Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1261: Thương Bắc Sơn

Tân Thần Minh Đạo tông nằm bên ngoài Cửu Châu.

Ở một nơi tên là Thương Bắc Sơn.

Nhưng nghĩ lại cũng phải, Thần Minh Đạo tông từng bị Thiên Đình đánh cho gần như diệt tuyệt, nếu còn xây Tông trong phạm vi Cửu Giới thì chẳng khác nào tìm chết, đương nhiên phải chạy trốn ra bên ngoài.

Thương Bắc Sơn nằm ở phía tây Cửu Giới, là vùng tây nam bộ của thú ngục giam giữ ác linh.

Nơi đó không lớn, diện tích chỉ tương đương với khoảng hai châu, nhưng lại rất không tầm thường.

Bởi vì đó là lãnh địa của chủng tộc đứng đầu Đại Lục Thái Sơ – Thạch Thông tộc.

Thạch Thông tộc không thích tranh đấu, thích lánh đời tu hành, bí địa mới của Thần Minh Đạo tông nằm ở nơi đó, chỉ cần kín đáo khiêm tốn một chút thì đúng là không có ai thèm để ý đến bọn họ.

Lần đi đến Thần Minh Đạo tông này không biết sẽ gặp được những nguy hiểm gì.

Đề Na ngồi trên bả vai An Lâm, đung đưa đôi chân nhỏ nhắn đều đặn của mình, cười hì hì phụ họa: "Gần đây tôi mới nghiên cứu một loại thần thuật mới, dùng để chạy trốn thì rất lợi hại, sau này mọi người có thể gọi tôi là Đề - dưới Hợp Đạo không thể đuổi kịp – Na!"

"Tiểu Lan, em mau nói gì đi?" An Lâm mong đợi nhìn Tiểu Lan.

"Không sợ, tân Thần Minh Đạo tông lại không có đại năng cấp bậc Hợp Đạo, mà em chính là Tiểu - vô địch trong khoảng dưới Hợp Đạo - Lan cơ mà, chẳng lẽ em sợ?" An Lâm cười nói.

Hứa Tiểu Lan câm nín nhìn một đôi dở hơi đang đứng bên cạnh mình.

"An Lâm, anh bảo chúng ta sắp đi tìm Thần Minh Đạo tông mới đấy ư? Cho dù nơi đó có truyền thừa đi chăng nữa thì cũng quá nguy hiểm, chúng ta có cần bàn bạc lại kỹ hơn không?" Hứa Tiểu Lan biết đến uy danh của Thần Minh Đạo tông, đây chính là thế lực còn to lớn hơn cả Chu Tước Tông!

An Lâm cảm thấy thỏa mãn.

An Lâm gọi cả Tiểu Lan và Tiểu Na đến gặp mình.

Tiểu Lan bĩu bĩu đôi môi nhỏ nhắn, biết thừa trong lòng An Lâm đang nghĩ gì.

Mặc dù bây giờ không nghe thấy bất cứ tin tức nào nhưng có trời mới biết bên trong đó còn lại những gì.

Trường học cũng đã bó tay hết cách đối với hai vị bạn học thích cúp cua này nên cũng bỏ mặc, thích trốn học thì trốn đi, dù sao cũng đã đủ trâu bò rồi, đi học chẳng khác nào đi nghỉ phép, chạy nhảy khắp nơi mới đúng là tu hành.

"Hay lắm!" An Lâm giơ ngón tay cái lên.

"Tôi cũng rất là lợi hại nhá, gâu!" Đại Bạch cũng không nhịn được mà tiếp lời, vô cùng phấn khởi nói, "Bây giờ tốc độ của tôi đã nhanh hơn tất cả Hóa Thần, xin hãy gọi tôi là Đại – dưới Phản Hư không thể đuổi kịp – Bạch! Gâu!"

Hứa Tiểu Lan: "...Anh càng ngày càng nghịch ngợm!"

Phản Hư?

Cô giả cười: "An Lâm anh cũng rất lợi hại mà, thân thể của Chiến Thần lại thêm vỏ rùa đen, ai mà phá cho được? Sau này chúng ta có thể gọi anh là An – dưới Hợp Đạo không thể đánh nổi – Lâm!"

Cuối cùng thì Tiểu Lan cũng chịu khen hắn rồi.

"Cái đống cặn bã ấy không đuổi kịp Đại Bạch chẳng phải là chuyện đương nhiên sao." Đề Na thuận miệng khen.

An Lâm hỏi: "Thế bên dưới Phản Hư là cảnh giới gì?"

An Lâm nghe vậy không phục, sửa lại: "Em nói vậy là coi thường Đại Bạch nhà chúng ta quá, màu sắc của Đại Bạch đã vượt qua giới tính, vượt qua chủng tộc, ngay cả những tồn tại bên trên Hợp Đạo cũng không có được đâu!"

Đại Bạch: "..."

Cuối cùng, một dãy núi cao vút trong mây cũng xuất hiện ở trước mắt.

Không ai thèm để ý đến nó.

Thạch Thông tộc thích yên tĩnh, không thích huyên náo ồn ào.

Nghe vậy Đại Bạch chuyển từ kiểu phi hành ống phun khói chuyển sang kiểu phi hành tắt tiếng.

"Trước mặt chính là Thương Bắc Sơn, sau này khi chúng ta phi hành nhớ ít gây tiếng ồn." An Lâm lên tiếng.

"Mấy người không thể trái lương tâm khen tôi một câu được sao?" Đại Bạch sắp khóc tới nơi.

"Đừng nói nứa, tôi muốn yên lặng, gâu!" Đại Bạch sống không còn luyến tiếc gì nữa.

Mọi người cứ cười cười nói nói như thế, đi thẳng một đường.

Dùng mấy cái truyền tống trận, bay qua rất nhiều lãnh địa.

Đại Bạch: "..."

Đắng lòng quá, không chơi được với nhau nữa đâu, đau tim lắm!!

Đại Bạch rơi lệ đầy mặt.

"Mở đầu bằng hai chữ Hợp Đạo vẫn có lực uy hiếp hơn một chút, hay là cậu lấy tên là Đại – dưới Hợp Đạo không có ai trắng bằng – Bạch đi!" Hứa Tiểu Lan đề nghị.

Mấy người An Lâm đương nhiên là phải nhập gia tùy tục, làm một vị khách đến thăm văn minh.

Những đỉnh núi xanh mướt nhô cao, màu xanh của núi trời hòa thành một, xuyên thẳng qua mây trời, hoặc cao sơn lưu thủy, im lìm nuôi dưỡng vạn vật, hoặc gập ghềnh hiểm trở, tráng lệ vô cùng.

Có những ngọn núi mây trắng quấn quanh, chim chóc hót vang, ánh sáng mặt trời như ẩn như hiện.

Tất cả mọi thứ đều tinh khiết tốt đẹp, là tiên cảnh vừa tuyệt mỹ vừa trang nghiêm.

Mấy người An Lâm vừa đi vừa thưởng thức cảnh đẹp, nhanh chóng bay về phía cần tìm.

"Tân Thần Minh Đạo tông nằm ở nơi giáp ranh phía đông nam của Thương Bắc Sơn, trên một ngọn thần sơn cao đến vạn trượng, trông như một con cự thú đang ẩn núp giữa thế gian, thần sơn ấy bên trên là tuyết trắng mênh mang, bên dưới là rừng phong bạt ngàn đỏ rực như lửa, rất dễ nhận ra." An Lâm nhìn bản đồ, mở miệng nói.

"Phía dưới đỏ đỏ hồng hồng, phía trên lại trắng nõn nà, công nhận là rất dễ nhận ra, gâu!"

An Lâm, Đề Na, Hứa Tiểu Lan đều đưa mắt liếc xéo Đại Bạch, vẻ mặt ghét bỏ.

"Sao vậy? Sao lại nhìn tôi bằng ánh mắt này hả? Gâu!" Đại Bạch ôm ngực đau lòng.

An Lâm và Hứa Tiểu Lan đi đến bên cạnh một khối đá màu xám mọc đầy rêu xanh, yên lặng cúi chào.

"Tiền bối?" Đại Bạch mờ mịt, ở đây còn có ai khác nữa sao?

"Từ từ, Đại Bạch, đây là cây của vị tiền bối trước mặt." An Lâm giữ nó lại.

Thậm chí còn có mấy bụi cây linh cấp chứa đầy năng lượng, nếu An Lâm không ngăn lại thì Đại Bạch đã sớm nhào qua gặm cho bằng sạch.

Trên đỉnh núi được bao phủ bởi băng tuyết có một số thực vật chịu được rét lạnh ghê người.

Mọi người mau chóng đi lên đỉnh núi.

Không thể không nói mọi thứ nơi đây rất hài hòa, có thể trông thấy chim hót hoa nở khắp nơi, Thú tộc không hung hăng khát máu, cũng không có chỗ nào đặc biệt nguy hiểm, có thể khiến mọi người thả lỏng từ trong ra ngoài.

"Tiểu Lan, sau này chúng ta chuyển về đây xây một cái Tiên phủ nghỉ phép có được không?" An Lâm có ấn tượng rất tốt về nơi này...

"Được đấy, chọn một nơi linh khí đậm đặc, non xanh nước biếc, có thể ở lại mấy trăm năm." Hứa Tiểu Lan cười khanh khách.

"Còn chưa kết hôn mà đã nghĩ đến chuyện này rồi sao? Gâu!" Đại Bạch khiếp sợ nói.

Sau đó, nó liền bị tấn công tinh thần bởi hai ánh mắt vô cùng đáng sợ.

Đại Bạch lập tức câm như hến, không dám... nói chuyện nữa.

Mọi người tìm ba ngày, cuối cùng cũng tìm ra ngọn thần sơn giống như đúc chỉ dẫn trên bản đồ, không chỉ to lớn vô cùng, mà rừng phong lá đỏ dưới chân núi còn rực rỡ như lửa thiêu, nhìn qua vừa đẹp đẽ lại đồ sộ.

"Núi thì tìm thấy rồi, nhưng Thần Minh Đạo tông thì đang nằm ở đâu thế?" Hứa Tiểu Lan thả thần thức ra thăm dò nhưng không phát hiện ra bất cứ thứ gì.

"Đi lên đỉnh núi nhìn một chút." An Lâm nhận ra trên đó có một số thứ khác thường.

Khi đến vùng giáp ranh phía Đông Nam của Thương Bắc Sơn, mọi người đi thành một hàng.

Đại Bạch: "..."

Đại Bạch nói rất đúng, đây chính là kỳ thị.

Tất cả mọi người đều im lặng không ai nói thêm lời nào.

"Kỳ thị, đây chính là sự kỳ thị trắng trợn! Gâu!" Đại Bạch đau buồn mở miệng.

"Không hiểu sao có một số chuyện vốn rất bình thường nhưng sau khi qua miệng của cậu lại trở nên rất... kỳ quái." Đề Na chớp chớp đôi mắt màu xanh lục, hơi có chút ghét bỏ.

"Vãn bối mạo muội xông vào lãnh địa của tiền bối, đành ở chỗ này xin tiền bối tha thứ cho." An Lâm nói, vẻ mặt hối lỗi.

Cục đá không nói gì mà chỉ lẳng lặng trông về phía mặt trời đang khuất dần eau tầng mây.

Lúc này Đại Bạch mới hoảng sợ nhận ra tảng đá trên đỉnh núi này có hình dáng rất kỳ lạ, có chút giống với hình dáng của con người, tay chân đều là đá nham thạch có hình khối lập phương, nhìn 'nó' như đang ngắm phong cảnh ở phía xa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận