Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1381: Niềm vui bất ngờ đến từ mảnh vỡ thiên đạo

An Lâm đang rối rắm về việc xử lý mảnh vỡ thiên đạo.

Trên trăm vạn tu sĩ mới vừa chứng kiến Tiên Vương ngã xuống, lúc này đều đang chìm trong cảm thán không thôi.

Bọn họ đều nhìn thấy mảnh vỡ thiên đạo, nhưng không một ai dám dòm ngó nó cả.

Suy cho cùng, bây giờ nó thuộc về người thứ nhất của đại lục Thần Nguyên, thượng tiên áo trắng An Lâm!

Côn Luân Lục Thần Tướng lộ vẻ mặt bi thương và khó tin, bọn họ nhìn cánh sen màu đen rơi đầy trời, giống như đang nhìn thấy Tiên Vương đang cáo biệt bọn họ.

Diễm Cơ mở bàn tay trắng nõn ra, muốn đón lấy cánh hoa rơi xuống từ trên trời, không nghĩ tới cánh hoa lại xuyên qua bàn tay, tựa như ảo ảnh trong mơ vậy.

Khuôn mặt hoàn mỹ gần như không tỳ vết của cô thoáng hiện vẻ phiền muộn: "Thời đại của Tiên Vương Phong Vô Nhai, đã kết thúc rồi."

Hà Bá không ngừng lau nước mắt: "Hu hu hu... Tiên Vương đại ca đối với tôi ân trọng như núi, trong lòng tôi hắn vẫn luôn là vô địch, sao có thể thua được chứ?"

Quỷ Đằng lay động thân cây khô héo, khàn giọng nói: "Đánh một trận trên đài Trảm Tiên, bất kể là Tiên Vương hay là thượng tiên áo trắng, đều đã thể hiện ra lực lượng vượt xa tưởng tượng của chúng ta... Nếu là lúc trước, tôi cũng tin rằng có thể cùng các người phục kích hắn nhân lúc hắn suy yếu, nhưng lúc này..."

Lang Nha: "..."

"Suy yếu thì suy yếu thật, nhưng lạc đà gầy vẫn lớn hơn ngựa... " Độc Hoa hơi cong ngón tay, một đóa Tử La Lan kiều diễm nở rộ ở trên ngón tay nhỏ nhắn, sau đó nhanh chóng khô héo, "Tôi thử suy đoán, nếu là sáu người chúng ta đồng thời tấn công thượng tiên áo trắng, xác suất chiến thắng không cao hơn năm phần trăm."

Diễm Cơ lại càng không thể nhịn được mà bật cười nói: "Thượng tiên áo trắng đang ở bên trong đài Trảm Tiên, chỉ cần một người trong chúng ta tiến vào đó, lập tức sẽ xuất hiện màn chắn kết giới, tạo thành hình thức chiến đấu một chọi một. Hợp lực vây công? Các người đang nằm mơ đấy hả?"

Nhưng lúc nhìn về phía cái bóng dáng ngạo nghễ đứng trên đài Trảm Tiên kia, bọn hắn lại chần chờ.

Những lời này của cô, cuối cùng cũng khiến cho trái tim các vị thần tướng của Côn Luân bắt đầu dao động.

Hình Long nắm chặt trường thương trong tay, trầm giọng nói: "Bây giờ thượng tiên áo trắng mới vừa trải qua một cuộc đại chiến, chính là thời điểm suy yếu nhất, chúng ta có thể nhân cơ hội hợp lực giết chết hắn!"

Các thần tướng đều lộ vẻ lúng túng, bọn họ nói một tràng, lại bị một lời của Diễm Cơ trực tiếp vả mặt.

Phong thái chiến đấu vô địch lúc trước của An Lâm, đã khiến cho bọn hắn phải hoảng sợ.

Hình Long vừa nói dứt lời, sắc mặt năm vị thần tướng còn lại đều biến đổi.

Nó còn chưa nói hết lời, nhưng các thần tướng cũng biết thái độ của nó rồi.

Diễm Cơ đi, năm vị thần tướng còn lại biết, không thể nào đánh nữa rồi.

"Vì báo thù cho Tiên Vương, ngại gì phải chết!" Lang Nha nhe nanh, mắt lộ ra hung quang nhìn cái bóng dáng áo trắng phất phơ kia.

Thời đại của Tiên Vương, thời đại của bọn họ, đã hạ màn rồi...

"Theo tôi ấy mà... " Diễm Cơ nói bằng giọng điệu mềm mại đáng yêu, nhẹ nhàng ung dung, "Chúng ta vẫn nên nhanh chóng trốn tới rừng sâu núi thẳm đi, bây giờ thế cục đã thay đổi, nếu như chúng ta còn không trốn, đến lúc đó xử lý thế lực, chúng ta còn có đường sống sao?"

"Mặc kệ mấy người có đi hay không, tôi cáo từ trước, tôi cũng không thể để cho cả ngàn thê thiếp của ta mới ít tuổi đã phải trở thành quả phụ được..." Diễm Cơ nở nụ cười đầy quyến rũ, vẽ ra một cái vòng lửa ở trên hư không, một cánh cửa không gian lập tức xuất hiện ở trước mặt cô.

"Tinh!"

Cùng lúc đó, bên trong Xuân Hoa cung thuộc lãnh địa Tiên Vương cung.

Gió mát phất qua, lá cây ngoài cửa sổ kêu sào sạt.

"Aizzz... núi xanh vẫn còn đó... các vị bảo trọng!"

Hắn cảm thấy rất đau đầu, thế rồi hắn chợt nhận thấy được đóa hoa sen đen ở trung tâm như có một tia năng lượng dao động, nó mất đi lực lượng duy trì nào đó, năng lượng đó đang không ngừng sói mòn.

"Đi thôi, tính mạng bản thân là quan trọng nhất."

Nhưng Doãn Hỉ còn chưa kịp cao hứng, cột sáng màu đỏ liền ầm ầm xông lên thiên không, làm đỉnh chóp tòa kiến trúc màu đen nổ tung, bắn thẳng lên vòm trời.

Hoa sen đen bị chưởng kình trực tiếp đánh vỡ, mất đi năng lượng duy trì, nó rất là yếu ớt.

"Đây là cái quái gì thế?" Hắn vận chuyển đan lực trong cơ thể, chợt tung một chưởng về phía hoa sen đen.

Csc thần tướng bắt đầu cáo biệt nhau.

Tà váy trắng tung bay, trên khuôn mặt tĩnh lặng thoáng mang theo ưu thương nhàn nhạt, cô nhẹ nhàng thi lễ với bầu trời xa xăm: "Phu quân, một đường thuận lợi."

Trong kiến trúc hình vuông màu đen ở bí địa Vẫn Tinh.

Mãi mà Doãn Hỉ vẫn không tìm được mảnh vỡ thiên đạo ở đâu.

Tiên Hậu Nhan Thư Cầm đang ôm tiên cầm khảy một bản hành ca, ngón tay tinh tế mà trắng nõn nhanh chóng lướt trên bảy cái dây đàn, tiếng đàn mãnh liệt, như sóng biển giận dữ, như sao rơi khắp chốn, trong bạo liệt mang theo chi ý sục sôi.

Trên mười ngón tay nhỏ nhắn xinh xắn của Nhan Thư Cầm xuất hiện từng vệt máu, dần nhuộm đỏ hai tay.

Dây cung tiên cầm đã đứt, máu tươi nhuộm đỏ tiên cầm.

Một tiếng căng đến tận cùng, sau đó âm thanh đứt lìa vang lên.

Doãn Hỉ tỏ vẻ khiếp sợ há to miệng: "Có phải là mình làm gì sai không nhỉ..."

Hắn hoảng sợ phát hiện, Vòm trời xuất hiện một cái khe nhìn vào mà thấy giật mình, lực lượng hủy diệt Hỗn Độn bắt đầu phủ xuống thế gian, dường như muốn hủy diệt hết thảy.

Mặt đất chấn động, hư không vỡ vụn.

Tiên Vương cung bắt đầu gặp tai hoạ ngập đầu, vô số sinh linh bắt đầu chạy trốn tứ phía.

Các trưởng lão cùng với thần tướng Côn Luân mới về đến Tiên Vương cung định rút lui, thì thấy vòm trời vỡ vụn, đều bối rối không biết làm sao. Cái cảnh tượng tựa như ngày tận thế này, làm cho bọn họ không kịp lấy lại tinh thần.

Hai chân Doãn Hỉ mềm nhũn: "Xong, gây họa rồi, hình như mình chọc thủng trời mất rồi!"

Trên đài Trảm Tiên.

An Lâm cũng đã nhận ra dị tượng ở nơi xa.

"Sau khi Tiên Vương chết, vòm trời liền tan vỡ, tôi không còn thời gian nữa rồi..."

"Nhưng mà nếu tôi đi, để mảnh vỡ thiên đạo ở lại đây, lỡ đâu bị người khác lấy mất thì sao?"

An Lâm có phần buồn rầu, hắn phát hiện mảnh vỡ thiên đạo không thèm để ý đến hắn, bất kể có tóm như thế nào, thì vẫn như bắt lấy không khí, cứ như thể không hề tồn tại vậy.

Lúc này, mảnh vỡ thiên đạo như bị kích thích, đột nhiên đánh về phía An Lâm!

An Lâm đột nhiên có phần mong đợi, hắn thu hạt giống vào nhẫn không gian.

Trái tim thế giới ở Đại lục Thái Sơ vẫn nguyên vẹn, nhưng không phải là tại thế giới Kính Thần của Đề Na, có mảnh vỡ trái tim thế giới đấy sao? Lợi dụng cái hạt giống trái tim thế giới này, liệu có thể giúp cho mảnh vỡ trái tim thế giới ở trong thế giới Kính Thần của Đề Na biến thành trái tim thế giới hoàn chỉnh không?

An Lâm kinh ngạc, hình như hắn đã lấy được thứ gì cực kỳ khủng khiếp.

Hình như là cảm nhận được vòm trời bị rách, mảnh vỡ thiên đạo nhanh chóng lóe lên.

Một viên tròn màu trắng trơn bóng xuất hiện ở trung tâm mảnh vỡ thiên đạo.

"Đây là cái gì?"

An Lâm có chút ngạc nhiên, đưa tay đưa về phía viên tròn, nắm vào tay lạnh như băng, cầm ở lòng bàn tay làm cho người ta một loại cảm giác hết sức thoải mái, hơn nữa có một loại cảm giác kỳ diệu vọt khắp toàn thân.

Giống như nắm nó, là có thể nắm toàn bộ thế giới!

Sau khi An Lâm cầm lấy nó, tinh thể màu trắng vẫn lóe sáng biến ảo. ở trên hư không

Chắc hẳn rằng đây không phải là mảnh vỡ thiên đạo, vậy nó là cái gì?

Thuật Thần Giám!

Hạt giống trái tim thế giới, là hạt giống do thiên đạo sinh ra ẩn chứa sự sống của thế giới, uy năng khó lường, có thể diễn hóa hoặc chữa trị trái tim của thế giới.

Nhưng An Lâm biết, giải thích càng đơn giản thứ, càng phức tạp.

Giải thích rất đơn giản.

Mảnh vỡ thiên đạo, vật chất hình thái thiên đạo thiếu sót của đại lục Thái Sơ.

Thuật Thần Giám!
Bạn cần đăng nhập để bình luận