Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1232: Tiểu Tà muốn thu hậu cung

Các đệ tử Thiên Kiếm tông chẳng làm nên trò trống gì nhìn cảnh An Lâm đắc ý vui vẻ, trong lòng liền cảm thấy cực kỳ phức tạp.

Có vẻ như lần này bọn họ lại được làm quần chúng ăn dưa vừa hâm mộ vừa kinh ngạc rồi thì phải?

"Không thể không nói, quả thật An Lâm chính là một kiếm tiên cực kỳ lợi hại." Đôi mắt đẹp của Tuyết San khẽ liếc về phía bóng dáng màu trắng cách đó không xa, ánh mắt đung đưa.

An Lâm hết lần này tới lần khác biểu hiện rằng mình là một kiếm tiên lớn mạnh, hết lần này đến lượt khác tạo kích thích cho nhóm đệ tử Thiên Kiếm tông.

Triệu Tư Minh thở dài một hơi: "Đừng quan tâm những thứ này, chúng ta tiếp tục tìm kiếm cổ kiếm đi, tìm được càng nhanh càng tốt, thời gian kéo dài càng lâu thì càng bất lợi."

Mọi người đều gật đầu.

"Đại Bạch, trở về thôi." An Lâm vui vẻ nói.

"An Lâm kiếm tiên, anh thật sự phải rời đi rồi sao?" Tôn Vũ Lạc có chút lưu luyến không nỡ.

Cô duỗi ngón tay thon dài trắng nõn, chỉ về một phương hướng khác.

"What the...?!" An Lâm biến sắc.

An Lâm mỉm cười gật đầu, nhưng trong lòng thì đang nói, có quỷ mới kỳ vọng ở cậu, chỉ với bộ dạng sợ quỷ của cậu, kiềm còn chưa tìm ra được, sợ rằng đã chết trước vì bị quỷ dọa rồi.

"Coong!" Kiếm Thắng Tà phóng lên tận trời, lượn quanh một vòng, sau đó bay về một phương hướng nào đó.

"Mục đích trong chuyến đi này của tôi đã hoàn thành, đương nhiên là muốn rời đi rồi." An Lâm phất phất tay: "Tiểu Tôn, cậu tiếp tục cố lên nhé!"

"Đại Bạch, mau đuổi theo!"

Cậu còn muốn tiếp tục đi tìm cổ kiếm bị mất của tông môn.

Sửng sốt nguyên một giây, sau đó hắn mới phản ứng lại được.

Tôn Vũ Lạc vỗ vỗ ngực, trong mắt ngập tràn ý chí chiến đấu, vẻ mặt phấn chấn mà dùng sức gật đầu, nói: "Yên tâm đi, tôi nhất định sẽ không phụ lại sự kỳ vọng của anh đâu!"

Nếu An Lâm đã quyết định rời đi, vậy thì cậu cũng chỉ có thể tách khỏi thần tượng thôi.

Nhưng trong lúc mọi người còn chưa hành động thì An Lâm – người đang muốn rời đi, và kiếm Thắng Tà phía sau lưng đột nhiên rung lên.

"An Lâm kiếm tiên, chờ tôi với!"

Tuyết San giơ chiếc la bàn ra, nói khẽ: "Giờ đã trừ xong sơn quỷ, kim đồng hồ lại một lần nữa thay đổi rồi, khu vực có âm khí nặng nhất ở gần đây chính là hướng này."

Hai người một chó bắt đầu bay về một phương hướng nào đó.

Kiếm Thắng Tà của ông đây chạy rồi?

"Yên tâm đi, anh An, tôi nhất định sẽ đuổi kịp Tiểu Tà giúp anh! Gâu!"

Uỳnh!

Sau đê tử Thiên Kiếm tông lại một lần nữa theo đuôi bóng dáng An Lâm.

Tiểu Tà không lên tiếng, có vẻ như đang chuẩn bị cái gì đó.

Tuyết San tủi thân cắn môi dưới, trong mắt ngập nước, mở miệng nói: "Vì cớ gì, vì cớ gì mà chúng ta lại trở thành người đi theo đuôi họ?"

Cậu nói câu kia cũng không phải để trấn an An Lâm, mà là đang tự trấn an bản thân mình.

Phương hướng mà họ đi, chính là phương hướng mà Tuyết San chỉ.

Đột nhiên, những ngọn đèn và nến ở hai bên đồng thời phụt sáng, một thứ màu xanh âm u quỷ quái!

Cả người Tôn Vũ Lạc run lên, vẻ mặt khẩn trương đánh giá xung quanh.

Hai người từ từ đi vào bên trong cửa, một thứ mùi mục nát liền truyền đến.

Khéo miệng Triệu Tư Minh giật giật, sau khi do dự mấy giây mới thốt lên thành lời: "Việc này không nên chậm trẽ, chúng ta mau đuổi theo họ!"

An Lâm hơi tò mò nhìn về phía ngôi miếu, nó cực kỳ rách nát, cho dù vật liệu chính được làm từ một loại gỗ đặc biệt, nhưng giờ phút cũng đã có chút dấu hiệu mục nát.

"Chẳng lẽ ngôi miếu này có gì đó kỳ lạ sao?" An Lâm thì thảo mở miệng, đi vào bên trong.

"An Lâm kiếm tiên yên tâm, tất cả tà uế đều chỉ là mây bay!" Tôn Vũ Lạc đi theo bên cạnh An Lâm, run run rẩy rẩy rút thanh kiếm gãy ra, khẩn trương đến mức nuốt nước bọt ừng ực.

An Lâm một mạch đuổi theo kiếm Thắng Tà, điên cuồng đuổi liền mấy chục dặm, cô nhóc kiếm Thắng Tà như tức giận mà bỏ trốn mất cũng không hề quay đầu lại mà đâm thẳng vào trong núi sâu,

Đại Bạch ở bên dưới mông sử dụng bí pháp Chó Bay Phản Lực, giờ phút này cũng mệt đến mức thở hồng hộc, thè hết cả đầu lưỡi ra ngoài: "Tiểu Tà, cô đang muốn tôi mệt thành chó luôn sao? Gâu!"

"Ôi này, Tiểu Tà của tôi, nhóc chạy đến nơi này làm gì thế?" An Lâm vừa bay tới vừa khó hiểu hỏi.

Lưỡi kiếm đen kịt cắm vào trước cửa một ngôi miếu tường trắng ngói đỏ.

"Á...!" Tôn Vũ Lạc hét một tiếng, cả người nhảy dựng lên.

An Lâm dùng một tay đè Tôn Vũ Lạc lại, tức giận: "Mẹ nó, đừng có ngạc nhiên thế, đi đến những nơi như thế nà, cũng bởi vì có kiểu người như cậu cho nên cảm giác khủng bố mới tăng vùn vụt lên đấy!"

"Xin... Xin lỗi...Á...!"

Tôn Vũ Lạc vừa mới xin lỗi xong, nhưng ngay lập tức lại đột nhiên hét lên rầm trời.

Tiếng hét này quá mức đột ngột, khiến cho toàn thân An Lâm cũng phải run lên, đầu cũng to đùng luôn, hắn tức giận: "Đậu mé, cậu lại sao nữa thế?"

Tôn Vũ Lạc chỉ về phía trước, giọng run run: "Anh nhìn vị thần linh mà ngôi miếu đang thờ phụng kìa, có phải là cảm thấy rất quen thuộc không?"

An Lâm dựa theo ánh sáng xanh u tối mà ngẩng đầu nhìn về phía vị thần trước mặt, thế mà lại là một đứa bé trai mi thanh mục tú! Quả nhiên là rất quen thuộc, má nó chứ, đây chẳng phải là pho tượng điêu khắc cái thằng nhóc đã hù dọa họ lúc ở trong thành kia sao?

Vào cái lúc mà An Lâm thấy hơi ngạc nhiên, bé trai kia được ánh sáng xanh chiếu đến mặt, đột nhiên bắt đầu cười cực kỳ quái dị, cái miệng càng lúc càng rộng ra...

Một cái lưỡi bắn ra ngoài, duỗi dài trong phút chốc, hệt như con linh xà quấn chặt lấy cổ Tôn Vũ Lạc.

Bé trai bị đau đến mức kêu gào, biết mình không phải đối thủ của An Lâm, nó liền lập tức bỏ chạy ra ngoài cái miếu, cả người nhanh như bóng quỷ, vụt qua như kinh lôi trong chớp mắt.

Cái lưỡi của bé trai lại một lần nữa bị chém thành hai nửa.

"Phựt phựt!"

"Để mạng lại đây!" An Lâm rút kiếm ra chém, cả thanh kiếm lớn với lôi uy lẫy lừng, mang theo sức mạnh khiến hết thảy mọi thứ tà uế sụp đổ chém về phía cái lưỡi của bé trai.

Kim Hư Lôi Đình của tiên kiếm Cổ Hải bao trùm cả không gian sụp đổ, luồng sáng màu vàng chiếu rọi toàn bộ miếu thờ.

Hết cách rồi, kiếm Thắng Tà vẫn còn đang ở bên ngoài, chỉ có thể dùng tạm thanh tiên khí cấp trung này mà thôi.

Tiếng cười trong trẻo mà âm u truyền đến.

Bé trai cảm thấy chơi rất vui, rất thú vị, thế nên liền cười hì hì hề hề.

"Đây không phải là giống đứa bé kia, mà chính là đứa bé kia thì có!" An Lâm giật mình nói.

Khó trách kiếm Thắng Tà lại phấn khích mà bay tới tận đây như thế, hóa ra là cảm nhận được tung tích của thằng nhóc này?

Quả nhiên, bức tượng từ từ biến ảo, một lần nữa chuyển thành hình dáng đứa bé trai mặc áo gai màu vàng sẫm.

Cái lưỡi cực kỳ linh hoạt vẫn quấn chặt lấy Tôn Vũ Lạc.

Tôn Vũ Lạc sắp sửa tắt thở tới nơi, càng không ngừng giơ thẳng chân, bởi vì cổ bị quấn quá chặt cho nên ngay cả một tiếng "cứu mạng" cũng không kêu ra được.

Điều này đối với An Lâm thì lại là chuyện tốt.

"Đồ quỷ quái nhà mi, mau thả em trai ta ra!" An Lâm giận dữ quát một tiếng, rút thanh tiên kiếm Cổ Hải ra.

"Hì hì... Hề hề hề..."

Điểm khác biệt duy nhất chính là lần này Tôn Vũ Lạc hoàn toàn không có chút chuẩn bị tâm lý gì, có vẻ như còn bị dọa đến mức hồn phách cũng đều phát run theo, khuôn mặt lúc đỏ lúc trắng, khóe miệng chảy đầy nước bọt, chính là bộ dạng sắp sửa bất tỉnh đến nơi.

Lịch sử đã lặp lại một cách kinh người như thế đấy.

Tôn Vũ Lạc cuồng loạn hét rầm trời.

"Cứu mạng với!!"

"Á...!!"

Đúng vậy, nó lại tiếp tục sử dụng thân pháp chạy trốn mà mình am hiểu nhất!

Dưới cái tốc độ như thế này, ngay cả An Lâm cũng không thể đuổi kịp được.

Nhưng cũng đúng lúc này, cả đất trời bỗng truyền đến một âm thanh vang dội.

Kiếm mang của kiếm Thắng Tà phóng lên tận trời, kiếm khí đen kịt tạo thành trận pháp kiếm võng với chi chít những thanh kiếm, bao phủ cả bầu trời phía trên cái miếu, chặn đứt tất cả đường lui của đứa bé trai!

Tiểu Tà mặc đồ đen, chân đạp trên không đi tới, trên khuôn mặt tròn trịa là một nụ cười tinh khiết, giọng nói lạnh lùng nhưng lại thể hiện ra được cái vui vẻ trong đó: "Hiện giờ, cậu muốn chạy cũng không được nữa rồi..."

Cô bé nói cực kỳ bá đạo: "Cậu, nhất định phải là của tôi!"

An Lâm đuổi theo ra khỏi cái miếu, nhìn thấy cảnh này liền lập tức hít vào một miệng khí lạnh lớn: "Trời ơi! Tiểu Tà nhà mình muốn thu hậu cung ư?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận