Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 457: Tắm trong lửa sinh ra sinh mạng mới, hoan nghênh trở về

Đạo Đức Thiên Tôn rất bất đắc dĩ nhìn hai người lại muốn tranh cãi ầm ĩ, ông ta trực tiếp sử dụng cấm nói toàn thể.

An Lâm và Hứa Tiểu Lan phát hiện ra mình nói mà không có âm thanh, lúc này mới phát hiện ra vừa rồi mình thật sự có phần thất lễ nên không khỏi xấu hổ cúi đầu.

Đạo Đức Thiên Tôn cười thoả mãn, tiếp tục nói: "Tôi vẫn phải nói về phương pháp còn lại, loại phương pháp thứ hai này chính là tìm kiếm khác tu sĩ khác nắm giữ huyết mạch Phượng Hoàng, để cho bọn họ tự nguyện ghép huyết mạch cho Hứa Tiểu Lan. Huyết mạch được ghép vào càng mạnh, mức độ thuần khiết càng cao, như vậy xác suất thành công lại càng cao. Đương nhiên, bất kể mạnh mẽ thế nào, đều không đạt được hiệu quả như ghép huyết mạch Phượng Hoàng trong cơ thể của An Lâm."

"Loại phương pháp thứ ba chính là trực tiếp tìm kiếm thần thú Phượng Hoàng viễn cổ, thu được máu bản nguyên thật sự của nó, như vậy tất nhiên cũng có thể tạo lại lực huyết mạch. Với loại phương pháp này, tôi có thể thôi diễn với xác suất thành công khoảng 50%. Chỉ có điều thần thú Phượng Hoàng ở trong vạn giới chỉ có số lượng rất ít ỏi, muốn tìm được nó sợ rằng sẽ tốn rất nhiều sức lực, hơn nữa máu bản nguyên thật sự còn không phải là máu bình thường, mà ẩn chứa một phần lực lượng bản nguyên của nó, có thể nói muốn thu được máu như vậy đã khó lại càng khó hơn."

"Được rồi, hiện tại chỉ có ba loại phương pháp này. Hai người nói xem định làm thế nào."

Đạo Đức Thiên Tôn vừa dứt lời, thuật cấm nói cũng bắt đầu được giải trừ.

Hứa Tiểu Lan không hề nghĩ ngợi, trực tiếp mở miệng nói: "Sử dụng loại phương pháp thứ ba, không sao cả, tôi chờ nổi."

Cuối cùng An Lâm lại không có phản đối, trái lại nhìn chằm chằm vào ngực của Hứa Tiểu Lan.

Càng là vật cao cấp thì đôi khi càng khó có thể phát hiện ra.

"Đây là... Đây là máu của thánh thú thật sự! Hơn nữa, tôi cảm ứng khí tức của nó thì chắc máu bản nguyên thật sự của Chu Tước!" Sắc mặt ung dung và bình thản của Đạo Đức Thiên Tôn trước đó đã biến mất, thay vào đó là vẻ kinh ngạc.

"Đạo Đức Thiên Tôn, có thể sử dụng được máu này không?" An Lâm tò mò nói.

Nhưng khi giọt máu này thật sự xuất hiện ở trước mặt Đạo Đức Thiên Tôn, ông ta không thể nào rời tầm mắt đi được nữa.

Một giọt máu giống như giọt nước mắt xuất hiện ở trước mặt mọi người.

"Sao lại không được, làm sao lại không được chứ? Chu Tước sống ở thời kỳ hỗn độn, là thủy tổ của tất cả tộc có cánh, là một trong bốn thánh thú chỉ có duy nhất một con trong Chư Thiên Vạn Giới, dựa theo huyết mạch kéo dài, nó còn là tổ tông của Phượng Hoàng!" Đạo Đức Thiên Tôn kích động nói.

Hứa Tiểu Lan nhận thấy được ánh mắt mang tính xâm lược của An Lâm thì gương mặt ửng đỏ, khẽ nói: "Anh đang nhìn cái gì vậy?"

An Lâm nghe vậy đã biết suy đoán của hắn là đúng rồi, Phượng Hoàng đen lẻn vào ngục Chu Tước lấy trộm lực lượng thánh thú của Chu Tước, lực lượng kia lại ở trong giọt máu thánh thú chân chính này!

Nó ở trên làn da trắng mịn của Hứa Tiểu Lan lại đỏ một cách chói mắt, giống như tập trung máu trong trời đất và nước mắt ở trong cùng giọt máu này vậy.

An Lâm không nói gì, mà thò tay về phía cổ trắng mịn của Hứa Tiểu Lan, cầm lấy cái vòng cổ hiện lên ánh sáng màu trắng kia và kéo ra.

Bởi vì bọn chúng có thể hóa thành tự nhiên, hòa làm một cùng với trời đất.

Ở trong nhận thức của hắn, Phượng Hoàng và Chu Tước là hai loại sinh linh khác nhau, không ngờ bọn chúng lại thật sự có liên hệ huyết mạch.

Sau khi Đạo Đức Thiên Tôn nhìn thấy giọt máu này, ông ta gần như nín thở.

Như vậy chẳng phải là... được rồi sao?

"Đạo Đức Thiên Tôn, như vậy giọt máu chân chính này có thể thay thế cho máu bản nguyên thật sự của Phượng Hoàng không?" An Lâm không chắc chắn, nói.

Tổ tông của Phượng Hoàng sao? An Lâm có hơi thất thần.

Vòng qua vòng lại, không ngờ bảo tàng lớn nhất lại ở ngay trước mắt mình!

Hứa Tiểu Lan đã chuẩn bị tâm lý, trong vòng trăm năm An Lâm cũng không có cách nào tìm được máu thật sự của Phượng Hoàng, sau đó cô sẽ chậm rãi già đi và chết.

"Ha hả, lúc này còn cần hỏi xác suất thành công sao? Có máu bản nguyên thật sự của Chu Tước, tôi lại đích thân tới tiến hành nghi thức để tạo lại đạo căn thì không có khả năng thất bại được!" Đạo Đức Thiên Tôn cười khẽ, trên mặt đầy vẻ tự tin.

Cô không nghĩ tới dây chuyền mà An Lâm đưa cho cô lại có lai lịch lớn như vậy.

Trong lúc vô tình, mọi người đã đi tới trên bầu trời của thành Tây Hà.

Hứa Tiểu Lan cũng hơi hoảng hốt, cô có cảm giác như mình bị hạnh phúc quá lớn đập xuống, hai mắt có phần sửng sốt.

"Không nên từ chối, tất cả thuận theo tự nhiên." Miệng ông ta nói ra những lời ẩn chứa phép trời, ẩn chứa quy tắc của trời đất.

Đạo Đức Thiên Tôn nhìn Hứa Tiểu Lan, các tư thế tay liên tục thay đổi, một dao động vô cùng huyền diệu khuếch tán ra bốn phương tám hướng.

Các yêu sủng còn tương đối bình thường, nhưng bốn thị nữ lại khiếp sợ đến mức rúc vào một chỗ. Các cô nhìn những ngôi nhà nhỏ giống như con kiến mà bắp chân đều mềm nhũn ra. Đặc biệt là tiểu Thu có chứng bệnh sợ độ cao, cô ôm chặt lấy tiểu Đông mà run lẩy bẩy.

Đây chính là máu bản nguyên thật sự của thánh thú đấy! Đây cũng chính là bảo vật làm cho Đạo Đức Thiên Tôn cũng phải xúc động!

Lời này vừa nói ra, ngay cả đám yêu sủng cũng không nhịn được mà hoan hô.

Bàn tay nhỏ bé xanh xao của Hứa Tiểu Lan nắm thật chặt lấy cái vòng cổ, cô cố gắng kìm chế tâm trạng của mình.

Lúc này, Đạo Đức Thiên Tôn đã lấy ra Tử Kim Linh, tiếng chuông ẩn chứa âm thanh của đại đạo bắt đầu vang lên, không gian trong trời đất cũng thay đổi.

Cô thật sự không nghĩ tới món quà ngày đó lại trở thành hy vọng để cô một lần nữa bay lượn ở trên bầu trời.

An Lâm hít sâu một hơi: "Vậy... xác suất thành công thì sao?"

Đạo Đức Thiên Tôn cười vui vẻ và nói: "Tôi thật sự không ngờ được hai người lại nắm giữ máu bản nguyên thật sự của Chu Tước, như vậy thì dễ xử lý rồi, loại này có thuộc tính gần gũi với Phượng Hoàng, lực huyết mạch thậm chí còn cao hơn Phượng Hoàng một cấp. Như vậy sẽ có thể dẫn chân ý của đạo thật sự ẩn chứa tại huyết mạch chân long trong cơ thể của Hứa Tiểu Lan, lúc đảo ngược không chỉ có thể tạo lại đạo căn hoàn mỹ, còn có thể làm cho lực huyết mạch của cô ấy được nâng cao thêm một bước!"

Có thể đây là sự tuyệt vời của vận mệnh...

Máu thật sự của Chu Tước nhận được sức lực nào đó dẫn đi, nó phóng ra ánh sáng màu đỏ và từ từ rời khỏi vòng cổ, bay vào mi tâm của Hứa Tiểu Lan.

Trên mặt đất mênh mông vô bờ xuất hiện đường vân màu vàng nhạt, đó là một trận pháp.

Ánh sao rực rỡ, dày đặc và mênh mông như biển chớp hiện, lực ánh sao xuyên qua không trung, tập trung về phía cô gái áo xanh.

Mặt đất làm trận dẫn dắt lực của trời sao.

Hứa Tiểu Lan ở trung tâm của đại trận đang không ngừng bị lực lượng mạnh mẽ của trời đất xông tới, tiếng chân long rít gào vang vọng thiên địa.

Chân ý của đạo bắt đầu hiện rõ. Đạo Đức Thiên Tôn lại lấy ra một vòng tay kim cương, vòng tay này có hai mặt, một mặt thuận theo đại đạo của trời đất, một mặt vận chuyển ngược với đạo lý của vạn vật.

"Tiên phàm nghịch chuyển, đúc lại đạo pháp!"

Ầm ầm!

Tiếng đại đạo chấn động nổ mạnh truyền thẳng vào tâm hồn.

An Lâm có phần không hiểu nổi.

Nó rốt cuộc là Phượng Hoàng còn là Chu Tước?

Tại sao khí... khí tức Phượng Hoàng này lại gần giống với khí tức máu bản nguyên thật sự của Chu Tước như vậy?

An Kỳ Lân nhìn thấy biến hóa này thì bị dọa cho giật mình, hắn lặng lẽ lùi về phía sau và không dám khiêu khích con chim lửa kia.

Ở trên thân Bạch Phượng Hoàng có khí tức thần thánh chấn động, cánh chim màu trắng dần dần trở nên to ra, trên người nó bắt đầu xuất hiện một đôi mắt rất sống động, giống như một sinh mạng thật sự, nhìn vạn vật trên thế gian bằng nửa con mắt!

Ngay sau đó, giọt máu màu trắng chảy vào khí hải, rơi vào trên thân của Bạch Phượng Hoàng.

Nhưng hắn cũng không có gì tiếc nuối cả, bởi vì huyết mạch này vốn thuộc về Hứa Tiểu Lan.

Đúng lúc này, Hứa Tiểu Lan lại khẽ hừ một tiếng, một giọt máu màu trắng bắt đầu từ giữa chân mày của cô bay ra, lao về phía cổ tay của An Lâm.

Viêm lực tinh thuần tới mức khủng khiếp dường như muốn ép nát trời đất, đó là lực lượng thần thánh chí cao vô thượng.

An Lâm bị hù dọa, hắn theo bản năng muốn lựa chọn từ chối, bởi vì đây là sức lực của Hứa Tiểu Lan!

Đạo Đức Thiên Tôn lại quát to: "Không nên từ chối! Đây là hiệu ứng ngược của lực lượng huyết mạch Chu Tước! Nó sẽ không làm thương tổn đến sức lực của Hứa Tiểu Lan, nó có lợi ích lớn đấy!"

Lúc này, An Lâm nghe vậy mới dừng phản kháng, lặng lẽ tiếp nhận giọt máu màu trắng này.

Đạo Đức Thiên Tôn lau mồ hôi trên trán, lần này đúc lại đạo căn là huyết mạch dựa vào, lại có hiệu ứng ngược của huyết mạch, nó thật đúng là có biến đổi bất ngờ. Ở trên người của hai bọn họ làm sao có thể có nhiều bất ngờ như vậy chứ...

Thật may là ông ta có kiến thức rộng rãi, đoán ra được hai loại tình huống này, nếu không sẽ thật sự khỏi chơi được nữa.

An Lâm cảm thấy một dòng nước ấm bắt đầu lan tràn ra khắp cả người mình.

Máu màu vàng hoàn toàn rời khỏi thân thể, An Lâm biết hắn đã không còn lực lượng huyết mạch Phượng Hoàng nữa.

Sau khi Hứa Tiểu Lan nghe nói thế mới lựa chọn im lặng, lặng lẽ để cho máu màu vàng này chảy vào cơ thể, đúc lại đạo căn.

Đạo Đức Thiên Tôn thấy thế quát to: "Đừng có ngừng lại! Đây không phải là ghép huyết mạch mà là huyết mạch dựa vào! Là huyết mạch Phượng Hoàng trong cơ thể An Lâm tự chủ động tới gần và dung hợp với huyết mạch Chu Tước, sẽ không ảnh hưởng đạo căn của hắn!"

Hứa Tiểu Lan nhìn thấy cảnh tượng như vậy thì cực kỳ hoảng sợ, cô lại muốn lựa chọn cứng rắn cắt ngang quá trình đúc lại đạo căn.

Cả người An Lâm lập tức chấn động, cổ tay hắn bỗng nhiên xuất hiện vết máu, trong máu màu vàng ẩn chứa lực bản nguyên Chân Viêm vô cùng thuần túy bắt đầu bay về phía Hứa Tiểu Lan.

Trên mặt Hứa Tiểu Lan hiện ra sự đau đớn, ở mi tâm xuất hiện hình vẽ của Phượng Hoàng lửa, sau đó nó lại biến thành một hình dạng của con chim tước màu trắng.

Đúng lúc này, một tiếng kêu nhỏ chấn áp cửu thiên vang lên.

Phía sau lưng Hứa Tiểu Lan có đôi cánh lửa màu trắng giang rộng ở trong màn đêm tối tăm.

Ngọn lửa màu trắng ẩn chứa khí tức thần thánh đang khuếch tán ra xung quanh, biến không trung thành một biển lửa.

Ảo ảnh Thanh Long chợt hiện ra và uốn quanh cơ thể mềm mại uyển chuyển của Hứa Tiểu Lan.

Ngọn lửa màu trắng giống như tinh linh trong bầu trời đêm, mang theo sức sống mạnh mẽ đang không ngừng chớp hiện ở bên cạnh cô.

"Thời kỳ Hóa Thần... Cô ấy đã thật sự bước vào thời kỳ Hóa Thần sao?"

An Lâm ngơ ngác nhìn Hứa Tiểu Lan ở giữa ngọn lửa, hắn vừa mừng rỡ lại khiếp sợ nói.

Nhưng vì sao không có lôi kiếp? An Lâm lại bắt đầu cảm thấy hoang mang.

Biển lửa màu trắng giống như che phủ cả bầu trời đêm, chiếu sáng cả không trung giống như ban ngày.

Cô gái áo xanh xinh xắn đứng ở trong biển lửa với khí tức càng thêm mạnh mẽ.

Trong giây phút đó, con ngươi của cô biến thành vàng nguyên chất, một thần uy vô thượng hạ xuống, giống như nữ vương hiện thế đầy ngạo nghễ nhìn xuống chúng sinh.

Giây phút đó, đôi cánh lửa màu trắng của cô tùy ý mở rộng, rất tinh thuần và hoàn mỹ, giống như thánh nữ độc lập lại kiêu ngạo trên chín tầng trời.

An Lâm nhìn cô gái đã một lần nữa bay lượn không trung một cách si mê, môi hắn mấy máy và thì thào nói: "Tiểu Lan, chào mừng em trở về."

Giọng nói của hắn rất nhẹ, nhưng cô gái Niết Bàn thành nữ hoàng, cao quý thánh khiết kia lại dịu dàng nhìn An Lâm.

Trong chớp mắt tiếp theo, cô đã đi tới trước mặt An Lâm, thân thể mềm mại của cô dán chặt vào An Lâm, bọn họ ôm nhau.

Nước mắt từ trong khóe mắt của cô chảy xuống, giọng nói run rẩy nói: "Đúng vậy... em đã trở về rồi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận