Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 351: Tung át chủ bài

Sau khi gã đầu trọc đánh bay An Lâm, Hiên Viên Thành lại lao đến, muốn lấy Vạn Linh Thái Cực Đạo ngăn cản hắn.

Không ngờ sau khi Hiên Viên Thành chịu hai quyền của gã đầu trọc, đã cảm thấy cơ thể hoàn toàn hết sức lực.

Lúc này, Liễu Thiên Huyễn đã bay lên cao, huy động pháp trượng Lục Vũ, ngưng tụ ra từng tia năng lượng trong suốt, giống như mưa to trút xuống đầu gã trọc.

Sau trận năng lượng oanh tạc, gã đầu trọng bước ra từ trong khói bụi, cái đầu như phát sáng, tản ra ánh sáng rực rỡ chói mắt.

"Mẹ kiếp! Linh hoạt và sức mạnh lớn còn chưa tính, ngay cả lực phòng ngự còn mạnh như vậy? Chơi hack à!" Liễu Thiên Huyễn mở to đôi mắt đẹp, có chút giật mình nói.

Đột nhiên có một cảm giác không ổn trào dâng trong lòng cô, cô liên tục lùi về phía sau.

Bóng dáng của cái đầu phát sáng tăng tốc nhanh hơn, ngay lập tức đã nhảy đến trước mặt cô, nắm đấm hạ xuống không hề do dự.

Liễu Thiên Huyễn nhìn nắm đấm càng lúc càng lớn, đặt ngang pháp trượng trước người, muốn đỡ đòn.

Hứa Tiểu Lan cầm Long Tước trong tay, đánh ra một tia sét, lao về phía bên phải của gã trọc.

Chiêu thứ hai, Ảnh Hổ!

Gã đầu trọc biết Hiên Viên Thành khó chơi, liền công kích Hiên Viên Thành, Liễu Thiên Huyễn thấy thế lập tức phóng màn chướng về phía Hiên Viên Thành.

Bóng dáng của An Lâm xuất hiện bên trái gã đầu trọc, kiếm Thắng Tà vẽ một đường cung đoạt mệnh màu đen.

Một quyền lớn mạnh như thế, mạnh mẽ đến mức không có khả năng chống đỡ.

Hắn dùng tay làm móng, tay trái và tay phải phát ra ánh sáng vô cùng lộng lẫy, lao về hai phía riêng biệt.

Đúng lúc này, một cái bóng màu trắng đã xuất hiện trước mặt cô, kiếm cổ mang theo Vạn Linh Thái Cực Chi Ý đánh về phía nắm đấm, đẩy người bên cạnh ra.

Gã đầu trọc cứng mặt, hắn lập tức cảm thấy nguy hiểm.

Sau khi một quyền đánh ra, cơ thể Hiên Viên Thành bị thương nặng, liên tục lùi về phía sau, sắc mặt tái nhợt.

Nắm đấm xuyên thủng không trung, dư chấn còn nổi lên gió lốc mãnh liệt.

Dường như trong cùng một thời gian, trời đất tối sầm lại.

Tay phải gã đầu trọc kiềm chặt kiếm Long Tước của Hứa Tiểu Lan, lôi quang vỡ nát, nhưng không cách nào tiến vào dù chỉ một chút. Tay trái của hắn bắt mũi kiếm Thắng Tà, năng lượng đen như mực không ngừng sinh sôi bị ánh sáng xanh trong tay hắn khóa lại.

"Phi Lôi Trảm!"

Nhưng đúng lúc này, một cột năng lượng nóng bỏng phá vỡ không khí, đánh ầm ầm trúng ngực gã trọc đầu!

Thanh Cương Trảo!

"Ken két!" Tiếng nổ vang lên làm trời đất tối đen chấn động.

Đúng lúc này, Hiên Viên Thành lại xuất hiện trước mặt Liễu Thiên Huyễn...

"Cô thành công làm tôi bị thương, thưởng cho cô một quyền!"

Liễu Thiên Huyễn nhịn đau đớn, lao đến bên cạnh Hiên Viên Thành, ôm lấy hắn, vừa kinh hoảng vừa nói.

Ngay sau đó, An Lâm và Hứa Tiểu Lan chỉ cảm thấy đột nhiên trường kiếm truyền đến một sức mạnh vô cùng lớn mạnh, sau đó đồng thời bị đánh bay.

Cuối cùng cô đang sợ điều gì?

"Ầm ầm!" Cột năng lượng bắn ra hóa thành nhiệt quang lan ra bốn phía.

Còn cô ngay cả dũng khí sử dụng kiếm để chiến đấu trước mặt mọi người cũng không có sao...

Bọn họ đánh cược tính mạng để chiến đấu, hy sinh quên mình bảo vệ cô.

Sợ hãi việc cầm kiếm sao, sợ việc nhớ lại quá khứ ư?

Lại có tiếng nổ vang lên, gã đầu trọc xuất hiện trước mặt Liễu Thiên Huyễn, quần áo trước ngực hắn bị nổ tung, lộ ra vùng ngực có chút cháy đen.

"Không sao, cô không cần lo cho tôi." Hiên Viên Thành tránh né vòng tay của Liễu Thiên Huyễn, cắn răng đứng lên, lau máu tươi trên khóe miệng: "Vừa rồi đều là sai lầm của tôi, là tôi không khống chế được hắn, hại các cậu bị thương."

Liễu Thiên Huyễn nghe vậy ngẩn người ra, hai mắt thất thần.

Cô nhìn người bị trọng thương, vẫn phấn đầu quên mình đứng lên, trong lòng không kìm được run rẩy.

Nắm đấm màu đỏ giống như Thái Sơn hạ xuống, làm người khác cảm thấy hít thở không thông.

"Hiên Viên Thành, cậu không sao chứ?"

Hiên Viên Thành và Liễu Thiên Huyễn cùng hộc máu rơi xuống đất.

Một quyền khủng khiếp xé rách tầng mây, khiến đỉnh núi phía xa đổ nát...

Bọn họ đều là đồng đội của cô, là đồng đội thật sự kề vai chiến đấu cùng cô!

Liễu Thiên Huyễn có chút tự giễu mỉm cười.

Cười bản thân ngu xuẩn và yếu đuối.

"Ầm ầm!"

Tầng mây trên bầu trời bị khuấy động, bóng dáng gã đầu trọc như viện đạn lao về phía Liễu Thiên Huyễn và Hứa Tiểu Lan, rõ ràng oán hận của hắn với hai người rất sâu.

Đối với uy thế khiến người khác hít thở không thông đó, Hiên Viên Thành kiên quyết chắn trước mặt Liễu Thiên Huyễn, họa án Hắc Bạch Song Ngư hiện ra dưới chân.

Có lẽ đây là lần cuối cùng hắn có thể chống đỡ quyền này, nhưng dù là vậy, hắn cũng muốn chống lại đến cùng, tạo cơ hội cho đồng đội đến khi hắn chết!

"Rắc rắc... "

Không biết vì sao, bỗng nhiên Hiên Viên Thành cảm thấy rùng mình.

Liễu Thiên Huyễn hộc máu, thân thể bị một quyền đánh bay lên trời cao, cùng với máu huyết dâng trào còn có tiếng xương cốt vỡ vụn.

Nắm đấm hạ xuống, dốc hết sức phá vạn pháp! Lực lượng khủng khiếp đập tan khu vực sương mù thành từng mảnh nhỏ.

Cuối cùng sắc mặt của của gã trọc mới trầm xuống: "Tốt lắm, lần này lại làm tôi bị thương, tôi lại cho cô một quyền!"

Máu tươi theo mũi kiếm rơi trên tuyết, hóa thành từng chấm đỏ li ti, chậm rãi tan biến.

Nhưng mũi kiếm còn chưa chạm vào trái tim thì nó đã bị một bàn tay to lớn siết chặt lấy, không cách nào tiến lên chút nào.

Trường kiếm của Liễu Thiên Huyễn đâm xuyên qua ngực của gã trọc.

Nhưng loại không gian đóng băng này, rất nhanh đã bị hắn dùng sức mạnh tránh thoát, nắm đấm màu đỏ tiếp tục đánh đến!

"Kinh Tuyết!"

Liễu Thiên Huyễn khẽ quát một tiếng, ngón tay ngọc thon dài nắm chặt kiếm Băng Hồng, đối chọi với nắm đấm màu đỏ, thoáng chốc ngàn hạt tuyết đều bị cuốn vào.

Nắm đấm của gã trọc giống như đánh trúng vải bông vô cùng mềm mại, cái lạnh thấu xương của gió tuyết không ngừng tấn công cơ thể hắn.

"Lăng Sương!"

Liễu Thiên Huyễn vừa chuyển kiếm, kiếm Băng Hồng đã xuyên thẳng qua trái tim của gã trọc.

Thời khắc ấy, tuyết ngừng rơi, vạn vật không tiếng động.

Chỉ có mũi kiếm mang theo cái lạnh thấu xương, vẽ nên một đường kiếm màu xanh tuyệt đẹp, xuyên qua gió tuyết, đâm vào trái tim kẻ địch.

Máu tươi bắn ra, tuyết lớn đổ xuống.

Gã đầu trọc bị nhiệt độ thấp khủng khiếp bao phủ, cơ thể có chút khựng lại.

Dáng người của cô rất cao, khuôn mặt lạnh lùng kiêu ngạo, con ngươi màu tím trầm tĩnh, giống như một Nữ Kiếm Tiên cô độc kiêu ngạo.

Liễu Thiên Huyễn chắn trước mặt Hiên Viên Thành, lụa mỏng màu xanh quấn quanh da thịt trắng như tuyết của cô.

Dòng khí màu xanh trắng hình tròn lan rộng, nhiệt độ thấp đóng băng cả không gian.

Chỉ một thoáng, sương giăng đầy trời.

Lúc này, gã đầu trọc đã tiến tới trước mặt hắn, nắm đấm đánh ra không chút lưu tình.

Hiên Viên Thành vì một kiếm tuyệt diệu của Liễu Thiên Huyễn mà nảy sinh hi vọng, ngay sau đó, hi vọng này lại bị gã trọc dùng một tay đánh nát.

Lớn mạnh như thế, chiêu kiếm không thể tưởng tượng kia, vẫn không đánh lại hắn... Thực lực của gã trọc đúng là mạnh đến mức biến thái rồi!

Gã trọc đạp một cước, lao về phía Liễu Thiên Huyễn trên không trung, nắm đấm lại được đánh ra!

Liễu Thiên Huyễn nhìn thấy nắm đấm ẩn chứa sức mạnh khủng khiếp này, cuối cùng trong lòng dâng lên cảm giác tuyệt vọng.

Cô biết, một đấm này cô không tránh được.

Nhưng ngay thời khắc kia, một cánh tay mạnh mẽ đã ôm lấy vòng eo mềm mại của cô, hóa thành một tia sét, trong nháy mắt đã cách xa trăm trượng.

Ầm ầm! Nắm đấm đánh ra, một quyền như muốn xuyên thủng bầu trời.

Nắm đấm của gã trọc đánh hụt rồi...

"Ha ha... Anh hùng cứu mỹ nhân sao, cho cậu một lời khen!" Liễu Thiên Huyễn quay đầu nhìn chàng trai tuấn tú trước mặt, có chút vui vẻ mỉm cười. Máu tươi đỏ sẫm còn dính trên khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp của cô, nu cười bi thương động lòng người.

"Ngoan ngoãn ở đây cho tôi, gọi 666 là được."

"Trận chiến tiếp theo, nhìn tôi biễu diễn!"

Chàng trai đặt Liễu Thiên Huyễn xuống mặt đất, hơi thở màu đen liên tục tràn ra từ cơ thể hắn.

Hắn đã dùng đến nguyên khí đen tối, An Lâm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận