Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1364: Thượng tiên áo trắng tuyệt thế vô song

Nguyên khí Hắc Minh!

Làn sương khí tối đen vô cùng lượn lờ ở quanh thân.

Hơi thở của An Lâm tăng vọt tới cảnh giới Phản Hư trung kỳ đỉnh phong!

Trong phút chốc, kiếm Thắng Tà hắn cầm trong tay có làn gió màu trắng quấn quanh, thân kiếm đen nhánh nhưng lại như biến thành ảo ảnh, mờ mịt không rõ, đạp mạnh bước chân, thân thể liền biến mất tại chỗ.

Đó là thân pháp còn nhanh hơn cả lôi đình, tốc độ ánh sáng đều không đủ để hình dung tốc độ của hắn.

Rõ ràng cách xa nhau mấy ngàn thước, nhưng trong nháy mắt An Lâm đã đi tới trước mặt Phong Vô Nhai, kiếm Thắng Tà lại càng lấy cực kỳ tốc độ khủng khiếp đâm tới trái tim của hắn!

Căn bản là An Lâm không quá muốn chạy trốn, hắn thật sự muốn giết chết Phong Vô Nhai!

Trái tim tất cả các tu sĩ đang xem cuộc chiến đều giật thốt lên, bị tốc độ khủng khiếp kia khiến cho sợ hãi, không có bất cứ ai có thể đuổi theo tốc độ của An Lâm!

Giống như hiên tại, bởi vì hắn chủ quan với tốc độ của An Lâm, nhưng trời đất vẫn sẽ giúp hắn ngưng tụ ra phòng ngự Hắc Liên vô địch ngăn cản công kích của An Lâm!

Con ngươi Phong Vô Nhai thoáng co lại, hắn phát hiện đóa hoa sen đen trước ngực đang chậm rãi rạn nứt bởi kiếm Thắng Tà, đang có dấu hiệu sắp hỏng.

Phong Vô Nhai nở nụ cười: "Thần Đạo của ta, không chỉ là Hắc Liên Thần Đạo, mà còn là Thiên Địa Hắc Liên Thần Đạo! Tùy tâm mà sinh, nhưng lại do trời diễn hóa, trời không để cho ta chết, ngươi có thể làm gì được ta?"

Âm thanh rạn nứt lanh lảnh bỗng nhiên vang lên.

Kiếm Thắng Tà đâm trúng đóa sen màu đen kia, như đâm phải sự vật cứng rắn nhất, kiếm thế lao thẳng, lúc này dư âm của kiếm thế đã xé rách mặt đất phía dưới thành một cái rãnh dài đến mấy vạn mét!

Đây là thanh kiếm do Thiên Địa Hắc Liên Thần Đạo ngưng tụ thành, có thể thắng được bất kỳ thần binh lợi khí nào, cũng có thể đông lại và chém chết vạn vật trong tích tắc.

Phong Vô Nhai nổi giận, tâm tranh bị lửa giận ảnh hưởng, phản ứng chậm nửa nhịp, không kịp đỡ một kiếm này, chỉ có thể trơ mắt nhìn mũi kiếm đã đâm tới ngực.

Hắn lập tức khép hai ngón tay lại, ngưng tụ thần đạo thành kiếm, muốn đâm vào ngực An Lâm.

Sắc mặt An Lâm lần nữa biến đổi, hiển nhiên là không ngờ tới chiêu kiếm của mình sẽ bị đỡ.

Nhưng cũng tại lúc này, lồng ngực của hắn lại tự chủ sinh ra một đóa sen màu đen.

"Răng rắc..."

Trời đất đông lại, chỉ có một kiếm này, lấy cực kỳ tốc độ đáng sợ đâm tới ngực An Lâm.

Hắn rất tự tin, ở đại lục Thần Nguyên, hắn chính là trời, là tượng trưng cho sự vô địch!

An Lâm có thể cảm nhận được lạnh lẽo khôn cùng bao phủ toàn thân, sâu tận xương tủy.

An Lâm dùng kiếm đâm hắn, vậy thì hắn cũng sẽ dùng kiếm để đáp lễ.

"Chết đi!" Mặt Phong Vô Nhai lộ vẻ ngoan độc.

Lúc mà mọi người ở đây cho rằng An Lâm còn muốn tiếp tục phản kích, thì lại thấy An Lâm dù bị đánh bay lên vạn mét nhưng vẫn quyết đoán xoay người, lấy tốc độ cực nhanh thoát khỏi Tiên Vương cung.

"Trời ạ, rốt cuộc thì hắn là ai?"

Tung tích của bọn họ biến mất trong đêm tối.

Kiếm quang của Phong Vô Nhai xuyên thủng mấy ngàn thước hư không, rơi vào trên lưỡi kiếm Thắng Tà, sau tiếng kiếm va chạm kịch liệt, thân thể An Lâm lại bị đâm bay hơn vạn mét.

Cái tên thượng tiên thần bí kia, đánh một trận với Tiên Vương, thế nhưng cuối cùng vẫn đào thoát thành công!

Hắn ngưng tụ hai mắt, phía sau xuất hiện Phong Dực, chợt rung lên, thân hình phá mở hư không bị đông kết, điên cuồng lui lại mấy ngàn thước, đồng thời cũng chặn kiếm Thắng Tà ở trước ngực.

Dương Linh Thiến có phần hoảng hốt, hồi tưởng lại thời gian lúc trước, đặc biệt là lúc cô vô ý đụng ngã An Lâm, rồi hôn phải hắn, khuôn mặt trắng noãn lập tức đỏ bừng vì xấu hổ.

Thì ra không phải là hắn làm màu, mà là hắn thật sự trâu bò!

Dương Linh Thiến đứng ở nóc nhà nhìn bầu trời đêm phía xa, cho đến lúc này cô vẫn chưa lấy lại tinh thần từ cái trận chiến đấu kia. Cô hoàn toàn không nghĩ tới, tên thượng tiên từng ở bên cạnh cô một thời gian dài, bị cô coi là thích làm màu, bị nàng cho là thích xuy ngưu ép, không có chút phong thái nào, lại có thể đối chiến một trận với cường giả số một của lục địa mà không mất mạng, còn thành công chạy thoát!

"Hắn lại đỡ được công kích của Tiên Vương rồi!"

Không ai biết, sau đó lại có chuyện gì xảy ra.

Nhưng mấy phút sau, Tiên Vương Phong Vô Nhai đạp không trở lại Tiên Vương cung, sắc mặt âm trầm đến cực điểm.

Các tiên nhân vây xem đã biết kết quả...

Một đám tu sĩ lộ vẻ mặt khiếp sợ.

Khoảng cách giữa hai người càng lúc càng lớn.

Lần này An Lâm sử dụng cả nguyên khí Hắc Minh và công pháp Phong Linh, tốc độ của hắn so với lúc trước đó, quả thực là ngày đêm khác biệt, bàn về tốc độ, Phong Vô Nhai không thể vượt qua được hắn.

"Đừng nghĩ trốn!" Phong Vô Nhai thấy thế hét lớn một tiếng, lập tức đuổi theo.

Coi như là cô mạo phạm An Lâm, An Lâm cũng không tức giận, càng sẽ không mượn cơ hội bắt nạt cô, hắn rất dễ nói chuyện, cứ như thể một người anh trai nhà bên, hoàn toàn không nhìn ra hắn là loại cường giả có thể đến gần nhân vật có cấp bậc tuyệt thế như Tiên Vương Phong Vô Nhai.

Thế nên, cuối cùng thì cô đã quen biết cái dạng người gì thế này...

Dương Linh Thiến nhìn ánh sao trên trời ngẩn người, một đêm chưa chợp mắt.

Ngày hôm sau, Tiên Vương cung ban bố một cái giả thưởng Thiên Giới.

Phàm là người tìm thấy tung tích của người trên bức họa, sẽ nhận được phần thưởng giao động từ một triệu linh thạch cho tới một trăm triệu linh thạch!

Mà người trên bức họa kia, chính là An Lâm!

Trận chiến tối hôm qua đã sớm gây chấn động cả thành Côn Luân, căn bản là tin tức không thể nào giấu được. Gần như tất cả mọi người đều biết, tối hôm qua có một cường giả thần bí xuất thế ngang trời, đánh một trận với Tiên Vương Phong Vô Nhai, sau đó bị thua, bỏ trốn thành công.

Không nên coi thường hai chữ "bỏ trốn thành công".

Mấy ngàn năm qua, còn chưa từng có ai có thể thành công thoát khỏi tay Tiên Vương, vậy nên có thể tưởng tượng cái cường giả thần bí kia có tu vi khủng khiến đến mức độ nào. Cũng bởi vì trận đánh này, mà hắn mơ hồ có được vinh dự trở thành người mạnh nhất thiên hạ chỉ sau Tiên Vương!

An Lâm cũng được trao cho vô số truyền kỳ.

Trên bức họa, dáng người áo trắng nhanh nhẹn kia, cùng với khuôn mặt tuấn tú, đã khiến hàng vạn hàng ngàn tu sĩ phải mê mẩn.

Chàng trai không có tên, nên được mọi người giao cho rồi một cái danh hiệu rất lãng mạn.

Gọi là "thượng tiên áo trắng".

Tìm được thượng tiên áo trắng hay không còn chưa nói, nhưng Tiên Vương Phong Vô Nhai treo giải thưởng, đã khiến cho thượng tiên áo trắng đã thật sự nổi tiếng khắp cả đại lục.

Cái đại lục mang không khí trầm lặng dưới sự thống trị tàn khốc của Phong Vô Nhai, vì thượng tiên áo trắng xuất hiện, mà gần như là bùng lên một chút sự sống.

Trừ chuyện đó ra, chuyện thượng tiên áo trắng nói Phong Vô Nhai là bệnh liệt dương trong lúc đang giao chiến với Tiên Vương Phong Vô Nhai, cũng bắt đầu lưu truyền ở khắp phố phường...

Bất kể có phải là thật như vậy không, chuyện này vẫn gây nên một đợt xôn xao.

Mặc dù rất nhiều người đều không tin đây là thật, suy cho cùng Tiên Vương Phong Vô Nhai nổi tiếng toàn bộ đại lục là háo sắc, có giai lệ nào trong hậu cung là không nghiêng nước nghiêng thành? Làm sao Tiên Vương có thể bị bệnh liệt dương được!

Nhưng ở bên trong Xuân Hoa cung, không ít phi tử lại biết, đây là sự thật...

Các cô đều đã được Phong Vô Nhai "lâm hạnh", hiển nhiên sẽ biết, chẳng qua trừ khi là không muốn sống, nếu không các cô thật sự không dám thảo luận chuyện này.

Giờ phút này, một vị tiên phi trong Xuân Hoa cung đang cầm lấy một bức họa truy nã, nụ cười ấm áp sáng rỡ, giống như đóa sen nước nở rộ, tươi đẹp động lòng người.

"Xuất hiện giữa bầu trời đêm tựa như một vầng mặt trời, có thể nói là vị thượng tiên áo trắng này nhất chiến thành danh rồi, cuối cùng thì hắn cũng khiến cho mình thấy được sắc thái khác biệt ở trong cái thâm cung này..."

Tiên phi dựa lên lan can, nâng cái má, nhìn phía chân trời, hồi tưởng đến cái bóng dáng tối hôm qua làm cho cô không thể rời mắt, thoáng nở nụ cười mang theo sự ước mơ.

Phong Vô Nhai không biết là, bên trong Xuân Hoa cung, có không ít phi tần, đều có bức họa truy nã này trong tay, các cô nhìn bức họa, rồi nhìn bầu trời, cũng không biết là đang suy nghĩ về điều gì...
Bạn cần đăng nhập để bình luận