Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1791: Cố nhân quen thuộc

Tôn Lạc Thu trợn to đôi mắt đẹp, cô không khỏi đứng thẳng lưng, bộ ngực đầy đặn bất giác khiến sơ mi trắng nhô lên độ cong kinh người. Không ngờ động tác nhỏ này lại khiến thiếu nữ ngồi ở nóc nhà không nhịn được ném ánh mắt rất oán giận tới.

Từng bóng dáng bước ra từ trong đại trận.

Tôn Lạc Thu không khỏi nhìn chiếc đồng hồ đặc biệt trên cổ tay mình.

Chiếc đồng hồ đeo tay này là máy kiểm tra đỉnh cấp trong nước, được nghiên cứu chế tạo nhằm kiểm tra ba động hơi thở chiến lực, bên trong có nguyên hạch cực kỳ nhạy cảm với năng lượng, nó có thể đo chính xác dao động năng lượng đối phương tỏa ra.

Lúc này, chỉ số trên đồng hồ của cô đang nhảy lên với tốc độ nhanh chóng.

Mấy trăm, mấy nghìn, mấy chục nghìn...

Đã đột phá dao động cấp Địa Tiên Hóa Thần!

Mấy trăm nghìn!!

Nguyên hạch vì không thể chịu đựng cảm ứng dao động năng lượng cực hạn mà nổ ầm ầm.

Đây là tình huống cô gặp lần đầu.

Đùng...

Chiến lực đã vượt qua mức độ cao nhất?!

Mấy trăm nghìn... Trên một triệu... Mấy triệu...

Tôn Lạc Thu định thần nhìn qua thì tức khắc ngơ ngác.

Nhịp tim của Tôn Lạc Thu tăng nhanh.

Cơ thể mềm mại, cao gầy, thon dài của cô không khỏi run rẩy, đã bao lâu chưa xuất hiện cảm giác này? Một loại cảm giác run rẩy và hưng phấn khi bị cường giả chi phối bất giác trào dâng trong lòng cô.

Chỉ số vẫn đang tăng lên nhanh chóng, chẳng bao lâu sau đã vượt qua cực hạn máy móc có thể cảm ứng được.

Đây là dao động của Thiên Tiên Phản Hư.

Tôn Lạc Thu giật mình.

Tôn Lạc Thu đã đọc thuộc giới thiệu vắn tắt của chư tiên ở Thiên Đình nên lập tức nhận ra thân phận của người tới.

Đột nhiên đồng hồ đeo tay của cô bốc khói nổ tung.

Thiên Tiên đỉnh cấp của Thiên Đình, Phản Hư đỉnh phong - tam thái tử Na Tra!!

"A ha ha... đã lâu lắm rồi chưa tới nhân gian, dường như mức độ đậm đặc của nguyên khí đã tăng lên, càng ngày càng thích hợp để tu tiên." Giọng nói hết sức trong trẻo truyền đến.

Một chàng trai toàn thân khoác lụa đỏ, hai tay đeo kim hoàn, đôi mắt cực kỳ có thần, chân đạp bánh xe kim diễm bùng cháy nhưng không khiến người ta thấy nóng bỏng chậm rãi xuất hiện trên đại trận.

"Đạo sĩ rởm!!"

Trần Tĩnh Quốc, Điền Linh Linh, An Minh Xuyên cũng tươi cười đầy mặt, họ đi tới đại trận cực nhanh.

"Ặc..." Nụ cười của Tôn Lạc Thu cứng đờ trên mặt.

Chẳng trách nhiều người muốn tới đón tiếp như vậy, thì ra vì một đại thần đến.

Tôn Lạc Thu nhẹ giọng nỉ non: "An Lâm... An Lâm..."

Nếu ngũ đế của Thiên Đình không rời núi thì cậu chính là người mạnh nhất trên Thiên Đình.

Na Tra: "..."

"À! Anh ấy chính là người xuất thân từ nước Hoa chúng tôi, được mệnh danh là chiến thần của Thiên Đình, An Lâm đủ sánh ngang với Thiên Đình ngũ đế?!" Tôn Lạc Thu thét chói tai, cô lập tức bỏ mặc Na Tra, vội vàng chạy tới trước mặt An Lâm, gương mặt trắng ngần đỏ lên, cô thở dồn dập nhìn chàng trai kia, trong mắt rộ lên sự nồng nhiệt khó mà tưởng tượng được.

Hình tượng chàng trai cưỡi chó dần dần chồng lên hình tượng trong bức tranh nào đó.

Tôn Lạc Thu lập tức nghênh đón, mặt cô kính cẩn.

Chuyện gì vậy? Sao họ lại chạy sang bên kia? Lẽ nào mình lại tỏ vẻ dễ thương ư?

Bỗng nhiên Tôn Lạc Thu cảm thấy rất lúng túng...

"Hì hì hì... Chào cô nhé." Na Tra khách sáo trả lời, cậu còn vẫy vẫy Ma Hoa Biện sau lưng rồi vui vẻ nói: "Ta còn tưởng rằng vừa về trái đất, danh tiếng đã bị An Lâm lão ca đoạt hết, không ngờ vẫn có mỹ nữ cảm mến ta hơn..."

"Vãn bối Tôn Lạc Thu cung nghênh Thiên Tiên Na Tra!" Tôn Lạc Thu vội vàng hành lễ với chàng trai tuấn tú kia.

Ba đại boss khiến cô hết sức kính trọng vượt qua Na Tra, nhiệt tình hỏi thăm bức tranh vẽ chàng trai kỳ dị cưỡi chó trước.

"Tiền bối An Lâm từ xa tới! Hoan nghênh, hoan nghênh!"

"Con ơi, cha con nhớ con chết mất!"

Chẳng trách Tôn Lạc Thu có phản ứng này, với những người biết nội tình của Thiên Đình, An Lâm xuất thân từ nước Hoa, từng bước từng bước dần dần trở thành nhân vật đỉnh phong trên Thiên Đình mới là thần thoại họ sùng bái nhất!

An Lâm đang nhiệt tình hỏi han cha thì bỗng nhiên một cô gái là fan não tàn hư hư thực thực xuất hiện, mắt sáng quắc nhìn hắn, hắn không khỏi hơi sững sờ nhưng vẫn chào hỏi thân thiện: "Chào cô."

"A a!! An Lâm đã nói chuyện với tôi!" Hai chân thon dài của Tôn Lạc Thu chợt khép lại, trên mặt hiện lên màu đỏ khác thường, hai mắt vẫn si mê nhìn An Lâm.

An Lâm: "..."

Điền Linh Linh: "..."

"À... Có thể là thuộc hạ của tôi quá sùng bái cậu đến mức có hơi thất lễ, để cậu chê cười rồi." Trần Tĩnh Quốc lúng túng mở miệng giải vây.

Ông hơi hối hận vì để Tôn Lạc Thu làm người phụ trách lần tiếp đãi này.

Ông tuyệt đối không ngờ Tôn Lạc Thu lại sẽ sùng bái An Lâm đến mức này.

"Cha, xem ra trăm năm nay cha sống không tệ nhỉ!" An Lâm nhìn người trung nhiên khí huyết sung mãn, hăng hái mà trong lòng không khỏi nhẹ nhõm, hắn cười tâng bốc.

"Chắc chắn Nữ Oa nương nương xinh đẹp rồi, bà ấy là người xinh đẹp nhất trên thế giới mà tôi từng gặp, còn ảnh chụp thì không có, tôi không có quyền giữ ảnh chân dung của bà ấy." An Lâm trả lời mà không hề nghĩ ngợi gì, nhập gia tùy tục, trong thế giới của Nữ Oa, sao có thể không khen Nữ Oa nhiều được?

Họ biết nội tình, biết trái đất được gọi là Oa giới, là thế giới Nữ Oa tạo ra. Nói cách khác, Nữ Oa chính là thần linh chí cao của trái đất, là tồn tại mạnh mẽ, thần bí mà khó tưởng tượng nhất.

Mọi người nghe thấy hai chữ Nữ Oa, vẻ mặt đều bắt đầu sợ hãi, không khỏi nghiêng tai lắng nghe.

Lúc này An Lâm mới nhớ tới, trong khoảng thời gian hắn biến mất, hình như Hứa Tiểu Lan lấy cớ là hắn tu luyện với Nữ Oa nên không thể quay về trái đất.

"Đạo sĩ rởm, nghe nói cậu đã tu luyện một trăm năm với Nữ Oa." Điền Linh Linh tò mò truy hỏi: "Dung mạo của Nữ Oa nương nương thế nào, có xinh đẹp không, cậu có ảnh chụp không?"

"Yên tâm đi cha, nhất định con sẽ đối xử tốt với Tiểu Lan." An Lâm trịnh trọng nói.

"Con dâu Tiểu Lan của cha đâu rồi, sao nó không theo con về?" An Minh Xuyên nhìn Đại Bạch rồi nhìn ngang nhìn dọc, ông hơi tiếc nuối hỏi.

Ông phát hiện thời gian con chó này và con trai cùng xuất hiện trước mặt mình còn nhiều hơn Tiểu Lan.

"Hiện tại đại trận đã được Nữ Oa củng cố, Tiểu Lan là cảnh giới Hợp Đạo nên không vào được." An Lâm giải thích.

"Đáng tiếc thật, con phải tốt với nó hơn chút. Trong những ngày con vắng mặt, con bé vẫn luôn chăm sóc cha đấy." An Minh Xuyên vung tiên kiếm trong tay rồi bảo: "Toàn bộ trang bị khắp người cha cũng do con bé tặng riêng cho!"

An Lâm hơi sững sờ, Tiểu Lan chưa từng nói với hắn chuyện này.

Hứa Tiểu Lan không giàu có như hắn, một thân trang bị tiên cấp của An Minh Xuyên, ít thì cũng phải mấy chục triệu linh thạch, có thể là hơn nửa tài sản trước kia của Tiểu Lan.

Nghĩ tới đây, An Lâm lại cảm động một hồi.

Khi tất cả mọi người đều cho rằng hắn đã chết, Tiểu Lan không hề từ bỏ hắn, cũng không hề từ bỏ người nhà hắn, thậm chí cô còn bằng lòng tiêu mấy chục triệu linh thạch cho cha hắn...

Trên đời này đi đâu tìm người vợ tốt như vậy?

"Đẹp trai thật!" Tôn Lạc Thu mê mẩn bảo.

Nghe cuộc trò chuyện mang phong cách kỳ lạ của hai người, khí thế trâu bò đập đến nỗi hai người hơi choáng váng đầu óc.

Trần Tĩnh Quốc: "..."

Điền Linh Linh: "..."

"Thật vậy ạ? Vậy thì khó xử lý." Nghe vậy, chân mày An Lâm cũng nhíu lại: "Lần này con về không có gì, chỉ có nhiều tiền bạc, một đống tài nguyên linh cấp, tiên cấp không biết nên ném ở đâu, xem ra có thể giúp cha một chút..."

"Cũng tạm thôi, cha miễn cưỡng lập tông môn tu tiên đầu tiên ở nước Hoa, vẫn đi lên nhờ đống tài nguyên cực kỳ phong phú, ngoại trừ có chút tiền thì cũng không có ưu điểm gì khác." An Minh Xuyên sờ giáp tiên, tay cầm tiên khí đỉnh phong - thanh kiếm Phúc Hải Thiên Long than thở.

"À, lần này tôi về, một là muốn thăm người thân bạn bè, hai là định xem có cách xử lý chỗ thiếu sót ở thành lũy của thế giới này không." An Lâm chuyển chủ đề.

Trần Tĩnh Quốc đã sớm có chuẩn bị, ông nghe thấy câu này thì lập tức trình bản đồ lên, trên bản đồ đánh dấu kỹ vị trí trước mắt của vết nứt đã được thăm dò rõ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận