Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 742: Di chứng đáng sợ

Bí pháp dung hợp của Tam Thánh Quỷ Thần phải trả giá lớn, giá phải trả chính là sau khi bí pháp kết thúc thì sẽ phải chịu đựng sự đau đớn như xé nát tim phổi do việc thần hồn chia lìa mang đến.

Thân thể khổng lồ một nghìn trượng, con quái vật từng mang đến cho mọi người những chuyện giống như ác mộng đó, giờ khắc này đang nằm trên đất, đau đến mức lăn lộn trên mặt đất.

Sự đau đớn khi thần hồn lại một lần nữa chia lìa, cũng không nhẹ hơn so với nỗi đau khi thần hồn bị hủy diệt. Mà nỗi đau nhận lấy khi thần hồn bị hủy diệt, chỉ là chuyện trong nháy mắt, thế nhưng nỗi đau khi thần hồn chia lìa lại mang tính kéo dài...

"Hu hu hu... Đau quá, tôi sắp không thể chịu nổi nữa rồi, mau giết chết tôi đi!" Đầu người đau đến mức thét lớn, mặt méo xệch đi, dùng một đôi tay, nắm lấy thanh kiếm lớn, đâm vào lồng ngực của mình, nhất định là muốn tự sát!

Hai thanh kiếm lớn hạ xuống, lại bị một đôi tay rồng và một đôi tay phượng đón lấy lưỡi dao sắc.

"Đồ ngu, cậu muốn chết thì cũng đừng kéo theo bọn tôi!" Đầu rồng gào thét.

Đầu phượng mang vẻ mặt sát ý nhìn đầu người: "Cho cậu thời gian một giây để sám hối, được rồi, thời gian đã qua, sám hối vô hiệu, đi chết đi!"

Rầm rầm rầm rầm...

Cô lại nhăn mày lại: "Là tôi giết tôi?"

"Hô... cứ đánh như thế này, cảm giác thoải mái hơn nhiều!" Đầu rồng nói.

Liễu Thiên Huyễn lại bắt đầu tự giải trí một cách vô cùng vui vẻ: "Tôi giết cậu!"

Không lâu sau, đầu người đã bị đánh đến mức sống dở chết dở, sưng mặt sưng mũi, khóe miệng chảy nước dãi, dường như ngây cả người .

Trong tầm nhìn của bọn hắn, chính là Tam Thánh Quỷ Thần giơ bốn cánh tay của mình lên rồi vung nắm đấm, không ngừng đập vào đầu của chính mình, nhìn lực tấn công của nó giống như muốn đập chết chính mình vậy, dáng vẻ vô cùng sụp đổ.

An Lâm ở cách đó không xa nhìn đến mức muốn ói, vẫn là lần đầu tiên hắn nhìn thấy quái vật tự mình đánh mình một trận tơi bời, còn mang vẻ mặt khoái chí, mỉm cười.

Bốn nắm đấm uy thế cực lớn, luân phiên nhau đấm túi bụi vào đầu người, giống như sự nổ tung của từng trái bom nặng cân, sự tấn công của năng lượng thậm chí còn làm dâng trào gió lốc trăm dặm trong trời đất.

"Cuối cùng cũng tìm được cớ để xả cơn giận." Đầu phượng gật đầu đồng ý.

"Nó như này là muốn giết chết chính mình sao?" Tô Thiển Vân nhìn tình cảnh trước mắt với vẻ khó có thể tin được, chỉ cảm thấy tất cả đều rất kỳ quái, khiến người ta mở mang tầm mắt.

Đám người Tô Văn Quân há to miệng, vẻ mặt khó mà tin nổi nhìn cảnh tượng trước mắt.

Đại Bạch duỗi móng vuốt ra, phối hợp với diễn xuất của Liễu Thiên Huyễn: "Trả lời chính xác! Ra tay đi!"

Tam Thánh Quỷ Thần vẫn lăn lộn, co quắp trên mặt đất.

"Là ai đã giết tôi, mà tôi lại giết ai rồi?"

Sự đau đớn khi thần hồn chia lìa vẫn đang kéo dài, đầu rồng nước mắt giàn giụa, thậm chí đầu phượng còn rơi huyết lệ, chỉ có điều sẽ không bao giờ vừa gào thét vừa đau đớn đến mức muốn tự sát giống như tên ngốc kia.

Hai đại thủ chịu nhiều oan ức như vậy, còn thiếu chút nữa là chết, hỏa khí sớm đã nén đầy một bụng, bây giờ được trút ra hết, cảm thấy ý nghĩ cũng thông suốt không ít.

Đây kiểu như là thích tự ngược bản thân mình?

"Nhân lúc quái vật này suy yếu, chúng ta cùng tiến lên!" Long Quỳ cầm trong tay cây giáo dài, ý chí chiến chiến đấu sôi trào mãnh liệt.

Rầm rầm rầm rầm...

"An Lâm... An Lâm đạo hữu, anh chuẩn bị pháp thuật Phong Ấn thế nào rồi?" Một âm thanh dịu dàng êm dịu truyền đến.

"Không sợ thiếu chỉ sợ không công bằng, chúng ta đánh cho nó tỉnh đi!" Ánh mắt của đầu phượng lộ ra một chút ớn lạnh.

Trong lòng An Lâm vẫn chưa an tâm, hắn đã từng thử truyền âm cho Hắc Linh Xà, thế nhưng hoàn toàn không thể nhận biết được khí tức của Hắc Linh Xà! Lần phong ấn đầu tiên cách đây đã quá lâu rồi, mọi người cũng đã mấy lần vào sinh ra tử, phía trên vẫn không có động tĩnh gì, trong lòng hắn nói không vội là không thể.

"Tôi thấy cứ đánh cho cái loại này ngất đi là hời cho nó rồi, anh nhìn xem nó ngủ ngon chưa này! Trong lòng tôi cảm thấy không thỏa đáng!" Đầu rồng kêu rên.

"Không thể chờ đợi thêm nữa, chúng ta nhất định phải nắm chặt cơ hội lần này!" Cây giáo dài màu vàng óng của Long Quỳ không ngừng khẽ run, khí thế khắp người dâng đến đỉnh cao, ánh sáng thần tiên màu vàng ở mũi giáo cứ nhập vào lại xuất ra, lộ rõ sức mạnh.

Điều duy nhất có thể làm chính là ngẫu nhiên đọc một chút thơ, bấm mấy cái pháp quyết ngay cả mình cũng không hiểu, làm yên ổn lòng người một chút...

Thế nhưng, hắn cũng không thể làm cái gì, chỉ có thể lo lắng suông vậy.

Bốn nắm đấm như ngọn núi nhỏ, lại một lần nữa thay nhau đánh vào đầu người.

An Lâm đã thu hồi gạch hợp kim hồn độn, đang nắm lấy pháp quyết một cách trịnh trọng, trong miệng nói lẩm bẩm.

Hắn liếc mắt nhìn Phi Anh tiên tử đang bí mật truyền âm, không nói gì cả, tiếp tục đọc thuộc "Ánh trăng sáng trước giường", dường như đang nói, đừng quấy rầy tôi triển khai thuật Phong Ấn!

Nhìn thấy dáng vẻ này của An Lâm, trong lòng Phi Anh tiên tử cuối cùng cũng yên tâm một chút.

Một đám đại năng nhìn cảnh tượng Tam Thánh Quỷ Thần trước mặt vừa đau đến mức lăn lộn đầy đất, vừa tự mình hại mình, trong lòng vừa cảm thấy kỳ lạ lại vô cùng vui sướng.

Bạch Lăng không trả lời, cô chỉ ngước mắt nhìn trời, cũng không biết đang nhìn cái gì.

Phi Anh nhẹ nhàng trợn mắt nhìn Long Quỳ, thầm nghĩ, quái vật kia rõ ràng đang giận dữ, bây giờ đi trêu chọc, mặc dù có cơ hội đánh kẻ sa cơ, thế nhưng một khi khôi phục sức mạnh, thì khả năng chết sẽ xếp đầu tiên.

Kết quả, không có một ai hưởng ứng, tất cả đều đứng bên cạnh xem cuộc vui.

Nhưng mà cũng ở thời khắc này, một cái tay trắng nõn xinh đẹp ấn lên bả vai của Long Quỳ.

Vẻ mặt Long Quỳ sững sờ, nhìn về phía người con gái bên cạnh.

Trên mặt của cô gái kia mang theo nụ cười thoải mái, mở miệng nói: "Đừng căng thẳng, chờ một chút."

"Chờ cái gì, chờ An Lâm dùng thuật Phong Ấn sao?" Long Quỳ nhăn mày.

Mặc dù cô biết An Lâm có bản lĩnh, thế nhưng những hành động vô căn cứ trước đây, lại khiến lòng cô không chắc chắn.

"Chờ thuật Phong Ấn, thuật Phong Ấn sắp đến rồi, trong khoảng thời gian này chúng ta đừng gây thêm rắc rối." Bạch Lăng dịu dàng nói, trong âm thanh mang theo một loại sức mạnh động viên lòng người kỳ diệu.

Long Quỳ yên lặng thu lại hơi thở, Bạch Lăng làm cho người ta cảm giác vô cùng đáng tin, nếu nói về chị lớn dịu dàng xinh đẹp mạnh mẽ thì chính là cô.

Tam Thánh Quỷ Thần vùng vẫy đau đớn trên mặt đất một lúc, lúc này mới bò dậy một cách khó khăn.

Lúc An Lâm nhìn thấy quái vật kia đứng dậy, chân vẫn còn run, dễ nhận thấy trước đó nó đã phải chịu đựng nỗi đau đớn cực lớn, bây giờ cơ bắp vẫn đang run như cũ.

"Hô... Rốt cuộc cũng chịu đựng được! Tôi còn tưởng bản mình đau đến mức mất luôn cái mạng nhỏ này rồi!" Đầu rồng vừa nói răng vừa va vào nhau.

"Nếu như có thành quả, đau một chút cũng không thành vấn đề."

"Nhưng là cậu nhìn tên ngốc này đi, vất vả lắm mới nắm giữ sức mạnh siêu việt, kẻ địch lại không có một ai thương vong! Toàn bộ đều đang xem chuyện cười của chúng ta!" Đầu phượng càng nói, âm thanh càng trầm thấp, hai tay run cầm cập báo hiệu nó sắp nổi giận.

Đầu rồng lúc này đây cũng dồn ánh mắt về phía An Lâm: "Tên ngốc này tuy vô dụng, nhưng mà khởi đầu của tất cả những thứ này, đều là bởi vì người con trai kia..."

Nó hồi tưởng lại thuật Phong Ấn và thuật Khống Lôi đáng sợ của người đàn ông kia, trị số của cơn tức giận dần tăng vọt.

Đầu phượng cũng đưa mắt nhìn sang An Lâm: "Không thể không nói, người này có bản lĩnh rất lớn, nhưng cũng chính vì như thế, hắn nhất định phải chết!"

Đầu rồng và đầu phượng nhìn An Lâm, sát ý dường như ngưng tụ chồng chất, âm u đáng sợ.

Tam Thánh Quỷ Thần di chuyển rồi, cánh ta mở ra, thân thể giống như một tia sét bổ nhào về phía An Lâm!

"Leng keng! Chiêu thứ hai của kiếm Sáng Thế Trấn Tà, Phong Thiên Địa, đã chuẩn bị ổn thỏa, bất cứ lúc nào cũng có thể bắt đầu làm màu!" Hắc Linh Xà dường như tâm trạng rất tốt, phong cách ngôn ngữ truyền âm cho An Lâm cũng bắt đầu phát triển sang một hướng nào đó.

An Lâm cười nhạt, đối mặt với Tam Thánh Quỷ Thần đang nhào về phía mình không có một chút sợ hãi.

Hắn một tay chỉ thiên, một tay hướng về phía Tam Thánh Quỷ Thần, âm thanh trong trẻo, mở miệng nói: "Vạn Vật Hữu Pháp, Duy Ngã Độc Tôn, Càn Khôn có lệnh, Phong Thiên Địa!
Bạn cần đăng nhập để bình luận