Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1755: Để ta chém một đao!

Liễu Minh Hiên biết rõ Khô Lâu Thôn Thần mạnh thế nào, lúc trước ông từng bị nó từng bước dồn đến đường cùng một lần.

Nhưng ông thật sự không ngờ tới Khô Lâu Thôn Thần mạnh như thế, chỉ trong chớp mắt đã bị An Lâm đạp dưới chân. Cho dù lúc trước Khô Lâu Thôn Thần đã bị thương nặng, cũng đã trải qua một trận ác chiến, nhưng nó cũng không đến mức dễ dàng bị đánh bại như thế. Sự giải thích duy nhất chính là do An Lâm quá mạnh, với lại thực lực vượt qua Khô Lâu không ít.

"An Lâm... nếu không phải do trước đó đấu với Liễu Minh Hiên bị trọng thương thì ngươi tuyệt đối không thể..."

Oành! Một cú đấm giáng xuống, đập đến mức xương sọ của Khô Lâu Thôn Thần rạn nứt.

Dư âm năng lượng màu vàng còn đánh nứt mặt đất mấy chục dặm xung quanh.

"A A A..." Khô Lâu Thôn Thần đau đớn kêu gào.

An Lâm lại đấm thêm cú nữa: "Ai cho phép ngươi nói chuyện hả?"

Oành!

Lúc này nó đột nhiên cảm thấy một mối nguy chết chóc đang đến gần.

Uy năng của phi kiếm theo Liễu Thiên Huyễn đã dần tiêu tan.

Sóng công kích sắc vàng va chạm nhau làm chấn động toàn bộ mặt đất. An Lâm sử dụng Địa Liên Thần Công tấn công hai phía, liên tiếp đánh Thôn Thần Khô Lâu khiến cho khuôn mặt nó biến dạng nhìn không ra hình thù gì.

Trong lúc này, ở một nơi cách chiến trường rất xa.

Oành!

Ánh sáng năng lượng của vụ nổ giống như một ngôi sao vàng tỏa sáng, mặc dù không thể cảm nhận được sức mạnh phát ra từ nó, nhưng có thể thấy được rằng đó chắc chắn là một trận chiến kinh thiên động địa.

"A!!!"

Liễu Thiên Huyễn vẫn đang đắm chìm trong nỗi đau mất cha.

"Hự...!"

"Kêu la cái gì hả?"

"Con kiến hôi Địa Uyên, nếu ngươi dám bước xa thêm một bước, ta sẽ giết chết ngươi." Giọng nói nhẹ nhàng của An Lâm truyền đến dọa Địa Uyên Đại Đế không dám cử động đứng im tại chỗ.

Cô phát hiện nơi mà trận chiến bùng nổ chính là nơi mà Liễu Minh Hiên đang ở.

Địa Uyên Đại Đế nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng kinh hồn bạt vía, lén lén lút lút chạy ra xa.

Nhưng Liễu Minh Hiên vì cứu cô, không phải đã dốc cạn sức lực rồi sao? Sao có thể đánh nhau đến mức long trời lở đất như thế.

Lúc này xa xa phía chân trời dường như có một trận nổ xảy ra.

"Hướng của trận chiến này...?" Trong lòng Liễu Thiên Huyễn có chút chấn động.

Cha của cô - Liễu Minh Hiên đang bình yên vô sự trong một trận pháp trị liệu và bảo vệ khổng lồ.

Tốc độ Liễu Thiên Huyễn ngự kiếm phi hành rất nhanh nên chẳng mấy chốc cô đã bay đến chiến trường này.

Rầm! Rầm! Rầm!

Mặc dù hy vọng rất mong manh, nhưng ngộ nhỡ Liễu Minh Hiên vẫn còn sống, ngợ nhỡ vẫn còn sống thì sao?

Oành! Oành! Oành!

Liễu Thiên Huyễn cắn chặt răng, nhìn về phía trận chiến bùng nổ, gần như không do dự mà lại lần nữa ngự kiếm bay lên trời.

" Trời ơi, Liễu học tỷ, sao chị lại ở đây?" An Lâm có chút kinh ngạc nói.

Hắn ngẩng đầu lên thì thấy một cô gái xinh đẹp đứng ở phía xa mặt lộ vẻ khiếp sợ.

An Lâm đang đánh vô cùng sướng tay bỗng cảm nhận thấy có một loại sức mạnh khác đang tiến đến gần từ phía xa.

Cô không muốn từ bỏ bất kỳ hy vọng nào, cho dù có phải trả giá bằng mạng sống!

"Ai bảo ngươi cười nhạo ta này!"

Ầm! Rầm! Oành!

" Không phải ngươi nói ta chỉ là một con chuột nhắt sao? Bây giờ bị một con chuột nhắt như ta cưỡi đầu cưỡi cổ thấy thế nào? Ngươi giống cái gì đây hả?"

Sau đó cô đã nhìn thấy cảnh tượng kỳ ảo, khó có thể tin nhất của cuộc đời này.

"Ai bảo ngươi truy sát ta này!"

Một kẻ mạnh mẽ đến mức ngông cuồng tự đại như Thôn Thần Khô Lâu vậy mà giờ đây như con cừu non bị dồn đến đường cùng. Điên cuồng vận hành lực lượng thần đạo chống lại sự tấn công của An Lâm, nhưng vẫn bị đập đến mức mặt mũi biến dạng nghiêm trọng.

Ở một nơi khác, An Lâm đang tấn công hai phía, điên cuồng đập đánh Khô Lâu Thôn Thần.

"An Lâm? Thật sự là cậu sao?" Liễu Thiên Huyễn chớp chớp đôi mắt xinh đẹp, giọng nói có chút run rẩy.

"Thật trăm phần trăm" An Lâm cười nói, "Tôi đến báo thù, còn tiện thể cứu cha của chị, chị không cần cảm ơn tôi đâu đây là việc nên làm mà."

"Cậu cũng tới báo thù sao?" Liễu Thiên Huyễn kinh ngạc nói, "Thật khéo quá tôi cũng đến đây để báo thù."

An Lâm cũng có chút ngạc nhiên nói: "Kẻ thù của tôi là Khô Lâu Thôn Thần, kẻ thù của chị là ai thế?"

Liễu Thiên Huyễn quét mắt một lượt, sau đó ngón tay thon dài như ngọc chỉ về phía con quái vật hai đầu đen xì đang đứng im một chỗ không dám nhúc nhích. "Kẻ thù của tôi chính là nó, Địa Uyên Đại Đế. Nó giết mẹ tôi."

An Lâm hít sâu một hơi nói: "Đám Hư Linh tộc này có sở thích giết cha mẹ nhà người ta sao?"

Cha mẹ của Hứa Tiểu Lan bị đại năng siêu cấp của Hư Linh tộc giết, mẹ của Liễu Thiên Huyễn cũng vậy, ngay cả cha của cô ấy cũng suýt chút nữa bị đại năng siêu cấp của Hư Linh tộc giết, chuyện này quả thật là...

Ầm!

Sấm sét ánh vàng xuyên thủng hư không.

Ầm! Ầm! Ầm! Trời đất than khóc.

Liễu Thiên Huyễn đâm vài trăm nhát vào người Địa Uyên Đại Đế, không cẩn thận, giết chết luôn nó rồi.

Lực lượng cực hàn sắc bén không chỉ phá hủy cơ thể của Địa Uyên Đại Đế, mà còn từng chút một tách rời thần hồn của nó, sau đó đóng băng lại, khiến cho nó chịu đừng sự giày vò đáng sợ nhất của băng hàn.

"Đây chính là gieo nhân nào gặt quả ấy, mẹ ta vì đúc thanh kiếm này mà bị ngươi giết, bây giờ ta dùng chính thanh kiếm này giết ngươi..." Liễu Thiên Huyễn cứ thế rút thần kiếm Băng Hồng ra rồi lại đâm vào vài nhát nữa.

Tiếng gào thét đau đớn lại vang lên một lần nữa.

"Thanh kiếm này ngươi còn nhớ không? Ngày đó mẹ ta vì đúc ra thanh kiếm này mới..." Liễu Thiên Huyễn lẩm bẩm nói, sau đó rút thần kiếm Băng hồng ra rồi lại đâm một phát vào cái đầu thứ hai của con quỷ hai đầu đó.

Liễu Thiên Huyễn gật đầu, tay nắm chặt kiếm thần Băng Hồng bay về phía Địa Uyên Đại Đế, lạnh lùng nhìn nó.

"Gào! Ngươi không thể giết ta. Ngươi thắng như vậy cũng chẳng vẻ vang gì, có bản lĩnh thì quang minh chính đại đấu với ta một trận đi." Địa Uyên Đại Đế lăn lộn trên mặt đất, điên cuồng khôi phục thương thế trong người.

"Quang minh chính đại đấu với ngươi ư?" Liễu Thiên Huyễn cười lạnh, "Nếu như quang minh chính đại đấu với ngươi thì trước đây ngươi đã bị ta giết rồi."

Khẩu khí của Địa Uyên Đại Đế hơi ngưng lại, chợt nghĩ về đòn phản công kinh người của Liễu Thiên Huyễn trước đó, nếu Khô Lâu Thôn Thần không giúp một tay thì nó thật sự đã chết từ lúc đó rồi.

Từng bóng đen đâm về phía Liễu Thiên Huyễn.

Liễu Thiên Huyễn cầm trong tay thần kiếm mà vung chém, chém nát hết những bóng đen kia.

Địa Uyên Đại Đế đã vô cùng yếu ớt, công kích thi triển lúc này căn bản không gây bất cứ tổn thương gì đến Liễu Thiên Huyễn.

Liễu Thiên Huyễn một mạch chém nát tan công kích của Địa Uyên Đại Đế, đi đến phía trước con quỷ hai đầu, đâm một nhát kiếm xuyên qua đầu của con quỷ hai đầu.

"A A A..." Địa Uyên Đại Đế run rẩy dữ dội, hàn lực kinh khủng cắn giết cơ thể nó.

Liễu Minh Hiên nhìn con gái của mình, trong lòng có chút xúc động, trải qua lần sinh li tử biệt này ông đã hiểu được rất nhiều điều cho nên chỉ cười nhẹ nói: "Không cần đâu, nhát kiếm đó để con thay cha làm đi."

Sau đó cô quay đầu nhìn về phía Liễu Minh Hiên đang trị thương cách đó không xa, nhẹ nhàng nói: "Cha có muốn chém nó cùng con không?"

Trông đôi mắt của Liễu Thiên Huyễn phản chiếu khuôn mặt của một chàng trai áo trắng, cô nở nụ cười xinh đẹp: "Cảm ơn An học đệ đã giúp đỡ, cậu chu đáo quá!"

Đầu ngón tay của An Lâm, ánh chớp màu vàng tiêu tan, hắn nói với cô gái: "Liễu học tỷ, kẻ thù của chị đã bị đánh cho tàn phế rồi, bây giờ chị có thể thoải mái chém giết nó."

"A... Đau quá!" Linh thể của nó bị xuyên thủng thành một cái lỗ lớn, ánh chớp màu vàng chạy tán loạn dọc theo cơ thể nó, điên cuồng hủy hoại thân thể của nó.

Đại Uyên Đại Đế còn chưa kịp tránh, cơ thể đã bị sấm sét nổ xuyên.

Hợp Đạo ngã xuống. Thiên địa cùng đau thương.

Liễu Thiên Huyễn nhìn thi thể của Địa Uyên Đại Đế, không biết là chịu ảnh hưởng của trời đất hay vì nguyên nhân gì khác mà hai hàng nước mắt cứ thế chảy xuống.

Cô cứ như thế nắm chặt kiếm đứng im tại chỗ, từng hình ảnh ngày trước chợt ùa về.

"Kết thúc rồi, Huyễn Huyễn cuối cùng cũng có thể báo thù cho người rồi."

Liễu Thiên Huyễn ngẩng đầu lên trời, đôi mắt càng trở nên thuần khiết trong suốt.

An Lâm đang đè Khô Lâu Thôn Thần trên mặt đất mà hành hạ bỗng phát hiện ra mặt đất đang bắt đầu biến thành một tảng băng, sức mạnh hàn băng thậm chí còn lan đến tận cơ thể của Khô Lâu Thôn Thần, vô cùng kinh khủng.

Ầm!

Một cột sáng xanh phóng thẳng lên trời.

Trong phạm vi trăm dặm trong nháy mắt hóa thành khu vực hàn băng.

Lực lượng thần đạo này dường như muốn đóng băng cả trời đất.

An Lâm nhìn về phía cô gái đang ở trung tâm của cột sáng đó, hít sâu một hơi: "Liễu học tỷ, lĩnh ngộ được Thần Đạo rồi sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận