Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1645: Cường địch khiến mọi người tuyệt vọng

Đám An Lâm nhìn thấy một cảnh tượng khiến cả nhóm đều cảm thấy sợ hãi.

Bên dưới bầu trời xanh.

Một con Tích Dịch Thần Long phương tây màu vàng đất che khuất cả bầu trời.

Mỗi một lần nó vỗ cánh đều có thể mang theo những cơn gió lớn bao phủ khắp trăm dặm.

Đây cũng không phải trọng điểm, trọng điểm chính là trên lưng nó đang có mười mấy người đứng.

Ma Hùng Hồng Hoang lông tóc toàn thân dựng đứng, thân hình hệt như một tòa núi nhỏ.

Thiên Biến Thần Hầu khoác chiến giáp mạ vàng.

Bảy Nguyên soái cảnh giới Thiên Khải.

Hai mắt Đông Phương Tráng Thực mở to, da đầu tê tê.

Vừa nghĩ tới đây, hắn không khỏi đưa mắt nhìn sang An Lâm, khóc không ra nước mắt: "Chúng nó... cứ như vậy muốn giết cậu sao?"

Tổng cộng có mười lăm kẻ địch.

Hắn chỉ là một con thú nhỏ Hợp Đạo mãn cấp cực kỳ bình thường, chỉ vừa mới đến lấy có đúng một món đồ hơi hơi quan trọng mà thôi, có tài đức gì đâu mà nhận lại sự tiếp đón long trọng của kẻ địch đến vậy?!

An Lâm không biết thân phận của bọn chúng, nhưng khắp người chúng nó đều tản mát ra một loại khí tức không thể chọc tới.

Đờ mờ, thế này mà được gọi là khá được hoan nghênh?

Hai sinh linh Thiên Nhân tộc có tu vi An Lâm không nhìn ra được.

An Lâm sờ sờ mũi, hơi lúng túng nói: "Ông chú, ông cũng biết mà, tôi khá là được hoan nghênh trong Thiên Nhân tộc."

Không còn nghi ngờ gì nữa, đó chính là cường giả cấp bậc Thiên Thần...

Ba chiếc vòng thần chí cao vô thượng gắn trên đỉnh đầu...

Đây là đội hình thần tiên quái quỷ gì vậy?

"Tôi hối hận rồi! Tại sao lại chọn bước lên chung một chiếc thuyền giặc với cậu chứ?" Đông Phương Tráng Thực kêu rên.

Số lượng không nhiều, nhưng thực lực của mỗi một kẻ đều đủ kinh hãi thế tục, đủ để quét ngang một

Hiện giờ hắn hối hận đến xanh cả ruột rồi đây, thật sự cực kỳ muốn nện luôn một quyền vào đầu mình cái lúc kia. Rốt cuôc là hắn đã nghĩ cái gì mà lại có thể quyết định đi cùng An Lâm về giới Cửu Châu cơ chứ?

Đông Phương Tráng Thực cảm thấy lá gan mình phát đau.

Đây mẹ nó phải gọi là hận thấu xương mới đúng?!

Thế nhưng bây giờ, lại có đến 5 kẻ địch cấp bậc thiên thần...

Hắn và Hứa Tiểu Lan, Đông Phương Tráng Thực đã trải qua một cuộc chiến mệt mỏi, đã sớm không còn bao nhiêu sức lực để chiến đấu nữa rồi.

"Rất có thể là do tiếng động trời đất bi thương khi Ngọc Khung Thiên Tôn chết đã bao trùm khắp toàn bộ Thú Ngục Ác Linh, sau đó dẫn chúng nó tới..." Đề Na lên tiếng suy đoán.

"So với việc phàn nàn, không bằng nghĩ xem nên giải quyết khốn cảnh trước mắt thế nào đi?" Hứa Tiểu Lan mở miệng nói.

Đúng vậy, loại cục diện thế này, phải dùng phương pháp thế nào mới có thể phá giải được đây?

Nhóm thiên thần thấy hắn đi cùng với An Lâm kiểu gì cũng cho rằng hắn là đồng bọn của An Lâm, lần này có nhảy xuống Hoàng Hà cũng không rửa sạch luôn rồi...

"Grào! Tông chủ An Lâm của Tứ Cửu tiên tông, thật không ngờ ngươi còn có gan xông đến Thú Ngục Ác Linh ta!"

Đột nhiên, ở nơi xa đã truyền đến tiếng gầm gừ kinh động trời đất của cự thú hồng hoang.

Có vẻ như ngoài việc nói nhảm để giảm bớt cảm giác khẩn trương thì họ hoàn toàn không nghĩ ra nên làm thế nào!

An Lâm tức giận thở dài: "Coi như tôi đã hiểu vì sao Tiểu Phúc lại bỏ chúng ta nên hưởng thụ khoảng thời gian cuối cùng đi rồi, không ngờ kẻ địch lại quá mức khủng bố như vậy..."

"Chúng ta vẫn nên nghĩ xem làm thế nào để giải quyết khốn cảnh trước mắt đi!" Hứa Tiểu Lan nhắc lại một lần nữa.

Khuôn mặt nhỏ của Đề Na lập tức xịu xuống, tủi thân nói: "Chính là vì không nghĩ ra biện pháp giải quyết, thế nên mới nói mấy lời kiểu Gia Cát Lượng, để loại bỏ cảm giác khẩn trương mà..."

Mọi người nghe xong lại liền bắt đầu cảm thấy bế tắc.

Cho dù là có đang trong thời kỳ hăng nhất, nếu ba người họ liên thủ với nhau, chỉ sợ cũng chỉ có thể đối phó lại một thiên thần.

Đây quả thực chính là tình cảnh khiến người ta phải tuyệt vọng mà!

Dù có nghĩ thế nào cũng đều có vẻ như không còn đường sống.

Lại còn thêm ba đại năng siêu cấp cảnh giới Hợp Đạo, bảy nguyên soái cảnh giới Thiên Khải.

Ma Hùng Hồng Hoang bộc phát khí thế, xông thẳng lên tận trời xanh: "Giết Thần Bức Đại Đế và Ngọc Khung Thiên Tôn của tộc ra, chẳng lẽ còn muốn chạy trốn? Đừng ngây thơ nữa đi, hôm nay chính là ngày chết của ngươi! Ta phải dùng máu của ngươi để tế Thần Bức và Ngọc Khung đã chết!"

An Lâm lạnh lùng liếc con gấu ma với khí thể ngất trời kia, cười lạnh: "Một đứa cặn bã Hợp Đạo sơ kỳ còn chưa có tư cách sủa inh ỏi ở chỗ này, đổi sang người nói chuyện với ta đi."

"Grào!" Ma Hùng Hồng Hoang giận tím mặt.

Đột nhiên, một giọng nói cực kỳ uy nghiêm bỗng vang lên.

"An Lâm, ngoài ý muốn không?"

Một người đàn ông dáng người cao to, trên người khoác vân bào của Thiên Nhân tộc, khí tức cuồn cuộn khó lường mở miệng nói.

An Lâm cười nhạt một tiếng: "Thật không ngờ, vì để đối phó ta mà các ngươi lại xuất động nhiều thiên thần đến vậy, ta nhớ các ngươi đều là đám thủ thành cơ mà? Từ bỏ Bắc Thiên Môn rồi à?"

"Ha ha ha... Ta đương nhiên sẽ có cách nghĩ của chúng ta, chuyện này không cần ngươi lo..." Một thiên thần nắm giữ quyền năng ngồi ngay ngắn trên thần tọa, thân hình hơi hư vô bất định, giọng nói nhẹ nhàng khẽ cười.

Một thiên thần với chiếc áo bào xám tung bay như lá cờ, bên dưới ngũ quan u ám có hàm răng sắc nhọn, giọng nói lạnh nhạt: "An Lâm, nhất cử nhất động của ngươi đã bị chúng ta nắm giữ, trong vòng nghìn dặm đều là đại trận giết chết ngươi, ở chỗ này, ngay cả một lá bùa truyền âm ngươi cũng đều không thể sử dụng, kêu trời trời không thấu, gọi đất đất không linh. Nếu như ngươi từ bỏ việc kháng cự, tiến vào Hồn giới của ta, Hồn Thiên Thần ra có thể cho ngươi một cái chết thoải mái..."

Nhưng lúc này, một đạo Kim Hư Lôi đã phá hủy tất cả, xé chiếc lồng giam ra thành một cái khe cực lớn.

"Thế mà lại có ngọc phù gửi tọa độ ở đây?!" Ánh mắt Hồn Thiên Thần trầm xuống, phất một tay lên, trời đất như có một chiếc lồng giam bằng hồn lực khó có thể thấy được lấp kín, ngăn cách tất cả.

Nhẫn không gian của An Lâm lóe lên, một ngọc phù xuất hiện trên tay, hắn trực tiếp bóp nát!

Đám thiên thần đều cười nhạt, hệt như đang nhìn một con kiến vùng vẫy giãy chết.

"Thôi bỏ đi, tôi đổi ý rồi." Đôi mắt An Lâm như nhúng thép vàng, ẩn chứa thần uy tối cao: "Nhìn cô rất không vừa mắt, vẫn là nên giết trước đi thì hơn!"

Uy thế này, rất hiển nhiên là đang nhằm vào cô ta!

Haiz... Không thể từng tên đến một được sao?

Thái độ đối địch trong lòng An Lâm đối với đám thiên thần này, biểu thị sự lên án và kháng nghị mạnh mẽ!

Dù cho lòng hắn cực kỳ tuyệt vọng nhưng hắn cũng không thể biểu hiện ra ngoài, chỉ có thể giữ vững dáng vẻ bình tĩnh, muốn dựa vào cái miệng để kéo dài thời gian: "Tôi có được sức mạnh của phần lớn quyền năng, giết tôi rồi không cảm thấy đáng tiếc sao? Nếu như chấp nhận lời đầu hàng của tôi, tôi chắc chắn sẽ trở thành một sự trợ giúp lớn đối với các người..."

Nữ thiên thần có mái tóc xoăn màu lục che miệng cười duyên: "Được thôi, chúng ta có thể đồng ý sự đầu hàng của ngươi. Tôn chỉ của chúng ta là giết sạch Nhân tộc, trước tiên ngươi hãy giết chết cô gái áo xanh bên cạnh để biểu đạt thành ý của ngươi đi."

Ầm ầm.

Một luồng khí thế ngập trời cực kỳ khủng bố bạo phát.

Hệt như một vị thần linh tối cao từ trên trời giáng xuống, ẩn chứa lửa giận ngập trời.

Ma Hùng Hồng Hoang và Thiên Biến Thần Hầu đều cảm thấy sợ hãi theo bản năng, nhìn về người đàn ông mặc đồ trắng ở xa xa bằng ánh mắt hoảng sợ cực độ, dường như chỉ một giây sau sẽ bị lửa giận này nuốt sạch!

Không chỉ mỗi chúng nó, ngay cả nữ thiên thần với mái tóc xoăn màu lục cũng cảm nhận được áp lực khó nói thành lời.

Khó trách chỉ một lần chặn hắn mà xuất động tận năm sự tồn tại khủng bố cấp bậc thiên thần.

Được Thiên Đạo coi trọng như vậy, quả thật chính là chuyện cực kỳ đau buồn...

Mười sinh linh bắt buộc phải giết?

Khóe miệng An Lâm giật giật liên hồi với góc độ khó có thể thấy được.

"Hừ! An Lâm, ngươi đã giết phần đông thiên thần nắm giữ quyền năng Thiên Đạo và thiên thần Thiên Nhân tộc chúng ta, giờ còn muốn sống sao? Không biết là ngươi đã bị liệt vào một trong mười kẻ bắt buộc phải giết trong nội bộ chúng ta ư." Một thứ hình cầu với chiếc vòng thần màu trắng vô cùng xinh đẹp bên trên nổi giận.

Mắt An Lâm hơi lóe, đột nhiên cười: "Ta đầu hàng, không giết ta có được không?"

Khí thế vô hình xuyên qua cái khe, tiến vào bên trong không gian vô tận.

"Mau tới đây đi! Tu sĩ Cự Tượng!" Vẻ mặt An Lâm cực kỳ kích động.
Bạn cần đăng nhập để bình luận