Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 223: Lựa chọn cuối cùng

Tiếng kêu cứu của người đàn ông còn đang vang vọng.

Khóe miệng Phó hiệu trưởng Ngọc Hoa hơi run rẩy, bắt đầu sửa lời nói: "Thiên Đình, Liễu Thiên Huyễn, bị loại!"

Còn cái người thanh niên bị chôn ở dưới gạch kia không có hiện ra ánh sáng bốn phía cho nên không tính bị loại.

Mấy vạn sinh viên nhìn thấy An Thần của bọn họ còn không có bị loại vốn nên cao hứng nhưng giờ phút này lại không hoan hô nổi.

Dù sao An Thần có thuật pháp đáng sợ đã không chống đỡ được, bây giờ lại bị một cục gạch đè nặng, thực sự là...

"Cứu mạng..."

Tiếng người thiếu niên kêu la càng ngày càng yếu.

Mãi đến khi Phó hiệu trưởng Ngọc Hoa nói "Liễu Thiên Huyễn bị loại " hắn mới buông bỏ chống cự.

Hắn tiếp tục gào lớn nhưng mà bên ngoài không có bất kỳ tiếng gì đáp lại.

Bị đánh bại? Không thấy tôi đã bị gạch đen bại rồi ư!

"Tôi phải đi về, mau giúp tôi ra ngoài!"

An Lâm nghe vậy giật giật khóe miệng.

Hắn muốn làm cho cục gạch đen nhỏ đi, nhưng mà hao hết Tinh Nguyên, thân thể lại chịu trọng thương nên hắn rất khó làm được chuyện này.

Mấy trăm ngàn người xem ở quảng trường Thanh Thiên nghe An Lâm nói vẻ mặt đen thui.

Hắn biết, hiện tại đã không ai cứu hắn rồi.

Tranh đoạt chén thánh tới tay? Tôi bị gạch đen đè nặng đoạt chén thánh thế nào!

Lúc nghe được tất cả mọi người bị loại, hắn đột nhiên ý thức được một chuyện, vậy chính là Thiên Đình bọn họ thắng! Nếu đã thắng thì hắn còn bị đè ở trong này để làm gì?

An Lâm nằm ở bên dưới cục gạch màu đen thở hổn hển.

Rất lâu sau trên bầu trời mới truyền đến giọng nói: " Chỉ có hai cách có thể rời khỏi cuộc thi, một là bị đánh bại, kích hoạt phù chiến bại, hai là tranh đoạt chén thánh tới tay, lấy được thắng lợi cuối cùng. Còn không thì không có cách nào khác."

Nhưng mà cuộc thi này chưa kết thúc, bọn họ có cách nào khác đâu.

"Tôi phải đi về, mau giúp tôi ra ngoài!"

May mà rất nhanh chuyện đã có khả năng chuyển biến tốt, một cô bé đi tập tễnh xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.

" Được được... Không cho tôi ra vậy mấy người cứ từ từ xem tôi bị gạch đè đi." An Lâm khẽ mở miệng nói.

Bọn họ muốn nhìn An Lâm bị gạch đè ư? Khẳng định không muốn!

Cô gái nhoẻn miệng cười xách An Lâm lên giống như xách con thỏ, giọng nói trong suốt mang chút khàn khàn vang lên: "Tả Hộ Pháp, chúng ta thắng."

An Lâm cũng chịu tổn thương lần thứ hai, khẽ rên rỉ nhỏ, nhưng cuối cùng đã không còn áp lực trên người.

Hắn đang muốn an ủi: Nhà cửa đã không có, có thể xây cái khác. Cô gái nhỏ liền mở miệng trước: "Xuất hiện đi, cung điện số 24!"

Cô đi đến bên cạnh cục gạch đen, dùng một cước đá bay nó.

An Lâm dùng Bổ Khí Đan sau đó đi qua thu hồi gạch đen, mở miệng nói với cô gái: "Nữ Vương đại nhân, kế tiếp cô đánh tôi một quyền đi. "

Quần áo màu trắng của cô gái kia lây dính vết máu, trên mặt non nớt cũng có dấu vết bị bỏng, có vẻ chật vật.

"À, như vậy sao..."Cô gái hơi ngẩn ra, sau đó cụp mi mắt xuống, giọng nói có chút yếu ớt, "Muốn đi nhanh như vậy ư."

"Bởi vì chỉ có đoạt được chén thánh hoặc là kích hoạt phù chiến bại tôi mới có thể rời khỏi nơi này." An Lâm cười giải thích nói.

Cô gái nhỏ nhìn anh có chút nghi ngờ: "Vì sao?"

Ầm! Sức lực rất lớn, gạch đen bay xa.

Cái nhẫn chớp lóe, mặt đất rung động ầm ầm một trận, một tòa cung điện xinh xắn xuất hiện trước mặt An Lâm.

An Lâm: "..."

Được rồi, loại chuyện này không cần hắn lo lắng.

Dưới ánh trăng sáng hắn thấy được bóng dáng có chút cô tịch tiêu điều kia.

An Lâm nhìn bốn phía, một mảnh phế tích sao còn là cung điện được, không khỏi thở dài một tiếng. Thật ra hắn không có tình cảm gì với cung điện kia, chỉ là sau khi thấy cô gái nhỏ không có nhà và phải sống ngày ăn gió nằm sương thì sinh lòng thương tiếc.

Cô gái cong cong đôi mi thanh tú thả An Lâm xuống, có chút tiếc nuối nói: "Đáng tiếc, cung điện nhỏ của tôi da không đủ thô, thịt không đủ dày, bị bùng nổ không còn nữa."

An Lâm nhìn tươi cười thuần khiết kia, gật đầu, cố nặn ra vẻ tươi cười trêu ghẹo nói: "Chúng ta nhờ sinh mệnh giông như Tiểu Cường chiến thắng bọn họ, quả nhiên da dày thịt béo mới đúng là đạo lý cứng rắn."

An Lâm gật đầu: "Đúng, tôi còn chờ trở về lĩnh thưởng, ra tay nhẹ chút, nhưng mà cũng không thể quá nhẹ, chắc tầm nửa quyền bình thường thôi."

Hắn cảm thấy với thân thể nhỏ bé của mình, khẳng địng một quyền bình thường khẳng sẽ teo, một nửa lực thì chắc ổn.

Nói thật, loại tâm trạng chờ bị đánh này đặc biệt khiến cho người ta khẩn trương sợ hãi.

Cô gái nhỏ cắn cắn môi dưới phấn nộn, đưa tay lấy chiếc vương miện xin đẹp trên đầu, sau đó đôi tay trắng nõn mảnh khảnh đưa nó tới trước mặt của An Lâm.

An Lâm ngây người tại chỗ, nhìn vương miện gần ngay trước mắt, chớp chớp đôi mắt: "Cô... Nữ Vương đại nhân, đây là ý gì?"

"Tôi là nữ vương, làm sao có thể ra tay với hộ pháp của mình, cho nên anh cầm vương miện đi! "Cô gái nhỏ khẽ cười, gió nhẹ thổi bay ba ngàn sợi tóc của cô, ánh mắt kia vô cùng chân thành.

Trong lòng An Lâm sinh ra một chút xúc động, trong thời gian ngắn đã quên làm thêm một động tác gì.

Hắn chưa bao giờ nghĩ tới màn này, hai người lẳng lặng nhìn nhau dưới ánh trăng.

Cô gái chân thành tự nhiên, người thanh niên ngây ngốc thất thần, vương miện ở giữa hai người bọn họ hiện ra ánh sáng nhàn nhạt, nếu không phải sợi tóc khẽ bay nhẹ trong không trung, một màn này giống một bức tranh xinh đẹp, lặng im đầy ý nghĩa.

"Nhưng mà... Cô không có vương miện..."

"Không có vương miện tôi vẫn là Nữ Vương của anh!"

"Sau này còn gặp lại, An Lâm hộ pháp."

Tầm nhìn của An Lâm bắt đầu trở nên tối đen, ý thức cũng bắt đầu mơ màng, giọng nói êm ái chảy theo dòng lọt vào tai.

"Yên tâm đi, tuyệt đối không quên!" An Lâm bỗng nhiên nghiêm túc nói. "Sau này còn gặp lại, Nữ Vương đại nhân."

Cô gái nhỏ hơi ngẩn ra, hốc mắt phiếm hồng, khẽ nói: "Hai người các anh đều là hộ pháp của tôi, đừng quên tôi."

Phó hiệu trưởng Ngọc Hoa nhìn hình ảnh không chuyển mắt, trong lòng nhấc lên sóng to gió lớn, có chút không thể tin mở miệng thì thào: "Sắp một trăm năm, thật sự không nghĩ có người có thể làm được."

Vẻ mặt Ngọc Hoa cực kỳ phức tạp, có khiếp sợ, có kích động, càng thêm chút vui mừng.

"Chúc mừng, thế lực Thiên Đình nhận được năm phần!"

Giọng nói vang vọng tất cả quảng trường Thanh Thiên, đồng thời cũng vang vọng trên bầu trời của An Lâm.

Không có bất kỳ kẻ nào nghi ngờ phán định này, bao gồm vài người đạt tới cảnh giới đại năng, đều mang vẻ mặt khác nhau khi nhìn chăm chú vào một màn trước mặt này, quên cả mở miệng.

Không phải lần đầu tiên bọn họ tham gia đại hội trao đổi này, thấy bộ dạng Kim Bôi Chiến dã man cường hãn, gặp qua bộ dáng bễ nghễ quần hùng của cô nhưng lại chưa thấy bộ dạng cô chân thành tự nhiên như vậy.

Cơ thể An Lâm bắt đầu hóa thành ánh sáng, hắn cầm vương miện trong tay đeo lên cho cô gái nhỏ một lần nữa, cười ảm đạm: "Lần này không thiệt thòi, chỉ cần mượn vương miện một chút là buôn bán lời năm phần, cảm ơn Nữ Vương đại nhân!"

Cô gái nhỏ mím môi, hai mắt linh động nhìn An Lâm không nói.

"À đúng rồi, Huyết Khô Lâu cũng có một bộ điện thoại di động, đến lúc đó nếu cô nhàm chán có thể chơi đùa cùng với nó một chút." An Lâm bỗng nhớ tới việc này, tiếp tục mở miệng nói.

Chuyện phát sinh cực kỳ ngoài dự đoán của mọi người, nhưng không biết vì sao, cảnh này lại đặc biệt tự nhiên, không có làm cho người ta có cảm giác gì không tốt, toàn bộ đều theo lý thường như thế.

Trên quảng trường Thanh Thiên, mấy vạn người xem cũng lẳng lặng nhìn một màn này trên màn tinh thể, không ai nói chuyện.

An Lâm nở nụ cười, hai tay khẽ run khi nhận lấy vương miện, rất khó hình dung tâm trạng lúc này của hắn.

"Có đạo lý... Nữ Vương đại nhân của tôi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận