Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1366: Kế hoạch công lược hai ngàn người

Dương Linh Thiến nhìn chàng trai trước người với vẻ mặt khiếp sợ và mờ mịt.

Cô hoài nghi rằng mình nghe lầm, hỏi lại lần nữa: "Cái gì cơ?"

"Bây giờ tôi có một cái nhiệm vụ, cần cứu hai ngàn phi tử thoát khỏi Xuân Hoa cung, hơn nữa còn phải khiến các cô ấy sinh ra thiện cảm với tôi, chuyện này tôi cần cô hỗ trợ." An Lâm cực kỳ nghiêm túc cất giọng nói.

Dương Linh Thiến: "..."

Thì ra là không phải cô nghe lầm, thế mà An Lâm thượng tiên lại thật sự là người như vậy!

Cũng đúng, có tên đàn ông nào lại không phong lưu háo sắc chứ!

Dương Linh Thiến rất thất vọng mà nghĩ, thượng tiên thực lực chí cường, được hàng tỉ người kính ngưỡng, có rất nhiều phi tử phụng dưỡng cũng là chuyện rất bình thường.

Chẳng qua là hôm nay, cô không nghĩ tới rằng thượng tiên áo trắng cũng không phải là ngoại lệ...

An Lâm nhẹ giọng nói: "Cái này đơn giản, cô... như thế như thế, như vậy như vậy..."

Một phi tử mới tới Xuân Hoa cung trở nên sôi nổi lên.

Dương Linh Thiến liếc mắt lườm An Lâm một cái với vẻ trách cứ: "Thật là một tiên nhân không đứng đắn, được rồi, tôi sẽ giúp anh, nói đi, anh muốn tôi làm cái gì?"

Hơn một tháng kế tiếp.

Cặp mắt như nước hồ thu của Dương Linh Thiến bỗng nhiên long lanh lên, có phần mừng rỡ hỏi: "Thật ư? Vậy vì sao anh lại muốn các cô ấy có thiện cảm với mình?"

Bởi vì phải bế quan tu luyện Tiên Vương Phong Vô Nhai, cho các phi tử được tự do hoạt động.

"Tôi vẫn không rõ... tại sao ại muốn lựa chọn phi tử của Phong Vô Nhai, như thế sẽ rất nguy hiểm, chính mình xây dựng một cái hậu cung mới không được ư?" Dương Linh Thiến nhìn An Lâm nghi ngờ hỏi.

Cô chính là Dương Linh Thiến!

"Ặc... Cô có thể lý giải là vì một loại sở thích kỳ lạ nào đó đi..." An Lâm cười ha ha một tiếng, không giải thích thêm, đây hoàn toàn là sở thích kỳ lạ của hệ thống đấy!

"À? Tôi nghĩ là cô hiểu lầm cái gì rồi, tôi chỉ muốn cứu các cô ấy ra khỏi đây, cho các cô ấy được tự do thôi, chứ không phải là muốn thu các ấy làm hậu cung." An Lâm lẳng lặng nói.

Cho nên, kế hoạch công lược hai ngàn người chính thức bắt đầu!

Một số vị phi tử cấp cao, cũng không hề cao ngạo đến mức khinh người, suy cho cùng, vẫn phải đeo mặt nạ ở bên ngoài, Dương Linh Thiến tới chơi, các cô cũng sẽ mỉm cười đón ý nói hùa, sau đó tâm sự.

Cô bày ra dáng vẻ ghét bỏ, nhưng chẳng biết tại sao, trong lòng lại cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Cứ như vậy, ở trong khoảng thời gian này, Dương Linh Thiến gần như đã đi hết một lượt ở Xuân Hoa cung!

Dương Linh Thiến thường xuyên qua lại với đám chị em, xúc tiến quan hệ, nhiệt tình tâm sự với các phi tử khác, thỉnh thoảng còn tụ hội, tổ chức một số hoạt động nhỏ.

Diễm Cơ giúp Tiên Vương xử lý hậu cung cùng với Tiên Hậu Nhan Phi Cầm, phát triển hậu cung trở nên vui vẻ hòa thuận, thỉnh thoảng âm thầm điều tra một phen, nhưng không phát hiện ra dị trạng gì, nên cũng không tham gia nhiều.

Các cô nói "Hừ, ghét nhất là thượng tiên áo trắng, tôi sẽ không đi theo hắn đâu", Chu Tước cảnh nói, cô ta đang nói láo, thế là Dương Linh Thiến sẽ ghi tên đối phương vào một cuốn vở nhỏ...

Nếu như các phi tử nói thích Phong Vô Nhai, Chu Tước cảnh sẽ nói thẳng, rằng các cô đang nói láo, như vậy các cô ấy sẽ trở thành nhân vật mục tiêu của Dương Linh Thiến!

Tại tòa kiến trúc hình tam giác.

Lo lắng rằng các phi tử sẽ không nói thật ư?

Nếu các tu sĩ tầm thường thấy được dáng vẻ này của Dương Linh Thiến, thì sẽ tưởng rằng là cô yêu cầu đối phương "Ăn sạch" mình mất, nhưng An Lâm biết, cô không muốn thứ này.

Những lúc đi thăm thú trò chuyện với các phi tử khác, cô đều sẽ vô tình hoặc cố dẫn dắt câu chuyện đến một đề tài cố định, đó chính là các phi tử tới Xuân Hoa cung như thế nào, các cô có tình cảm thế nào với Phong Vô Nhai, có cảm xúc ra sao với thượng tiên áo trắng?

"Ưm... Linh quả của thượng tiên cho đều rất đặc biệt, tôi chưa bao giờ nhìn thấy trên một cuốn sách về linh quả nào, hơn nữa mỗi một linh quả còn cho tôi cảm giác cực ỳ thoải mái, năng lượng cũng vô cùng tinh thuần, tứ trước tới nay chưa từng gặp qua!" Dương Linh Thiến vừa ăn linh quả, vừa ca ngợi nói.

Dương Linh Thiến nhận lấy linh quả, vui thích bắt đầu ăn.

An Lâm móc ra một quả Thái Dương, linh quả tam phẩm từ trong nhẫn không gian, vứt cho Dương Linh Thiến: "Những ngày qua cực khổ, đây là phần thưởng cho cô, có thể tăng cường độ tinh khiết của linh khí."

Không sao, Dương Linh Thiến có Chu Tước cảnh mà An Lâm cho, dụng cụ phát hiện nói dối tự nhiên!

"Hô... quả là mệt chết tôi mà!"

"Thỉnh cầu thượng tiên áo trắng ban thưởng."Dương Linh Thiến nằm ở trên giường làm nũng, vươn ra bàn tay ngọc ngà, cười hì hì nói.

Tà váy đỏ trải ra trên giường, như đóa hoa hồng nở rộ, dán chặt lấy thân thể mềm mại linh lung của Dương Linh Thiến, đôi mắt trong veo có thần nhìn chàng trai áo trắng, trong mắt ánh lên vẻ mong đợi.

Còn nếu như các phi tử nói là thích thượng tiên áo trắng, Dương Linh Thiến sẽ đến Xuân Hoa cung cứu các cô đi ra ngoài.

Dù sao thì ai nói láo, Chu Tước cảnh đều có thể kịp thời phát giác, sau đó len lén nói cho Dương Linh Thiến.

Lúc này, Chu Tước cảnh chính là một kiện thần khí vô cùng hữu ích!

Phụ nữ ấy à, rất nhiều người đều là miệng nói một đường lòng nghĩ một nẻo, hơn nữa dưới dâm uy của Phong Vô Nhai, cho dù bốn bề vắng lặng, hầu hết các cô đều không dám nói thật.

"Đúng thế, đây là đặc sản ở quê hương tôi, sao có thể không ngon cho được!" An Lâm cười nói.

"Đặc sản quê hương?" Dương Linh Thiến chớp chớp đôi mắt sáng, "Quê quán của ngài ở đâu?"

"Không nói cho cô biết." An Lâm vẫn không muốn nói ra.

"Không nói thì thôi, tôi cũng chẳng hiếm lạ gì đâu." Dương Linh Thiến có phần tức giận, cô chu cái miệng nhỏ lên, nhưng vẫn tiếp tục gặm sạch linh quả.

Trải qua khoảng thời gian chung đụng, Dương Linh Thiến đã không còn cẩn thận, một mực cung kính giống như trước kia nữa.

Suy cho cùng cái dáng vẻ cực kỳ tùy ý,, không hề làm giá của An Lâm thật sự là quá khó khiến cho cô liên hệ tới vị thượng tiên áo trắng được xưng tụng là người chỉ đứng sau vương tọa đệ nhất thiên hạ.

Hình thức chung đụng giữa hai người, càng lúc càng giống bạn bè.

Điểm này, ngay cả Dương Linh Thiến cũng cảm thấy rất kỳ diệu, cho tới bây giờ cô vẫn không ngờ mình sẽ có thể trở thành bạn bè với người ở cấp bậc này, có lẽ đây chính là ma lực đặc biệt của An Lâm thượng tiên.

An Lâm có tu vi vô cùng cao cường, nhưng lại chẳng bao giờ tỏ ra cao cao tại thượng, coi chúng sinh như con kiến hôi. Ngược lại An Lâm còn rất quan tâm cô, xem cô làm nhiệm vụ có mệt không, có thể gặp phải nguy hiểm gì đó không.

"Một tháng, kế hoạch công lược hai ngàn người, rốt cuộc cũng hoàn thành một phần của nhiệm vụ." Bởi vì vừa được ăn linh quả, vẻ mặt mỏi mệt trước đó của Dương Linh Thiến đã biến mất, thần thái lại bắt đầu tỏa sáng.

"Ba ngàn năm trăm hai mươi giai lệ ở Xuân Hoa cung, trừ đi một số phi tử có thân phận khá là nhạy cảm tôi không tới tán gẫu ra, trong số ba ngàn hai trăm phi tử tôi đã tiếp xúc, có hai ngàn tám trăm phi tử có cái nhìn tốt với anh."

Vừa nghe đến đó, An Lâm lập tức vui vẻ.

Thượng tiên áo trắng, tu vi thông thiên, mặc dù chiến lực chỉ đứng thứ hai đại lục, nhưng lại đẹp trai hơn Phong Vô Nhai!

Hơn nữa bước chân như gió, dáng người phiêu dật tuyệt vời, còn rất vang danh, đủ loại hào quang gia tăng, thật sự hút fan rất mạnh!

Thấy dáng vẻ đắc ý kia của An Lâm, Dương Linh Thiến đảo cặp mắt trắng dã, tiếp tục nói: "Trong đó cũng có hai ngàn ba trăm phi tử bị Tiên Vương ép vào cung, muốn thoát khỏi nơi này... Về phần các cô có thể sinh ra thiện cảm với anh hay không, hơn nữa không sợ Phong Vô Nhai, kiên định theo anh rời đi, thì tôi không thể dự liệu trước được..."

An Lâm nghe vậy gật đầu.

Loại chuyện này thì dù là ai cũng không thể xác định, coi như là người trong cuộc, chỉ sợ cũng không thể đưa ra ý kiến chắc chắn.

"Không có chuyện gì, số phi tử cùng với khuynh hướng trong lòng, ít nhất cũng đủ thỏa mãn yêu cầu của nhiệm vụ." An Lâm sục sôi ý chí chiến đấu, cất giọng nói, "Bây giờ, bắt đầu giai đoạn thứ hai của kế hoạch công lược hai ngàn người!!!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận