Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 2116: Uy nghiêm của Băng Tổ

Tại sao không dùng băng tuyết đối phó với cô ta?

Tuyết Quỷ Thú lông vàng nghe thấy câu này, tức đến nỗi suýt ói máu.

Chẳng nhẽ nó không muốn dùng hay sao?

Không phải thế!

Căn bản là do nó không dùng được!

Thực lực của người phụ nữ trước mặt thật sự quá kinh khủng rồi, còn chưa bắt đầu chiến đấu, đã bá đạo nắm giữ hết sức mạnh băng tuyết của khu vực xung quanh rồi. Nếu chỉ dựa vào sức mạnh của nó, ngay cả tư cách đứng trước mặt người phụ nữ này sử dụng băng tuyết cũng không có!

Lúc này, hai tên Tuyết Quỷ Thú lông vàng trên đỉnh đầu có đội vòng thần khác cũng nhào tới.

Bọn chúng một tên thì dùng móng vuốt nhọn đâm vào hướng tim của Quan Nghệ, tên còn lại thì dùng sức lực ma quỷ chứa trong người, dùng một quyền quật vào mặt Quan Nghệ.

Thượng Quan Nghệ ngước mắt lên nhìn lạnh lùng, giơ một tay lên tóm vào hư không.

Quyền của nó còn chưa kịp đánh thì cả thân thể đã bị chín thanh kiếm đâm xuyên qua, đóng cọc ngay mặt đất. Chỉ là hàn lực phát ra từ kiếm cũng đủ để khiến sức mạnh từ quyền chưa kịp đánh của nó cùng đóng băng cứng ngắc.

"Hahaha, ngươi chết chắc rồi!" – Tuyết Quỷ Thú lông vàng cười sảng khoái.

Tất cả mọi thứ thực sự diễn ra quá nhanh.

"Chết đi!!" – Tuyết Quỷ Thú lông vàng đã kịp phóng móng vuốt sắc nhọn đến trước ngực của Quan Nghệ. Mặc dù còn ở trong trạng thái bị kìm ép nhưng tốc độ vẫn rất nhanh, đủ để có thể nghiền nát phần lớn đại năng siêu cấp Hợp Đạo.

Cái móng vuốt sắc nhọn kia vẫn còn cắm vào người Thượng Quan Nghệ. Con Tuyết Quỷ Thú lông vàng nhìn thấy cảnh đó, trong lòng bỗng dâng lên một nỗi sợ hãi. Người con gái mạnh như rồng như hổ thể này mà là kẻ sẽ bị nó đâm xuyên tim sao?

Thế nhưng lúc bọn chúng sắp đến gần Quan Nghệ thì động tác bỗng nhiên chậm chạp vô cùng, giống như tên Tuyết Quỷ Thú lông vàng trước đó vậy. Nhiệt độ cực thấp, hàn lực cực hạn, con đường băng tuyết được cho là căn bản nhất, khiến cho không gian xung quanh như đóng băng, ngay cả dòng thời gian dường như cũng đang chạy chậm lại.

"Họa của băng, phạt chín thần!" – Thượng Quan Nghệ lạnh lùng cất tiếng.

Đôi mắt xanh băng của Thượng Quan Nghệ thoáng dao động, thế nhưng cô vẫn đứng yên tại chỗ, cứ như là không kịp tránh đi vậy. Chính tại lúc này, móng vuốt sắc nhọn của Tuyết Quỷ Thú lông vàng đã đâm xuyên qua cơ thể của cô.

Hai tên Tuyết Quỷ Thú lông vàng đến sau sớm đã đi vào vết xe đổ, ngay lập tức dùng tất cả sức mạnh trong cơ thể chống lại sự xâm nhập của hàn lực. Thật sự ảnh hưởng khu vực của Thượng Quan Nghệ đã làm cho khí hậu giảm xuống mức thấp nhất.

Tuyết Quỷ Thú lông vàng không hiểu hiểu chuyện gì đang xảy ra. Ngay tại khoảnh khắc tiếp theo, màn hư không xung quanh nó bỗng nứt ra, một luồng khí từ thế giới khác bắt đầu làm xao động hư không, chín thanh kiếm băng ẩn chứa hàn lực thuần túy xuất hiện từ những nơi khác nhau, cùng lúc đâm thẳng vào tên Tuyết Quỷ Thú đó.

Trong khoảnh khắc bị nó tấn công, Thượng Quan Nghệ đã biến phần cơ thể sắp bị tấn công đó thành băng tuyết.

Đúng lúc này, một tên Tuyết Quỷ Thú lông vàng khác đã xông lên, sức mạnh ma quỷ ẩn chứa trong lòng bàn tay vô cùng lớn, sức mạnh căn nguyên cực kì thâm độc vừa xuất hiện liền khiến cho không gian trong phạm vi vài dặm nổi lên từng trận gió lạnh, tiếng gào khóc thảm thiết vang vọng khắp nơi, cảm giác cứ như đang ở trong vùng đất quỷ vô tận.

Vậy nguyên nhân cô ấy làm như vậy là...

Ngay sau đó, Tuyết Quỷ Thú lông vàng dường như phải nhận lấy sự hành hạ vô cùng khủng khiếp, tiếng kêu thảm thiết vang lên đến khàn cả giọng, hoàn toàn không còn dáng vẻ thiên thần không ai bì nổi như trước nữa.

Nó không thể nhịn được mà nhìn chăm chú về chỗ móng vuốt sắc nhọn của mình đâm vào, quả nhiên là ngay vết thương bị đâm đó không hề có máu tươi. Có có thì cũng chỉ là những bông hoa tuyết chất đầy lên nhau...

"Tại sao có thể mạnh như vậy..."

Hàn lực này thật sự quá kinh khủng, mạnh mẽ đến nỗi vượt khỏi sự tưởng tượng của tên Tuyết Quỷ Thú lông vàng. Quyền hành băng tuyết mà nó luôn tự hào, luôn coi đó là thứ để dựa vào, nó cho rằng mình có được sức mạnh cao ấp nhất có thể khống chế tất cả quy luật của băng tuyết, nhưng thứ đó ở trước mặt luồng hàn lực kinh khủng này chỉ như một trò đùa!

Đột nhiên, nó nhớ tới một thân phận khác của Thượng Quan Nghệ.

Nó đang muốn noi theo Nữ Đế Tuyết Tộc, quả quyết đứt tay mà sống.

Thượng Quan Nghệ trước mắt này, chẳng nhẽ là một kiểu tồn tại giống Trần Trần sao?

Trong lòng Tuyết Quỷ Thú lông vàng sợ hãi, muốn rút móng của mình ra, kết quả phát hiện chúng đều đã bị đóng băng cứng ngắc, căn bản là không thể rút ra được, khung cảnh này sao lại giống thế không biết...

Băng tuyết sạt lở.

Ầm ầm!!

Ngay lúc nghĩ như vậy, nó đã bị Thượng Quan Nghệ bóp chặt cổ, tàn nhẫn ném xuống đất.

Thế nhưng động tác của năm ngón tay mảnh khảnh trắng như ngọc lại nhanh hơn, chớp mắt đã bóp chặt cổ nó, cái rét không thể chịu nổi nhanh chóng từ cổ lan đến khắp cơ thể.

Kẻ oán hận đạo trời...

Nếu như một người quá mạnh mẽ, có sự uy hiếm cực lớn đối với đạo trời, hoặc là khi trở thành mối nguy hiện cho đạo trời, người đó sẽ trở thành kẻ oán hận đạo trời.

Giống như đám xé trời Trần Trần vậy, lúc hắn ta tu luyện trong vũ trụ cũng trở thành kẻ oán hận đạo trời, vì để tránh mai vận mà hắn phải tự ép cảm giác tồn tại của bản thân giảm tới mức thấp nhất, lừa trời dối biển.

"Làm sao có thể..."

Đây có phải tu chân đâu!!

Nhưng sức mạnh quyền hành của đạo trời so với sức mạnh căn nguyên của thần linh sáng tạo đáng ra không quá cách biệt mới đúng! Tại sao bây giờ ba thiên thần chúng nó liên thủ cùng nhau mà vẫn bị chèn ép thành như thế này?!

Tuyết Quỷ Thú biết rằng, đây chính là hàn lực căn nguyên của thần linh sáng tạo.

Mặt đất lõm xuống.

Tuyết Quỷ Thú lông vàng vốn đã bị hàn lực đông cứng, dưới tác dụng của hàn lực, thân thể của nó cực kì yếu ớt, lại thêm cú đập mạnh mẽ của Thượng Quan Nghệ, thân thể nó gần như chia năm xẻ bảy, đau đớn đến mức kêu la thảm thiết.

Trời ngập sương, đất ngập tuyết.

Gió lạnh gào thét.

Trời đất luôn ồn ào náo động như vậy.

Thế nhưng người dân Tứ Cửu Tiên Tông lại cảm thấy đất trời lại trở nên yên tĩnh đến lạ thường.

Không nói gì nữa được cả, mọi thứ xảy ra trước mắt thật sự quá kinh ngạc. Ba tên Tuyết Quỷ Thú lông vàng từng đem đến biết bao áp lực và cảm giác nguy hiểm cho bọn họ, giờ đây lại bị một mình Thượng Quan Nghệ khắc phục rồi!!

"Lợi... Thượng Quan Nghệ các chủ, lợi hại vầy luôn sao?" – Tôn Vũ Lạc kinh ngạc hỏi.

Trong lòng cậu ta, thiên thần đồng nghĩa với sự kinh khủng, trừ thần tượng An Lâm và Hứa Tiểu Lan ra, trong Tông Môn chẳng còn ai dám một mình thách đấu với thiên thần cả. Nhưng hôm nay Thượng Quan Nghệ lại biểu diễn màn đánh nhau một chọi ba!

Tô Thiển Vân chớp chớp mắt nói: "Tiếng động lúc nãy làm tôi có cảm giác như là khai thiên lập địa vậy, lẽ nào cô ấy đột phá đến mức có thể tạo được cảnh rồi?"

"Không rõ nữa, tôi cũng chưa thấy thần linh sáng tạo độ kiếp bao giờ, gâu!" – Đại Bạch vẫy đuôi trắng như tuyết, tán thưởng người con gái xuất trần ở phương xa ngày càng mờ ảo.

"Vốn dĩ cô ấy cũng là chuyển kiếp của Băng Tổ, bây giờ chỉ là đến đường cùng khôi phục lại sức mạnh mà thôi, có lẽ là không cần độ kiếp đâu..." – Kẻ nửa sống nửa chết Tiêu Đồ vô cùng ngưỡng mộ nói.

"Sư phụ lợi hại vậy đó, dù cho có là người phụ nữ được đem về, cũng là đẳng cấp cao ngất trời." – Tiêu Trạch phấn khích tâng bốc.

Thượng Quan Nghệ là chuyển thế của Băng Tổ, điều đó đã chẳng còn là bí mật trong tầng lớp cao cấp của Tứ Cửu Tiên Tông nữa, nhưng khi cô thực sự thể hiện sức mạnh nghịch thiên kia, vẫn làm cho mọi người kinh ngạc.

Người phụ nữ làm mọi người kinh ngạc này không giết hẳn ba con Tuyết Quỷ Thú lông vàng, mà không ngừng dùng hàn lực để làm đông cứng và lấy dần năng lượng của chúng, đồng thời cũng hành hạ làm bọn chúng không ngừng kêu la thảm thiết.

Cô ấy đến trước mặt Nữ Đế đã mất tứ chi, chỉ còn lại thân mình, ôm chặt Nữ Đế ấy vào lòng, có chút nghẹn ngào mà khóc lóc nức nở: "Xin lỗi, thật sự rất xin lỗi... Khiến cô chịu khổ rồi..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận