Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 812: Thổ Bát Thử vùng lên

"A a a a!!!"

Một tiếng gầm gừ thảm thiết của Thổ Bát Thử truyền đến.

Hoa cúc của nó có huyết dịch màu vàng óng bắn mạnh ra, hiển nhiên bị bụi gai phá tan phòng thủ, chịu một phen công kích cực kỳ bi thảm.

Một bụi gai màu đỏ tươi khác, mang theo ánh sáng sắc bén vô cùng đáng sợ bay nhào về phía An Lâm, xa xa vẫn có thể ngửi thấy được một mùi máu tanh nồng nặc.

An Lâm sớm đã muốn đối đầu chính diện một chút, bên trong kiến trúc hình nấm to lớn, đang phóng sức mạnh ra ngoài.

Tay hắn cầm tiên khí cấp cao Cửu Huyền Thần Hỏa Châu, một con Viêm Long màu vàng nhảy ra từ trong hạt trân châu, như cá gặp nước ở trong Tứ Linh Hỏa Hải, uy năng tăng lên một bậc, Long Lân gần như ngưng tụ lại, vừa gào thét vừa nhào về phía bụi gai màu đỏ tươi.

Ầm ầm!

Hai người va chạm vào nhau làm dâng lên làn sóng năng lượng kinh khủng, ngay cả Tứ Linh Hỏa Hải cũng bởi vậy mà vặn vẹo tán loạn một chút, bụi gai màu đỏ tươi này bị Kim Long đụng phải mà vặn vẹo một cách điên cuồng, sau đó dưới nhiệt độ cực kỳ kinh khủng bốc hơi lên một cách nhanh chóng. Tứ Linh Hỏa Hải cũng trong khoảnh khắc này, chậm rãi tiêu tan.

"Chết đi cho ta, chết đi cho ta!"

Ánh đao quyết chí tiến lên, xé nát bụi gai màu đỏ tươi, giết chết nó ở trong hư không một cách triệt để.

Bụi gai màu đỏ tươi lại ra sức phân tuyến, sau khi bị Tứ Linh Hỏa Hải thiêu đốt, có vẻ hơi uể oải, Thổ Bát Thử lại tạm thời chiếm được thế thượng phong.

Thổ Bát Thử lông vàng gào thét lên, đại đao trắng như tuyết vẽ ra một ánh đao óng ánh vô cực.

Thổ Bát Thử lông vàng cầm song đao trắng như tuyết, chém điên cuồng vào bụi gai màu đỏ tươi, dáng vẻ không chết không thôi, cúc hoa chịu đủ sự hủy hoại nhỏ máu tươi trên không trung, lạnh lẽo.

Thử Bát Thử: "..."

Chiêu này thực sự tiêu hao sức mạnh quá mức, An Lâm cũng không dám dùng quá lâu.

"Vù vù vù..." Thổ Bát Thử thở hổn hển một cách kịch liệt, khẽ cười, một loại cảm giác sảng khoái báo thù rửa hận thành công tràn đầy toàn thân.

Dưới tình huống nào đó, sau khi đường biên của Thú tộc bị xâm phạm, cũng sẽ đánh cược với tính mạng, tiến hành hình thức vùng lên, Thổ Bát Thử trước mặt rõ ràng chính là trường hợp này.

Sau khi hắn đập một viên Bổ Khí Linh đan, thì lại lần nữa đưa mắt nhìn sang Thổ Bát Thử lông vàng.

"Thương Hải Nhất Đao!"

Đây chính là sự trừng phạt của việc kích động sao?

"Vô Song Đao Ma như ta chưa từng chịu oan ức như thế này, a a a a!!!"

An Lâm cầm trong tay kiếm Thắng Tà, đang muốn lấy đầu của người này, nhưng còn chưa ra tay, hắn liền đưa mắt nhìn sang hướng Hứa Tiểu Lan, sắc mặt đột nhiên biến đổi, Phong Dực và Phong Kiếm cùng dùng tới.

Nhưng mà, nó vừa ngẩng đầu lên, thì nhìn thấy một người con trai xuất hiện tại trước mặt nó, trên mặt mang nụ cười khiến chú chuột này sợ hãi.

Một loại cảm giác rơi vào miệng cọp dấy lên trong lòng nó.

Gợn sóng vô hình khuếch tán, trời đất bắt đầu xuất hiện âm thanh kỳ lạ.

Hứa Tiểu Lan đang bắt nạt Cùng Kỳ, một bóng dáng vặn vẹo liền xuất hiện ở chỗ vách tường bị hủy hoại, mở hai con mắt đỏ sẫm như máu.

"Cút ngay!" Một âm thanh phẫn nộ truyền đến.

Bóng người An Lâm đột nhiên biến mất trước mặt Thổ Bát Thử, chỉ có cơn gió lốc nhanh chóng nhảy vào nhấc cơ thể lên đang gào thét.

Hắn há to miệng về phía Cùng Kỳ: "Hú!"

Oành!

Ngạo mạn như sương giá, lười biếng như mộng, đố kị như đao, nổi giận như lửa, tham lam như sương mù, tham ăn như miệng, dục vọng như ma, bảy tầng sức mạnh tội ác bùng phát trong nháy mắt, cuốn sạch lấy mỗi một tấc thể xác của Cùng Kỳ.

Âm thanh vô cùng man rợn, lại hóa thành sức mạnh thực chất bao phủ lấy nó.

Sắc mặt Cùng Kỳ hoàn toàn thay đổi, bởi vì đây là chiêu bài thần thông của nó, Tiếng Thét Tội Ác!

Thổ Bát Thử lông vàng sững sờ một lúc, đưa mắt nhìn về phía sau.

Ầm ầm! Vòng tròn màu đen kịt xuất hiện ở dưới chân Cùng Kỳ, sức hút kinh khủng điên cuồng lôi kéo theo cơ thể của Cùng Kỳ, khiến cho bộ xương đều phát ra tiếng kêu răng rắc.

Lực hút của vực sâu kích phát trong nháy mắt!

An Lâm xông đến trước mặt Cùng Kỳ, cả người tản ra sương mù màu đen, khí tức lại đạt đến một cấp độ cực kỳ kinh khủng.

Vù...

Hai mắt Cùng Kỳ lấp lánh ánh sáng lạnh lẽo khát máu, hai móng vuốt không chút do dự mà xoẹt tới trước mặt cô gái!

Cơ hội tốt!

Hứa Tiểu Lan trong nháy mắt, hai con mắt trong veo trở nên mơ màng, vẻ mặt cũng bắt đầu hoảng hốt.

"Gào!" Cùng Kỳ vẫn là lần đầu tiên bị sức mạnh của chính mình công kích, đau đớn kêu gào lên. Sức mạnh của tội ác đáng sợ như vậy, thế nhưng... lại tươi đẹp biết bao!

Bóng đen trong kiến trúc hình nấm, quay về phía An Lâm một chút.

Không gian vặn vẹo, mũi tên màu máu như sao băng vụt trên bầu trời, mang theo sức mạnh vô cùng khủng bố lao lao xuống chỗ An Lâm. Trong giây phút đó, cho dù trên người An Lâm có thần thể siêu mạnh thì vẫn sẽ cảm nhận được một loại cảm giác cực kỳ nguy hiểm.

Hắn quay về phía mũi tên màu máu đang ở trong hư không, Huyết Hải cuồn cuộn, sức mạnh chết chóc tạo thành một tấm chắn hình tròn ở trước mặt. Cái này giống như sức mạnh chiêu bài của Cùng Kỳ, sử dụng sức mạnh của Ma Huyết Vong Hồn.

Ầm ầm!

Năng lượng nổ tung, mũi tên cuối cùng vẫn đâm xuyên qua sự công kích của tấm chắn tròn.

Cùng Kỳ cho rằng An Lâm phải tiếp tục sử dụng sức mạnh để chống lại sự công kích của mũi tên, An Lâm lại vứt bỏ phòng ngự, lưỡi kiếm quấn quanh Kim Hư Lôi, một chiêu kiếm hạ xuống Cùng Kỳ trước mặt!

"Gào! Mày điên rồi sao? Muốn chết cũng phải kéo theo tao hả?!" Cùng Kỳ điên cuồng hét to.

Ở trong mắt nó, An Lâm làm như vậy, không khác nào là một mạng đổi một mạng.

An Lâm đang nhìn bóng đen không thấy rõ khuôn mặt cách đó không xa, dáng người gần giống như loài người bình thường. Cảm giác hoảng sợ này, chính là từ nơi đó truyền tới.

Thao Thiết dường như không hề do dự chút nào, lập tức tìm ra khe hở cuộc chiến thoát khỏi chiến trường, bay về phía tòa kiến trúc hình nấm to lớn kia. Hết cách rồi, thực lực của hai người trước mặt, đã nằm ngoài dự đoán của nó.

Mặc dù Thao Thiết rất tin tưởng thực lực của Huyết Chủ, thế nhưng Huyết Chủ không chắc sẽ có tâm tình cứu nó! Cái chết của Cùng Kỳ không phải là một minh chứng tốt nhất sao?

Cùng Kỳ đã bị giết chết rồi, nó làm sao mà không có cảm giác nguy hiểm?

Thao Thiết đang giao chiến với Đạt Tam ở chỗ khác, sắc mặt đột nhiên thay đổi.

Mũi tên màu đỏ thẫm đã tiêu tán trong hư không, ngực An Lâm ngoại trừ có chút đỏ thì không còn vết thương gì khác. Bóng đen trong kiến trúc hình nấm khẽ "Ồ" một tiếng, hiển nhiên cũng có chút bất ngờ.

Chỗ ngực An Lâm bị đâm, tỏa ra hào quang bảy màu, giống như tấm chắn cứng rắn không thể phá vỡ nhất, ngăn cản sự công kích của mũi tên.

"Vậy mà không đâm thủng?" Cùng Kỳ hai mắt trừng trừng.

Lúc này, Kim Hư Lôi vô tận đã chia cắt thân thể của nó.

"Không... như này không công bằng!" Cùng Kỳ tuyệt vọng kêu gào, "Tại sao mày không bị sao cả, tao không cam lòng!"

Đã nói trước là chết cùng nhau, kết quả chỉ có nó đúng hẹn...

Cùng Kỳ vô cùng tuyệt vọng và tức giận nhìn An Lâm mà rống to, lại nghe được câu trả lời khiến nó càng thêm tuyệt vọng cùng tan vỡ.

"Tại sao? Bởi vì tao mạnh hơn mày." An Lâm lạnh nhạt nói.

Cùng Kỳ: "..."

Vừa dứt lời, thân thể Cùng Kỳ liền bị Kim Hư Lôi xé rách đến nát tan.

Mũi tên đâm trúng ngực An Lâm, chỉ có thể phát ra âm thanh sắc bén, không thể nào tiến thêm!

Thế nhưng, cảnh tượng xuất hiện trước mắt nó lại là sự tuyệt vọng biết bao.

Hai mắt Cùng Kỳ dừng lại ở An Lâm, chính là muốn nhìn dáng vẻ trái tim của An Lâm bị mũi tên màu máu đâm thủng một chút, như vậy nó chết cũng nhắm mắt được rồi.

Kim Hư Lôi vốn là Thiên Lôi cấp độ Phản Hư, ẩn chứa sức mạnh có tính tiêu diệt lớn, bởi vậy rất dễ dàng có thể phá tan phòng thủ của Cùng Kỳ đã sa cơ lỡ vận.

Cùng Kỳ đã sớm bị thương đầy rẫy, nhìn thấy chiêu kiếm kinh thiên mà An Lâm vẽ ra sau khi cơ thể nổ tung, thì điên cuồng sử dụng sức mạnh để chống lại. Lúc này, mũi tên màu máu đã đâm trúng trái tim An Lâm.

Nhưng trong lòng An Lâm vô cùng rõ ràng, mũi tên màu máu bị suy yếu một đi một chút sức mạnh, thân thể Chiến Thần của hắn có thể chống đỡ!

Vừa vặn, cái bóng đen kia cũng đang quan sát hắn, xem chừng không trốn thoát được rồi.

May mà, Cùng Kỳ chết rồi, hiệu quả cướp đoạt của thuật Thần Tham chưa biến mất.

Hắn còn có thể dùng mấy phút sức mạnh của thuật Thần Tham.

An Lâm một tay phất lên, mấy chục con Ma Huyết Thú tộc tập chung trên mặt đất, vừa gào thét vừa nhào về phía bóng đen.

"Sử dụng sức mạnh Ma Huyết Vong Hồn ở trước mặt tôi sao?"

Bóng đen nhìn An Lâm, khàn giọng nói:

"Cũng được, tôi sẽ cho cậu xem cái gì mới là sinh mệnh thật sự."
Bạn cần đăng nhập để bình luận