Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1008: Quân tử báo thù

Ngọn lửa trước ngực Hồng Đấu hơi ảm đạm đi một chút, hoảng sợ nói: "Anh An Lâm, anh có ý gì, chữa bằng lôi hay chữa bằng hỏa là sao? Chúng ta không bị thương mà, tôi không cần chữa thương!"

An Lâm lắc đầu nói: "Tôi cảm thấy cậu vẫn có vấn đề."

"Rõ ràng là không thành vấn đề, anh nói xem tôi có vấn đề chỗ nào?" Hồng Đấu không phục nói.

An Lâm cười lạnh nói: "Đầu óc cậu có vấn đề."

Hồng Đấu: "..."

Ầm! Lôi đình nổ vang, thần hỏa mãnh liệt.

Trong nháy mắt nuốt trọn phạm vi vài trăm thước, kèm theo tiếng kêu thảm thiết của Hồng Đấu.

Xoẹt xoẹt xoẹt... Ầm ầm ầm... Xèo xèo xèo... Bùm bùm bùm...

Hồng Đấu nằm trên mặt đất, sưng mặt sưng mũi, thân thể rạn nứt, cực kỳ thê thảm.

Mặt Hồng Đấu ngập tràn nước mắt, suy nghĩ một lúc, đột nhiên ánh mắt sáng lên, chân thành nói: "Tôi không nên nhắc tới chuyện anh bị Bạch Dao cắm sừng, bởi vì đây là chuyện chọt vào vết thương của anh..."

Ba phút đồng hồ sau.

"Hồng Đấu, biết mình sai ở đâu chưa?" An Lâm nhìn từ trên cao xuống, lạnh lùng cười hỏi.

Mài dũa chỗ nào chứ, đây là một bên chịu ngược đãi đấy!

Hồng Đấu tiếp tục trở thành bao cát.

Đã đi xa, Nhạc Đấu quay đầu lại nhìn về phía tràng diện kịch liệt kia, không khỏi hết sức vui mừng: "Quan hệ giữa cháu trai mình và An Lâm đúng là tốt, mới gặp mặt không bao lâu, lập tức nhiệt tình mài dũa, tốt lắm, tốt lắm."

An Lâm: "..."

Cháu của mình bị đánh tơi bời còn nói "tốt", đầu óc bị lừa đá chắc luôn!

Nếu như nghe được câu này, sợ rằng Hồng Đấu sẽ trực tiếp gào khóc.

Hắn cực kỳ nghẹn lòng, nhớ năm đó, hắn đã từng đánh một trận kịch liệt với An Lâm, đối thủ tốt đã từng cùng nhau ngồi tù, hôm nay hắn lại trở thành bao cát để chịu đòn...

Cuối cùng, lại một lần đánh đến thỏa thích, An Lâm giải thích lại toàn bộ mọi chuyện cho Hồng Đấu.

Đánh thỏa thích rồi, An Lâm cũng chịu dừng tay lại, thở hổn hển.

Hồng Đấu khiếp sợ: "Thì ra mọi chuyện là như vậy, sao anh không nói sớm chứ, hại tôi phải chịu trận những hai lần, đây không phải là bịp tôi sao?"

Xoẹt xoẹt xoẹt... Ầm ầm ầm... Xèo xèo xèo... Bùm bùm bùm...

Loại đồng đội heo này, không cần cũng được!

Một đám khách khứa hiểu ra, thì ra là An Lâm không có bị cắm sừng!

Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, chớ coi thường Hồng Đấu tôi!

Cứ như vậy, một đám sinh linh đường xa mà đến, đơn giản tụ lại, xem mấy em gái hồ ly ca hát khiêu vũ, tối đấy cứ thế trôi qua.

Hồng Đấu: "..."

"Đâu chỉ có không thiệt, quả thực là hời ấy chứ!"

An Lâm ha hả cười lạnh: "Tại tôi đây là đánh giá quá cao trí thông minh của cậu ấy mà."

"Tôi cũng vậy, những thứ khác không nói, chỉ với nụ hôn, là tôi biết ngay được rằng bọn họ là chân ái."

"Chẳng biết tại sao, tôi lại thấy thích chuyện công chúa Bạch Dao và Hầu Tử xấu xí trở thành một đôi."

"Những câu chuyện xưa được ghi chép bên trong chuyện lạ của Thái Sơ, cũng không hay bằng."

Lời này nghe mà đau lòng, Hồng Đấu giận mà không làm gì được, nghĩ đến thực lực khủng bố của An Lâm, hắn chỉ có thể yên lặng nén giận.

Thật ra thì những màn biểu diễn này, đối với một đám sinh linh mà nói, cũng không có gì thu hút.

Bởi vì, tuồng hay đã diễn xong, nội dung vở kịch đặc sắc gấp trăm lần so với dự kiến của bọn họ, có trầm có bổng, đi vào lòng người, khó có thể quên...

"Kể ra thì tới cũng không thiệt!"

Hiển nhiên là An Lâm mặc kệ Hồng Đấu, vội vàng liên lạc với bên phía Thanh Hồ, làm sáng tỏ sự thật với đại chúng, nếu không sẽ không thể tháo nổi cặp sừng này xuống được.

Hôm nay chú rể và cô dâu đều chạy theo người khác, hiển nhiên là tiết mục hay nhất cũng không còn. Cũng không thể tiếp tục hoạt động chúc mừng, Hồ tộc gánh không nổi cái chuyện mất mặt này!

Vốn là, buổi hôn lễ này phải đến tối mới đến tiết mục hay, sẽ có các loại pháo hoa và Tiên pháp bao trùm toàn thành, toàn dân chúc mừng...

Xử lý xong những chuyện này, mặt trời đã dần dần xuống núi.

"Nghe nói Hầu Tử xấu xí là trưởng lão của Tứ Cửu tiên tông, An Lâm tới nơi này, chính là vì giúp thú sủng của hắn. Thật là không nghĩ tới mà, thế mà tôi lại có thể nhìn thấy Tôn Giả Độ Hóa ở chỗ này."

"Tôi còn tưởng rằng An Lâm bị cắm sừng nữa chứ, hại tôi mất công kích động một trận."

Trên yến hội, đại biểu của các đại tông môn tụ tập lại với nhau, nghị luận lao nhao.

Rất hiển nhiên, đề tài thảo luận chủ yếu, đều tập trung ở trên người Bạch Dao và Tiểu Sửu, suy cho cùng bọn họ là trùng kích lớn nhất với các sinh linh, giống như mỹ nữ cùng dã thú, rất dễ chọt trúng điểm G.

Về phần Lam Tiểu Nghê và Trần Nam, cũng có sinh linh đàm luận, chẳng qua đa số tập trung ở mối quan hệ giữa Linh Ngư tộc và Hồ tộc, mâu thuẫn nội bộ của Hồ tộc nhất định sẽ trở nên gay gắt vì chuyện này.

An Lâm, Đề Na và Đại Bạch cầm lấy lệnh bài, đi dạo ở bên trong hoàng cung Bạch Hồ tộc.

Lần đi dạo này, không giống với lần trước, quang minh chính đại hơn nhiều.

Tâm trạng cũng không giống, bây giờ An Lâm nhìn này hoàng cung, tựa như nhìn sản nghiệp của người trong nhà vậy.

"Ôi chao ôi chao ôi chao... Nói cậu đấy, tiểu nam hồ xinh đẹp, cậu chuyển cái chậu cây này đi, vị trí phong thủy của cái cây này không phù hợp cho nguyên khí điều hòa." An Lâm khua tay múa chân nói.

"Ui dào, thông gia, bà đừng có gấp, người trẻ tuổi mà, nhất định phải để họ phép một mình cất cánh, chờ họ suy nghĩ cẩn thận rồi, dĩ nhiên sẽ trở lại." An Lâm an ủi.

Nhìn ra được, bà thật sự có phần nóng lòng.

Bạch Mộ Vũ khẽ nhăn mày, trên mặt tràn đầy vẻ u sầu.

È hèm, trên thực tế, hắn không gọi một cuộc nào, sợ quấy rầy đêm xuân đáng giá ngàn vàng của Tiểu Sửu.

An Lâm có phần tiếc nuối mà lắc đầu: "Sau khi bà đi, tôi đã dùng bùa truyền âm gọi cho Tiểu Sửu rất nhiều lần, nhưng vẫn không có ai chịu tiếp cả."

"An Lâm tông chủ, không biết cậu đã có được tin tức gì của con gái tôi chưa?" Bạch Mộ Vũ vội vàng hỏi.

Nói vậy là hoàn toàn sai rồi! Căn bản là không có chuyện gì xảy ra hết!

Hắn giận đến mức lại muốn đập cho Hồng Đấu một trận.

Mẹ kiếp! Danh tiếng đều bị Hồng Đấu hủy hết.

Sau khi đã biết được thân phận của An Lâm, quả nhiên tiểu nam hồ hết sức biết điều mà chuyển cái cây kia đi. Mặc dù hắn hiểu lầm An Lâm, nhưng cũng không làm cản trở uy vọng của An Lâm ở trong lòng hắn.

An Lâm có chút buồn bực mà tiếp tục đi về phía trước, tiến vào một tòa cung điện có kích thước tương đối lớn.

Bạch Mộ Vũ đã sớm ở bên trong cung điện, thấy đám người An Lâm liền đứng dậy đón chào.

Bộ tộc Bạch Hồ các cô có thế lực lớn mạnh, nhưng Tứ Cửu tiên tông cũng không kém.

Thậm chí có tin đồn, ở trong trận tranh chấp tại một mỏ linh thạch nào đó, tông chủ An Lâm chỉ có mình, nhưng lại có thể khiến cho Long Vương và đệ nhất cường giả của Đông Hải Long Đình muốn chết muốn sống.

Cũng chính bởi vì như thế, Bạch Mộ Vũ làm người chỉ huy bộ tộc Bạch Hồ, nhưng không hề ra oai, mà lại ngang hàng tiếp đãi An Lâm.

An Lâm tuyệt vọng, cái định mệnh, cái gì gọi là suýt nữa bị cắm sừng hả?

Đại Bạch và Đề Na cũng không nhịn được mà cười lên.

"Phụt..."

Tiểu nam hồ kinh hãi: "Là anh! Cái chàng trai suýt bị cắm sừng kia!"

An Lâm ngẩng đầu ưỡn ngực: "Thú sủng của tôi kết hôn với nhị công chúa của các cậu, cậu nói tôi là ai?"

Một Bạch Hồ Ly tướng mạo thanh tú trừng lớn hai mắt: "Loài người, anh là ai hả?"

Bạch Mộ Vũ liếc mắt nhìn An Lâm một cái, không nhịn được nói: "Tôi vẫn chưa đáp ứng chuyện này đâu?"

An Lâm cười một tiếng, hắn cũng không dám được voi đòi tiên, chẳng qua là thử dò xét bà cô xinh đẹp này một chút thôi. Nhìn từ tình huống trước mắt, tính tình của bà ta vẫn khá là tốt.

Bạch Mộ Vũ thở dài một hơi, lắc đầu, ngồi trở lại trên ghế.

"Sao vậy, không phải là thật sự sợ bọn họ một đi không về chứ?" An Lâm có chút không hiểu lý do bà ta nôn nóng.

"Haizz... Chuyện cho tới bây giờ, cũng không còn gì phải giấu diếm nữa..." Bạch Mộ Vũ khẽ than một tiếng, nhìn đám người An Lâm, mở miệng nói: "Tình trạng thân thể của con gái tôi bây giờ... nếu như không có Trần Nam trợ giúp, khả năng sẽ sống không quá một tháng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận