Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1753: Chiến bại

Hai dòng nước so le nhau từ trên trời rơi xuống. Ánh sáng màu đỏ thẫm bao phủ toàn bộ bầu trời, sát khí nồng đậm, không khí chết chóc như thể muốn nuốt chửng cả bầu trời.

Lúc này Liễu Minh Hiên đã bị dòng nước trói chặt rồi, cho dù ông có chạy đến đâu cũng có thể bị dòng sông đỏ au nhấn chìm. Đây chính là Thôn Tinh Thiên Hà, may mắn lắm thì mới có thể tránh thoát khỏi nó.

Liễu Minh Hiên nắm chặt thanh kiếm cổ, trên lưỡi kiếm xuất hiện vô số các đường màu vàng óng. Mỗi một vệt màu vàng đó chính là đại diện cho kiếm đạo cao cấp nhất, ông đã tìm ra giới hạn của kiếm đạo. Chúng hợp lại với nhau tạo thành một dòng sông mênh mông vô tận xuất phát từ lưỡi kiếm của ông. Dòng sông vàng óng dường như còn rộng lớn hơn cả dòng sông đỏ au kia.

Thanh kiếm cổ trong tay ông bắt đầu giải phóng sức mạnh của nó. Ông đứng lặng lặng tại chỗ, một lời cũng không nói, cứ như thế hướng kiếm lên trời. Dòng sức mạnh vàng óng cứ thế bay lên trời, ban đầu không lớn lắm nhưng càng lên cao nó càng lan rộng ra, trăm trượng, rồi nghìn trượng, rồi vạn trượng, dần dần là cả hàng chục vạn trượng.

Khô Lâu Thôn Thần cũng cảm nhận được đây là một loại sức mạnh không thể coi thường. Dòng Tử Vong Thiên Hà màu đỏ thẫm và kiếm đạo vàng óng điên cuồng va chạm với nhau. Dòng thiên hà đỏ thẫm như một con quỷ tham lam điên cuồng nuốt kiếm khí màu vàng, còn kiếm khí vàng óng không ngừng phá vỡ tất cả, chém nát tất cả mọi vật cản.

Trong trận chiến này hai người có thể coi là ngang tài ngang sức. Nhưng đến cuối cùng ánh sáng vàng óng đã phá vỡ Tử Vong Thiên Hà, chém đứt đôi nó.

Lúc này sắc mặt Khô Lâu Thôn Thần đại biến, nó đang định đánh trả thì kiếm khí vàng óng đã xuyên thấu không trung, trong nháy mắt chém vào cơ thể nó, vết chém dài đến mấy mét.

"Phụt..."

Là một kiếm tu cấp bậc Hợp Đạo, Liễu Minh Hiên đã dốc hết toàn bộ sức lực của mình để chiến đấu. Cho dù không thể hạ gục được Khô Lâu Thôn Thần nhưng không sao cả, Khô Lâu Thôn Thần da dày, một khi đánh không lại đối phương thì chờ đợi ngươi chính là cái chết.

Bỗng đao của Khô Lâu Thôn Thần chợt lóe sáng: "Câu Mệnh!"

Khô Lâu Thôn Thần trào phúng nói tiếp.

Nó cười một cách khoái trá, sau đó cầm đao giơ lên chém về phía Liễu Minh Hiên. Thanh đao bất ngờ lao đến, đâm vào ngực ông nhưng ông kịp thời giơ kiếm lên chắn phía trước nên tránh được một sát chiêu của nó. Mặc dù tránh được sự tấn công trực tiếp nhưng sức mạnh to lớn của Khô Lâu Thôn Thần vẫn làm ông phải lùi về sau mấy bước.

Khô Lâu Thôn Thần một lần nữa bay lên cao, trước ngực nó có một vết thương lớn do kiếm gây nên. Trên đó vẫn còn phảng phất kiếm khí màu vàng còn chưa giải phóng hoàn toàn uy lực của nó.

"Ngươi hãy từ từ mà tận hưởng sự tuyệt vời của quá trình sinh mạng của ngươi đang dần dần mất đi. Bất luận là ở Hư Linh Vực hay Linh giới thì ta đều là Thần, kẻ nào dám đối nghịch với ta chắc chắn phải chết."

Cơ thể Liễu Minh Hiên hơi hơi chao đảo, miệng phun ra một ngụm máu tươi. Chiêu vừa rồi ông đã dốc toàn bộ tinh lực của mình, ông còn chưa ổn định khí huyết thì đám mây màu đỏ đã lại một lần nữa tụ hợp trở lại.

Máu bắn tung tóe.

"Có điều ngươi vì chống lại Tử Vong thiên hà mà hao tổn toàn bộ sức lực của mình, chiêu kiếm vừa rồi đã rút cạn sức lực của ngươi rồi đúng không? Ha ha ha... Thật ngu xuẩn!"

"Thiên Kiếm tông thật không hổ danh là bang sát thủ lớn nhất giới Cửu Châu. Liễu Tông chủ, ngươi thế mà cũng có thể khiến ta bị trọng thương, ngươi giỏi lắm."

"Tiếp theo đây ta sẽ phải giày vò ngươi như nào đây? Một kiếm tiên cấp bậc Hợp Đạo, từ trước đến giờ ta cũng chưa từng giết một kẻ địch thú vị như vậy."

Liễu Thiên Huyễn vừa chém Địa Uyên Đại Đế một nhát liên quay lại nhìn cha của mình. Hình ảnh người đàn ông bị một thanh đao đâm xuyên ngực khiến cô run lên bật bật, trên mặt lộ rõ vẻ khó tin.

"Nếu vừa rồi người bỏ lại cô gái ngốc nghếch kia thì với năng lực của ngươi dư sức thoát khỏi chỗ này, nhưng ngươi lại nhất quyết muốn ở lại tử chiến cùng với ta. Bây giờ thì hay rồi, con gái ngươi không thể trốn thoát, ngay cả ngươi cũng phải chết ở đây."

Từ trước đến nay, trong lòng cô Liễu Minh Hiên là một người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất, là một người đàn ông bất khả chiến bại vậy mà giờ phút này cô phải chứng kiến cảnh tượng mạng sống của cha mình đang dần mất đi, máu tươi nhuộm đỏ cả bộ quần áo trắng tinh của ông.

Đột nhiên thanh đao xuất hiện phía sau lưng Liễu Minh Hiên, đâm xuyên qua ngực ông từ phía sau lưng. Máu tươi từ vết thương chảy xối xả, chẳng bao lâu đã nhuộm đỏ bộ quần áo màu trắng của ông. Lưỡi đao sắc bén tiếp tục đâm sâu hơn nữa, nó dường như muốn phanh thây Liễu Minh Hiên thành trăm mảnh mới hả lòng hả dạ.

Khô Lâu Thôn Thần cười một cách âm hiểm.

Liễu Thiên Huyễn quan sát từ xa, cũng cảm thấy có cái gì đó không đúng lắm, như nghĩ ra cái gì đó, sắc mặt cô tái nhợt, vành mắt đỏ ngầu, không ngừng lắc đầu nói:

"Lấy tinh huyết của ta, nguyên thần của ta, sức mạnh của ta và tất cả kiếm đạo chân chính... Tự kiếm!"

Người đàn ông kiên định nói, thanh kiếm trong tay lúc này cũng được phóng ra. Kim kiếm bao quanh cơ thể Liễu Thiên Huyễn, đồng thời bộc phát ra kiếm quang vô cùng mạnh mẽ. Cuối cùng mang theo Liễu Thiên Huyễn nhanh chóng chạy khỏi nơi này.

"Ta vô năng, đã phải trơ mắt nhìn Thu Hồng chết, bây giờ không thể lại một lần nữa trơ mắt nhìn con chết ở đây được."

"Ngu ngốc!" Khô Lâu Thôn Thần nhìn lướt qua Địa Uyên Đại Đế.

Liễu Minh Hiên cũng lẳng lặng nhìn về phía con gái của mình. Hình bóng của cô gái xinh đẹp trước mắt khiến ông nhớ lại hình ảnh quen thuộc nhiều năm về trước.

"Cha!!!"

Liễu Thiên Huyễn bị kim kiếm kéo đi càng ngày càng cách xa chiến trường.

Thanh kim kiếm này nhìn có vẻ nhỏ bé không có gì nhưng thực chất nó ẩn chứa ý chí chân chính của kiếm đạo của Liễu Minh Hiên trước khi chết. Ngay cả nó còn không dám ngăn trước nó vậy mà một kẻ mới ở cảnh giới Hợp Đạo sơ kỳ mà lại dám nghênh ngang chặn trước mũi kiếm ấy thì chết cũng đáng.

Liễu Minh Hiên khó khăn cười, lấy ra một thanh kim kiếm trong suốt, bề mặt thanh kiếm có rất nhiều huyết văn phức tạp. Liễu Minh Hiên lẩm bẩm mấy câu:

"Ha ha, ngươi muốn chạy sao? Nằm mơ đi!"

Địa Uyên Đại Đế đứng chặn không cho Liễu Thiên Huyễn chạy thoát, tụ hợp vô số lưỡi đao sắc bén nhưng chưa kịp tấn công đã bị kim kiếm đâm xuyên qua cơ thể. Ánh kim quang xoẹt qua cắt đôi cơ thể của Địa Uyên Đại Đế.

"AAA!" Địa Uyên Đại Đế kêu gào thảm thiết.

Dứt lời thanh kiếm bỗng nhiên phát sáng, giải phóng ra sức mạnh kinh người.

"Huyễn Huyễn hãy tha thứ cho cha, con nhất định phải sống thật tốt!"

Hơi thở của Liễu Minh Hiên ngày càng yếu đi, kim kiếm trong suốt trong tay dần dần biến thành màu đỏ máu, ánh sáng lấp lánh bên ngoài ngày càng chói mắt. Liễu Thiên Huyễn Biết rằng đấy chính là khí huyết và kiếm đạo chân chính cuối cùng của cha mình.

"Không... Cha đừng làm như vậy..."

Cô nhìn lại bóng dáng của cha mình, càng ngày càng xa, càng không trông rõ nữa. Sau này cố có muốn cũng không thể gặp lại cha mình nữa rồi, cuối cùng cô không nhịn được nữa bật khóc nức nở.

Trước đây cô không thích cha mình lắm. Kể từ khi mẹ cô vì đúc kiếm cho cô mà chết, mối quan hệ giữa cô và cha mình ngày càng xa cách. Mối quan hệ càng xa cách hơn khi cha cô có tình yêu mới cho nên một trăm năm nay cô và cha mình rất ít khi tiếp xúc với nhau.

Nhưng giờ phút này, người khiến cô không thể ghét bỏ này lại hi sinh mạng sống của mình để cứu cô. Tất cả những điều đó không khác gì cảnh tượng một trăm năm trước mẹ cô hi sinh vì cô.

"Tại sao lại như thế? Rõ ràng con ghét cha như thế, rõ ràng con không thèm quan tâm đến cha, vậy tại sao cha con không màng đến tính mạng của bản thân cứu con?"

Liễu Thiên Huyễn khóc sưng húp mắt.

Không một ai trả lời cô cả, trả lời cô có chăng cũng chỉ là tiếng rít gào của gió lạnh thấu xương.

Quay lại chiến trường đổ nát.

Lúc này Liễu Minh Hiên đã không còn sức lực phản kháng nữa, khí lực đã vô cùng yếu ớt, nhưng vẫn kiên trì đứng vững, như thể chẳng có cái gì có thể khiến ông gục ngã.

"Ha ha ha... Liễu Tông chủ quả là người trọng tình trọng nghĩa, ngươi đã cứu được con gái ngươi rồi, vậy bây giờ có thể yên tâm nhắm mắt xuôi tay được rồi đấy."

Khô Lâu Thôn Thần cười cười, tay cầm đao xông đến muốn kết thúc sinh mệnh của Liễu Minh Hiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận