Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 2129: Nữ thần Sinh mệnh tức điên

Trên kiếm Thắng Tà của An Lâm bắt đầu xuất hiện vô số Thần văn, năng lượng kỳ dị đen sẫm trên bầu trời cũng không ngừng rót vào trong lưỡi kiếm, làm cho kiếm thế tăng vọt đến một trình độ kinh khủng.

Thân thể bị chém thành hai nửa của Thiên thần Sinh Mệnh lại dung hợp làm một.

Sắc mặt cô tái nhợt, nhìn Thế Giới Thụ bị chém gãy cùng với Trung Thiên Môn sụp đổ, giận đến mức cả người phát run, nhưng do một loại cảm giác sợ hãi nào đó mà cô buộc phải kiềm chế lửa giận của mình.

"Rốt cuộc An Lâm còn muốn làm gì nữa?" Thiên thần Sinh Mệnh nghiến răng nghiến lợi nói.

Lúc này, An Lâm đột nhiên cắm kiếm Thắng Tà vào trong mặt đất.

Những đường vân đen nhánh trên thân kiếm đang lan ra, thả ra năng lượng cực kỳ thâm sâu, chúng kết hợp với nhau tạo thành một sát trận vô cùng to lớn, không chỉ có như vậy, sát trận này dường như còn kết hợp với đại trận Phá Thiên đang bao trùm toàn bộ mặt đất của Đại lục Thái Sơ, mượn lực lượng Phá Thiên của đại trận Phá Thiên.

Thiên thần Sinh Mệnh và Thiên thần Thiên Không không khỏi giật mình.

Nếu như lực lượng của đại trận này hoàn toàn bộc phát ra ngoài, uy năng của nó khó mà tưởng tượng được.

"Hắn cứ như vậy..."

"Vậy còn chờ gì nữa, thừa dịp hắn yếu đi mà lấy mạng hắn thôi, chúng ta mau qua đó giết hắn!" thiên thần Sinh Mệnh từ lâu đã không nhịn được rồi, cô hận An Lâm nhất, hận không thể giết An Lâm ba nghìn lần.

An Lâm rút kiếm Thắng Tà khỏi mặt đất, xoay người nhanh nhẹn rời đi.

"Có thể lực lượng của hắn không còn nhiều lắm, hoặc là loại sức mạnh tăng đột ngột đó đến thời hạn rồi." Hai con ngươi của Thiên thần Thiên Không loé ra ánh sáng, mở miệng suy đoán.

Nó có thể cảm giác được đại trận này là đại trận kích khởi bị động, không phải là đại trận chủ động tấn công, đối với trận đấu kế tiếp mà nói đại trận này cũng không có lợi ích gì.

Toàn thân Thiên thần Sinh Mệnh ướt đẫm, đôi con ngươi vốn là tươi đẹp chúng sinh giờ phút này ngập trần lửa giận, thân thể lung linh mềm mại không ngừng run rẩy, có thể tưởng tượng được lúc này cô tức giận cỡ nào, sát ý nồng đậm nhường nào. "Nhưng..nhưng mà chúng ta cứ như vậy để hắn đi mất? Hắn giết Tiên Vũ của ta, chém đổ Thế Giới Thụ cùng Trung Thiên Môn, mà chúng ta đến rắm cũng không dám đánh một cái, lại cứ như vậy để hắn nghênh ngang rời đi?"

"Cơ mà hắn thiết lập đại trận ở chỗ đó để làm gì?"

Nhưng mà lại bị Thiên thần Thiên Không ngăn lại.

"Trong vòng ba ngày, nếu ai dám đặt chân lên đại lục này ta chắc chắn sẽ giết người đó!"

Thiên thần Thiên Không mặt đầy nghi hoặc.

"Đi luôn???"

Con mẹ nó, không tổng kết còn tốt, một khi tổng kết lại đúng là càng nghĩ càng tức!!

Thiên thần Sinh Mệnh và Thiên thần Thiên Không trợn to cặp mắt, không nhịn được hít sâu một hơi.

Trong nháy mắt trong lòng Thiên thần Thiên Không có một loại kích động muốn làm theo Thiên thần Sinh Mệnh, cùng nhau giơ đao chém chết An Lâm. Nhưng mà một giây kế tiếp, nó bình tĩnh lại, trong nháy mắt tưới mấy cái thác nước trên đầu mình.

"Sinh Mệnh, ngươi bình tĩnh một chút, ngươi không thấy đại trận kia sao? Không cần An Lâm xuất thủ thì cái đại trận đó cũng có thể bức chúng ta hiện ra chân tướng Đạo." Thiên thần Thiên Không dùng mây trói thân thể Thiên thần Sinh Mệnh lại, hơn nữa còn biến ra mưa như thác đổ trên đầu cô, thấp giọng quát lên.

Thiên thần Thiên Không nghe một tràng tổng kết như vậy người cũng run lên bần bật.

Liên quân Phá Thiên mấy chục triệu người và mấy chục triệu Thiên Nhân tộc đều nhìn thấy cảnh tượng làm người ta kinh sợ kia. Ở rất xa Bạch Quỳnh Hải, kiếm khí hình bán nguyệt đen nhánh bay ngang qua bầu trời chém thẳng xuống Thế Giới Thụ to lớn đến mức làm người sợ hãi. Thế Giới Thụ tượng trưng cho Thanh Mộc Vạn Cổ, sinh mạng vĩ đại bất hủ vĩnh hằng bị kiếm khí màu đen từ trên không trung chém thành hai khúc.

"Ngươi bình tĩnh lại đi!"

"Thế Giới Thụ của ta bị chém rồi?"

"A a a Đáng ghét, đáng ghét, đáng ghét!!" Thiên thần Sinh Mệnh tức sắp khóc rồi, hàm răng trắng bóng sắp bị cô cắn nát đến nơi, cả giận nói: "Chỉ dựa vào một cái đại trận mà muốn đe doạ chúng ta trong vòng ba ngày không được đặt chân lên cái đại lục kia? Hắn nghĩ hắn là ai chứ? Ta muốn giết hắn!"

Sĩ khí của Thiên Nhân tộc quả thật muốn sụp đổ.

"Thù này nhất định phải báo, nhưng không phải bây giờ, chờ vết thương của Hải Dương hồi phục, chúng ta vận dụng đại trận Tam Tương Luân Hồi Chân Thiên, coi như không cần dùng chân tướng Đạo cũng có thể chém chết An Lâm."

"Kiếm khí màu đen kia chắc chắn là của tông chủ An Lâm!"

"Ha ha ha! Thế Giới Thụ vậy mà đổ rồi!"

Ngược lại Liên quân Phá Thiên khí thế bừng bừng.

Thiên thần Sinh Mệnh vừa dứt lười, Thiên thần Thiên Không lại tưới lên đầu cô thêm mấy cái thác nước.

"Không, chuyện này tuyệt đối không có khả năng! Giả, nhất định là giả!"

"Bên trên còn có Thiên thần chí cao mà, làm sao mà...Chẳng lẽ bọn họ vứt bỏ chúng ta rồi?"

"Ha ha ha! Thế là xong, mọi thứ đều kết thúc rồi!"

Nguyệt Đồng Thần Thành.

Vô số Thiên Nhân tộc còn chưa hết bàng hoàng sau cái chết của Thiên thần Đại Địa lại chịu đả kích một lần nữa.

Thế Giới Thụ thần thánh vĩ đại không thể xâm phạm tượng trưng cho sinh cơ phồn vinh của Thiên Nhân tộc, là chỗ dựa tinh thần và niềm tự hào của Thiên Nhân tộc chậm rãi đổ xuống Bạch Quỳnh Hải, kèm theo đó là âm thanh gãy lìa.

Thế Giới Thụ đổ xuống rồi!

"Tông chủ An Lâm đúng là bá đạo, đánh vào tận hang ổ của đối phương!"

"A a a An Thần thật là đẹp trai! Trên thế giới sao lại tồn tại người đàn ông ưu tú mạnh mẽ như vậy, ta yêu hắn chết đi được!"

"An Lâm ngầu thật, giết Thiên thần Đại Địa còn chưa đủ, lại còn chém đổ Thế Giới Thụ? Nếu hắn có thể đập bể Trung Thiên Môn thì quả là vô địch!"

"Liên quân Phá thiên chúng ta cũng phải cố gắng lên, giết hết lũ cẩu tặc Thiên Nhân tộc đi!"

Liên quân Phá Thiên cực kỳ phấn khích, tiếp tục liều chết xông lên.

Chiến tuyến của bọn họ không ngừng đẩy lên phía trước.

Liên quân Thiên Nhân tộc đã đến ranh giới tan rã rồi.

Ngay lúc này, lại có một đạo kiếm khí xuất hiện trên Bạch Quỳnh Hải, nó huỷ thiên diệt địa, chiếm đoạt hết thảy, kiếm khí mũi nhọn cực hạn chia nhỏ toàn bộ sắc trắng thuần khiết của biển khơi thành hai nửa.

Ngay sau đó có Thần Quang màu xanh lục phủ kín bầu trời.

Vào giờ phút này, lực lượng căn nguyên vô hạn của Sinh Mệnh làm thế gian phải kinh hãi.

Thiên Nhân tộc sĩ khí tan rã, lúc này hoàn toàn sụp đổ, binh bại như núi đổ!

Tin tốt lành kinh thiên động địa lần lượt xuất hiện làm khí thế bọn họ lên đến đỉnh điểm.

Liên quân Phá Thiên vô cùng tự tin, càng anh dũng xung phong liều chết.

"Đúng vậy, giết!"

"Chúng ta phải giữ vững ưu thế!"

Tựa như nó đụng vào thứ gì đó.

Kiếm khí đen nhánh nổ tung, cắn nuốt sương mù màu trắng, sau đó bản thể của Trung Thiên Môn từ trong sương mù hiện ra, chỉ có điều nó đã bị nổ thành mảnh vụn, còn có cảnh tượng đổ vỡ của hai lối đi hiện ra.

Trung Thiên Môn bị chém mất rồi.

Tất cả sinh linh Thiên Nhân tộc ngây ra như phỗng, dường như có loại tín ngưỡng nào đó nhanh chóng sụp đổ, giống như núi lở đất mòn, lũ lụt sóng thần, hỏng rồi, cả thế giới bị phá huỷ rồi.

Không chỉ bọn họ, Liên quân Phá Thiên cũng đều kinh hãi.

"Đm, Tông chủ An Lâm có cần khoa trương như vậy không?"

"Vừa mới nói nếu phá Trung Thiên Môn sẽ vô địch, kết quả một giây kế tiếp hắn liền vô địch cho ta xem."

"Tông chủ An Lâm rất ngầu!"

"Lợi hại! Quá lợi hại! Kể từ hôm nay Tông chủ An Lâm là của ta!"

"Ầm!!"

Chúng Thiên Nhân tộc: "..."

Một giây tiếp theo, kiếm khí đen sẫm nuốt trọn Thần Quang xanh lục của Thiên thần Sinh Mệnh, tiếp tục tiến công lên phía trước.

"Quá tốt rồi! Thiên thần Sinh Mệnh chắc chắn có thể giết An Lâm!"

"Là Thiên thần Sinh Mệnh xuất thủ!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận