Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1879: Bốn vật nhỏ tác quái!

"An Lâm, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tôi đang ở đâu đây?"

Thượng Quan Nghệ lui về sau vài bước, khuôn mặt xinh đẹp hơi ửng hồng, quan sát xung quanh rồi hỏi.

An Lâm nghiêm nghị nói:

"Đây là Tứ Cửu Tiên Tông!"

"Trời ạ! Sao anh lại triệu hồi tất cả chúng tôi đến Tứ Cửu Tiên Tông thế hả?"

Mạc Hải giật mình nói.Hắn vừa nãy còn đang tắm trong một đám lửa sao bỗng nhiên lại xuất hiện ở đây nhỉ?

"Chẳng nhẽ anh có việc quan trọng gì cần chúng tôi trợ giúp hay sao?"

Dương Viễn vẫn là người tương đối lạnh nhạt, hắn bĩnh tĩnh nhìn An Lâm hỏi.

"Vật nhỏ trongKhí Hải, chẳng nhẽ là của cậu? Bọn chúng còn có thể tự mình vận động ư? Khí hải của cậu cũng là một thế giới nhỏ sao?"

"Chuyện này nói ra thật sự rất dài!"

"Cái này nói ra thì dài dòng lắm."

An Lâm khẽ nhếch miệng nói:

"Bên trong Khí Hải không phải chỉ là nguyên khí ở thể lỏng sao? Vật nhỏ này rốt cuộc là cái quái gì thế?"

An Lâm gật đầu nói tiếp:

An Lâm chỉ trận đồ bốn màu ở dưới chân, bất đắc dĩ nói:

"Vậy thì nói ngắn gọn thôi! Nói vào trọng điểm."

Mạc Hải kinh ngạc nói.

"Thực ra triệu hồi mọi người đến đây không phải là tôi mà rất có thể là bốn vật nhỏ trong Khí Hải của tôi."

Thượng Quan Nghệ cũng vô cùng khiếp sợ, cô cảm thấy Khí Hải mà An Lâm nói chẳng khác nào một thế giới giả tưởng.

Hả?

An Lâm nói.

Tất cả mọi người đều hít vào một hơi lạnh.

Dương Viễn vội vàng nói.

"Khí Hải của tôi ấp ra Tứ Đại Thánh Thú, chính là do một hộ bí mật triệu hồi các người đến đây."

Một cô gái áo xanh vô cùng xinh đẹp vội vã chạy vào, nóng nảy hỏi.

An Lâm đang định nói thêm gì đó thì có người nào đó đột nhiên xông vào.

Hứa Tiểu Lan giải thích.

Mạc Hải khó khăn nói.

Dương Viễn cười nói.

"Có thể nói cụ thể hơn không?"

"Bốn vật nhỏ???"

Thượng Quan Nghệ nói.

"Chúng tôi bị bốn vật nhỏ trong khí hải của An Lâm triệu hồi đến đây."

Chuyện về Thánh Thú quả thật đối với bọn họ là rất xa vời, đây chính là thứ duy nhất tồn tại vượt ra ngoài cả căn nguyên của thế gian. Thánh Thú chính là cấp bậc thần linh tối cao của Thú Tộc. Cho dù là Chu Tước Tông, một trong tứ đại tông môn của giới Cửu Châu cũng chỉ là do sau khi Thánh Thú Chu Tước ban phước xuống mới có thể phát triển thành tông môn như bây giờ.

Cô nhanh chóng bước vào trong, bĩnh tĩnh nhìn lại thì thấy đám người Mạc Hải lại ngẩn ra một lúc, lập tức che miệng kinh ngạc kêu lên:

"Trời ạ, thứ từ trên trời rơi xuống đó lại là mấy người sao? Sao mấy người lại ở đây?"

"Việc này cô phải hỏi An Lâm ấy."

"An Lâm! Anh không sao chứ?"

"Em cảm nhận được có cái gì đó được triệu hồi đến đây nên đến xem có chuyện gì xảy ra không."

An Lâm hỏi.

"Không sao, Tiểu Lan sao em lại chạy vào đây thế?"

Hứa Tiểu Lan chớp chớp đôi mắt không hiểu gì.

An Lâm liền giải thích:

"Chính là Tiểu Chu Tước, Tiểu Huyền Vũ, Tiểu Bạch Hổ và Tiểu Thanh Long."

Hứa Tiểu Lan trợn tròn mắt kinh ngạc nói:

"Khí Hải của anh đã biến thành cái vườn bách thú rồi ư?"

An Lâm:...

Tứ Đại Thánh Thú trong cơ thể An Lâm đột nhiền đồng loạt gầm thét ầm ĩ, đồng thời giải phóng ra năng lượng đặc biệt của Thánh Thú. Bốn loại năng lượng này tập trung vào một chỗ, có vẻ như đang muốn dẫn động một loại năng lượng nào đó.

Năng lượng đó xuyên qua khí hải, dung hợp vào trận đồ bốn màu dưới chân An Lâm. Điều này khiến cho trận pháp bùng nổ càng mạnh mẽ hơn.

Đám người Thượng Quan Nghệ có chút sợ hãi liên tiếp lùi về sau.

Nhưng những người còn lại lặng lẽ lùi về sau vài bước, họ cho rằng không biết thường có nghĩa là nguy hiểm.

An Lâm lại không tỏ ra bất ngờ chút nào.

"Mỗi một Thánh Thú đều đại diện cho cấp bậc Sáng Thế cho nên Tứ Đại Thánh Thú cùng hợp lực mở ra một cánh cửa thông với thế giới bên ngoàikhông phải là không thể."

Hứa Tiểu Lan có hiểu biết hơn một chút nhưng vẫn cảm thất khó hiểu.

"Không phải Bàn Cổ đã phong ấn thế giới đó rồi sao? Cho dù là lỗ hổng ở Linh Giới cũng chỉ có Thần Sáng Thế mới có thể phá vỡ nó chứ?"

Thế giới bên ngoài đại lục Thái Sơ mà An Lâm nói rốt cuộc là thứ gì vậy? Thật sự bọn họ không có bất kì thông tin gì về điều này.

"Có lẽ không chỉ đơn giản là một lối vào bí cảnh thông thường."

Ánh mắt An Lâm thoáng qua một tia sáng, nghiêm túc nói tiếp:

"Rất có thể đây là cánh cửa thông với thế giới bên ngoài."

"Thế giới bên ngoài? Ý anh là một thế giới khác của thần Sáng Thế ư?"

Mạc Hải nói.

An Lâm lắc đầu:

"Không! Ý tôi là Thần đã sáng tạo ra một thế giới theo kiểu chiếc hộp này bên trong chiếc hộp khác. Đây chính là cánh cửa dẫn ra thế giới bên ngoài đại lục Thái Sơ, cũng chính là thế giới bên ngoài chiếc hộp lớn."

An Lâm vừa dứt lời, mặt mũi ai nấy đều vô cùng khiếp sợ.

Trong quan niệm của bọn họ, đại lục Thái Sơ chính là cốt lõi của thế giới. Trong đại lục Thái Sơ tồn tại đủ loại thế giới, tất cả đều là các không gian tồn tại phụ thuộc vào đại lục Thái Sơ.

Dương Viễn kinh ngạc hô lên.

"Đây là... một lối đi vào bí cảnh ư?

Bên trong cánh cửa đá là một khoảng không vô tận, sự mênh mông vô tận khiến người ta cảm thấy cô đơn, lạnh lẽo.

Trận đồ bắt đầu thu nhỏ lại, ánh sáng rực rỡ ngưng tụ thành một cánh cửa đá cổ.

An Lâm lại không hề tỏ ra hốt hoảng mà vô cùng bình tĩnh nhìn mọi thứ diễn ra. Bây giờ hắn đã là kẻ bất khả chiến bại, căn bản không có ai có thể khiến hắn kinh sợ cả.

Đại trận đồ này không rõ từ đâu mà ra, bọn họ cũng không biết trận đồ kì lạ này sẽ truyền tống đến đâu. Nhỡ mà có chuyện gì xảy ra không phải sẽ chết oan sao?

"Cánh cửa đá này là bốn vật nhỏ bên trong Khí Hải của anh mở ra ư?"

Hứa Tiểu Lan hỏi.

An Lâm gật đầu.

Mạc Hải lo lắng hỏi:

"Rốt cuộc mục đích của bọn chúng là gì vậy?"

"Phải chăng là muốn chúng ta đi vào?"

An Lâm vuốt cằm nói.

Mọi người nghe vậy lại lặng lẽ lùi xa thêm vài bước nữa, đã lùi cách xa hẳn đại điện mà An Lâm bế quan.

An Lâm: "..."

Hứa Tiểu Lan vẫn đứng im bên cạnh An Lâm, khoanh tay nói:

"Em cảm thấy những thứ bên kia cánh cửa như đang gọi mời em trở về."

"Huyết mạch của Chu Tước sao?"

An Lâm suy nghĩ.

Lúc nãy Hứa Tiểu Lan chạy tới cũng là bởi vì sức mạnh triệu hồi kì lạ này sao?

"Cũng được! Cánh cửa này là do bốn nhóc con trong khí hải của anh mở ra, anh vào cùng em xem chút cũng được."

An Lâm nói với Hứa Tiểu Lan.

Hứa Tiểu Lan hơi lo lắng nói:

"Nhưng mà..."

Lúc này chợt có một bàn tay ấm áp nắm lấy bàn tay mềm mại của cô dẫn đi.

"Không nhưng nhị gì hết. Cơ hội hiếm có đừng để tuột mất, chúng ta không có nhiều thời gian để so đó tính toán lo được lo mất đâu."

An Lâm kiên định nói:

"Gặp chuyện gì nguy hiểm cũng đừng sợ, đừng quên rằng bây giờ anh đã trở thành người bất khả chiến bại rồi."

Hứa Tiểu Lan quay sang nhìn vẻ mặt kiêu ngạo tự phụ nhưng cũng rất tự tin của An Lâm, không nhịn được bật cười, gật đầu nói:

"Được. Chúng ta cùng nhau vào xem xem."

Dứt lời hai người nắm chặt tay nhau bước thẳng vào bên trong cánh cửa đá.

Ba người Thượng Quan Nghệ, Dương Viễn và Mạc Hải nhìn chằm chằm bóng lưng đang dần biến mất sau cánh cửa to lớn, nhất thời cảm xúc trong lòng dâng trào.

"Bọn họ thật dũng cảm, đối mặt với những thứ đáng sợ chưa từng biết đến như vậy mà vẫn dám xông thẳng vào."

Mạc Hải nói.

"Thực lực của An Lâm và Hứa Tiểu Lan đều rất mạnh ắt hẳn có cái dũng khí này. Thực lực của chúng ta còn chưa đủ, cẩn thận một chút cũng không sao."

Đôi mắt xinh đẹp của Thượng Quan Nghệ khẽ động.

"Thực ra tình yêu mới là thứ khiến cho bọn họ dũng cảm như thế."

Ba người dù đang cảm khái nhưng không hề hối hận với sự lựa chọn trước đây của bản thân.

Đi vào trong quá nguy hiểm...

Thượng Quan Nghệ mỉm cười nói:

"Chúng ta ở ngoài này chờ An Lâm và Hứa Tiểu Lan quay lại đi."

Vừa dứt lời, cánh cửa đá đột nhiên phát ra âm thanh.

Chiếc nhẫn của ba người bọn họ bị năng lượng ảnh hưởng, tỏa ra tia chớp sáng bao lấy cơ thể bọn họ.

Dương Viễn lập tức thay đổi sắc mặt:

"Cái gì???"

"Không!!!"

Mạc Hải cảm thấy có một loại năng lực nào đó không cách nào kháng cự được.

"Nguy rồi! Đây là năng lượng của cánh cửa đá kia."

Thượng Quan Nghệ thất thanh nói.

Vẻ mặt của ba người đồng loạt thay đổi. Sau đó còn chưa kịp chạy trốn đã bị năng lực của cánh cửa đá hút vào bên trong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận