Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1018: Đi không đổi tên ngồi không đổi họ

Lam Tiểu Nghê đang chiến đấu, thấy Trần Nam bị thua, đôi mắt đẹp trừng lớn, thoáng lộ ra vẻ không dám tin. Rõ ràng cô mới là người bị trọng thương này! Cô con đang chờ Trần Nam tới giúp cô đấy, kết quả là Trần Nam lại thua trước?

Lúc trước Trần Nam nói chờ hắn một phút đồng hồ là được.

Bây giờ một phút đồng hồ đến, rốt cuộc Trần Nam lại bị Tiểu Sửu đánh cho ngã ngửa dưới mặt nước?

Ôi cái đờ mờ!

Thế này còn đánh cái rắm gì nữa!

Chênh lệch giữa hai người họ lớn lắm ư?

"Tiểu Nghê! Mau tới cứu anh!" Trần Nam dùng hết sức để cầu cứu.

Tiểu Sửu thấy thế không chút do dự vung thêm một gậy về phía Trần Nam.

Hắn định thần nhìn lại, mới phát hiện đó là một con cá nhỏ trong suốt màu lam.

Lực lượng mà con cá nhỏ này bộc phát ra trong nháy mắt, thậm chí còn mạnh hơn cả Trần Nam.

Ầm!

Tiểu Sửu không dám khinh địch, lao vào chiến đấu với con cá nhỏ màu lam.

Tiểu Sửu cũng không có ý định lấy một mạng đổi một mạng, tính mạng của mình vẫn quý giá hơn Trần Nam nhiều.

Lam Tiểu Nghê đỏ mắt, la lớn.

Ngay một khắc này, một luồng cầu vồng màu lam lấy tốc độ cực nhanh vọt tới phía Tiểu Sửu.

Rất rõ ràng, đây cũng là con bài chưa lật của Lam Tiểu Nghê.

Lúc này hắn đã rút gậy bạc về chặn ở trước người.

Cầu vồng màu lam ẩn chứa uy năng cực kỳ cường đại, nếu như Tiểu Sửu kiên trì đánh xuống Trần Nam, chính hắn cũng rất có thể sẽ bị nguy hiểm đến tính mạng.

Con cá nhỏ run cái đuôi lên, lần nữa xé rách không khí, nhanh cứ như thể một tia sét màu lam lẹ, mang theo lực lượng cường đại, đánh thẳng về phía Tiểu Sửu!

Tiểu Sửu nhìn cô nàng nhân ngư vết thương đầy người kia, phát hiện ra cô ta đang khóc.

Một tiếng nổ kịch liệt vang lên, Tiểu Sửu bị cầu vồng màu lam đánh bay.

Vừa khóc vừa nở nụ cười.

"Trần Nam, anh chạy mau đi! Em và Tiểu Linh Ngư sẽ cầm chân bọn họ!"

"Được!" Trần Nam không hề do dự, khó khăn bò dậy từ trên mặt đất, dùng hết sức cưỡi mây bỏ chạy thật xa.

Tiểu Sửu thấu hiểu cô ta, nhưng cũng không thể bỏ qua cho cô gái ngốc ngếch này.

Mặc dù đây là quyết định mà chính cô đưa ra, nhưng thấy Trần Nam quyết đoán bỏ chạy như thế, không thèm nói một câu gì, cũng chẳng thèm liếc mắt nhìn cô một cái, thật sự đã khiến cô bị dày xéo đau đớn.

Trùng kích bạo liệt Màu lam, ăn mòn tất cả sự vật trong phạm vi vài trăm thước.

Theo cảm tính, Tiểu Sửu vẫn rất có thể hiểu được tâm trạng hiện giờ của Lam Tiểu Nghê.

Lam Tiểu Nghê ngự thủy phòng thủ, lấy nhu thắng cương, không ngừng rút lui về phía sau. Nhưng bởi vì cái gọi là phòng lâu tất mất, từng vết máu bắt đầu xuất hiện ở trên da thịt trắng noãn nhẵn nhụi của cô, trông cực kỳ chật vật.

Lam Tiểu Nghê bị thương rất nặng, cô ta đã bị Bạch Dao dồn đến tuyệt cảnh.

Thanh đao màu trắng cực kỳ sắc bén, phá vỡ bức tường nước bảo vệ Lam Tiểu Nghê, chém lên cái eo nhỏ bé của cô, sau đó, chém đứt eo cô tựa như chém đứt một cành cây!

Rất nhanh, Lam Tiểu Nghê lại bắt đầu chống đỡ không nổi nữa.

Thân thể bị pháo ánh sáng của Yêu Cơ khiến cho bị thương nặng, thì sao có thể ngăn cản nhát đao cuồng bạo hung mãnh của Bạch Dao được.

Lam Tiểu Nghê để cho Trần Nam trốn đi trước, hiển nhiên là biết rõ chính mình gần như là sẽ phải chết ở chỗ này rồi.

Tiểu Sửu bị trùng kích nổ tung bay, phun ra một ngụm máu lớn.

May là hắn có áo giáp hắc tinh và thần hỏa hộ thể, nếu không bằng vào thân thể Hóa Thần này của hắn, thì sẽ không ngăn cản được cú nổ khủng bố như vậy.

"Dám làm tổn thương đạo lữ của tôi, phải chết!" Bạch Dao thấy Tiểu Sửu suýt nữa bị nổ chết, giận tím mặt, thế đao trở nên càng thêm hung hãn, bất chấp tất cả lao tới chém Lam Tiểu Nghê.

Khóc là vì sinh ly tử biệt, còn cười thì khả năng là vì chính mình ngu ngốc.

Ầm! Tiểu Lam Ngư bị đánh vỡ, đột nhiên nổ tung.

Tiểu Sửu vung cây gậy màu bạc, nhắm cơ hội, chợt đập trúng đầu Tiểu Lam Ngư!

Suy cho cùng, cô và Trần Nam đều là người hợp mưu muốn cướp đi tính mạng Bạch Dao, chỉ duy nhất chuyện này, cũng đủ để khiến Tiểu Sửu không có khả năng hạ thủ lưu tình.

Đuôi cá với thân người, cứ thế bị chém thành hai nửa.

Hai tròng mắt xanh lam của Lam Tiểu Nghê dần trở nên mê ly, có phần khó có thể tin mà nhìn thân thể chia lìa của mình, máu tươi bắn ra tung tóe.

Cô chuyển mắt nhìn về phía Trần Nam chạy trốn, nơi đó sớm đã không có bóng dáng của chàng trai kia, nước mắt còn vương vấn trên khuôn mặt cô, không biết nên khóc hay nên cười.

Cứ thế mà kết thúc ư...

Rõ ràng còn chưa kết hôn, rõ ràng sau này cô còn phải kết hôn.

Vất vả lắm cô mới cướp được chú rể, nhưng mà hôm nay không thấy bóng dáng của chú rể đâu...

Lam Tiểu Nghê yên lặng nhắm hai mắt lại.

Lâm vào hắc ám vô tận.

Thanh trường đao màu trắng trong tay Bạch Dao lần nữa bổ về phía Lam Tiểu Nghê.

Không thể để cho Lam Tiểu Nghê hi sinh vô ích, cái mạng này là do chính cô ấy đổi lấy.

Hiện tại không thể chiến đấu được rồi, bị thương nặng như vậy, chiến đấu cũng chẳng khác nào tới nộp mạng cả.

Trần Nam đang cưỡi mây đạp gió bay về phía khu vực thành Hắc Hồ.

Sương trắng tràn ngập.

Ở trong một khu rừng nào đó bên ngoài thành Thanh Hồ.

Trận chiến đấu giữa hai cặp vợ chồng lần này, vợ chồng Tiểu Sửu và Bạch Dao đã toàn thắng!

Tiểu Sửu và Bạch Dao cảm thấy giờ phút này ngay cả hô hấp cũng khó khắn.

May mà, cặp mắt kia không nhìn về phía bọn họ, mà là lẳng lặng ngưng mắt nhìn Lam Tiểu Nghê.

"Vụt!"

Được một luồng lực lượng cường đại dẫn dắt, thân thể Lam Tiểu Nghê bị màn chắn màu lam bao vây, bay lên bầu trời, tiến về phía tây, biến mất ở trong đám mây.

Đôi mắt xanh như biển dần dần tiêu tán, áp lực đáng sợ cũng nhanh chóng biến mất.

Tiểu Sửu và Bạch Dao đều không hẹn mà cùng thở phào nhẹ nhõm.

"Thật là đáng tiếc, hai người bọn họ đều đã chạy." Tiểu Sửu có phần tiếc nuối nói.

Bạch Dao nhìn Tiểu Sửu, thản nhiên cười nói: "Nhưng mà, chúng ta hoàn toàn thắng bọn họ. Cuộc chiến đấu này, là chúng ta thắng, không phải sao?"

Tiểu Sửu thấy nụ cười khiến người si mê của Bạch Dao, không khỏi cũng nở nụ cười: "Đúng vậy đó, còn là đánh thắng rất dễ dàng, được xả hận một phen."

Đó là uy thế mà siêu cấp đại năng Hợp Đạo mới có được!

Lam Tiểu Nghê mất đi sự sống, đồng thời có một đôi mắt xanh như biển hiện lên trong hư không, mang theo áp lực làm cho người ta khó có thể thở nổi.

Một luồng hơi thở kinh khủng đến mứckhó nói lên lời phóng ra từ trên người Lam Tiểu Nghê.

Sắc mặt của Bạch Dao và Tiểu Sửu đồng thời biến đổi.

Một chiếc màn chắn màu lam đột nhiên phóng ra từ trên người Lam Tiểu Nghê, chặn lại nhát chém kia.

Ầm!

Vừa nghĩ tới Lam Tiểu Nghê, sắc mặt Trần Nam lập tức trở nên oán độc không dứt.

"Tiểu Sửu, Bạch Dao, An Lâm... Ha ha... các người thật sự cho rằng mình đã thắng sao? Thân phận của Lam Tiểu Nghê ở trong Linh Ngư tộc quan trọng bực nào, các người giết cô ấy, thật sự cho rằng sẽ có kết quả tốt?"

"Tôi rất mong đợi đấy, các người sẽ gặp phải tồn tại không cách nào chống cự được, rồi trên gương mặt các người sẽ tràn đầy nỗi tuyệt vọng..."

Nghĩ như vậy, khuôn mặt bị đánh cho méo mó của Trần Nam kia liền xuất hiện nụ cười xấu xấu.

Rầm rầm rầm...

Năng lượng bạo liệt và nổ vang, cho dù cách xa như vậy, vẫn có thể nghe được.

Nguyên khí bắt đầu khởi động như sóng lớn, cơn lốc năng lượng thổi quét đến hơn ngàn dặm.

Cuộc chiến đấu này có thể nói là cuộc chiến lớn nhất tại vùng đất Tạo Hóa trong vòng một trăm năm gần đây, cường giả cảnh giới Hóa Thần đi tham chiến, hơn nửa đều một đám pháo hôi hơi mạnh một chút mà thôi.

"Chỉ là tiếc thay cho chính mình, không nghĩ tới một sau cuộc chiến này, không chỉ không có được cô vợ bé cực phẩm tương lai - Bạch Dao, mà còn mất luôn cả cô vợ tương lai - Lam Tiểu Nghê..." Trần Nam than thở một tiếng, cảm thấy có phần đau lòng.

Ầm!

Một luồng kiếm quang màu đỏ đột nhiên lao đến, xé mở hư không!

Rơi xuống người Trần Nam!

"Phốc!"

Thân thể Trần Nam bị kiếm quang nóng rực xé rách, phun ra một ngụm máu tươi, rơi xuống từ phía trên khoảng không.

Một bóng dáng xuất hiện ở trước mặt Trần Nam, trên mặt hiện vẻ mừng rỡ.

Trần Nam che vết máu trước ngực, trừng lớn hai mắt, kinh hãi nói: "Anh... anh là ai?"

Một chàng trai cầm trong tay thanh trường kiếm màu đỏ cười ha ha, khi nhìn Trần Nam lộ ra vẻ rất không vui: "Cậu đừng có nhiều lời vô nghĩa, lúc trước nói những lời đó, là tôi không nhận ra được rằng cậu lại là loại người tồi tệ như thế! Con người cậu và ngoại hình của cậu chênh lệch thật sự quá lớn, đều là mặt đẹp gây họa!"

Chàng trai lên tiếng, cũng gác kiếm trên cổ ở Trần Nam.

"Quả nhiên là trời chọn người, hướng đi của cả chiến cuộc, đều bị tôi nắm giữ ở trong tay rồi!"

"Tôi đi không đổi tên ngồi không đổi họ, trưởng lão Tứ Cửu tiên tông, Đường Tây Môn!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận