Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 971: Một kiếm chặn sóng

Bờ biển phía tây của nước Mỹ.

Ánh mặt trời chiếu lên bờ cát.

Mọi người tắm ánh mặt trời trên bờ cát, hưởng thụ cuộc sống vui vẻ trên bãi biển.

Sau khi các thiên tai qua đi, trái đất đã khôi phục sự yên lặng.

Chuyên gia đã tiến hành bác bỏ các loại tin đồn, giải thích đây chỉ là sự vận động hiếm thấy nhưng bình thường của vỏ trái đất, kêu gọi người dân không nên hoảng sợ, đừng vì chuyện nhỏ mà bỏ việc lớn.

Xong chuyện, sóng thần qua đi không bao lâu, rất nhiều người đã bắt đầu chơi đùa trên bờ biển.

Một cậu bé ngồi trên bờ cát xây lâu đài cát, vẻ mặt vô cùng tập trung.

Bỗng nhiên, lâu đài cát khẽ rung chuyển, sau đó rạn nứt.

Người phụ nữ mặc kệ cậu bé khóc đến thương tâm bên cạnh.

Gehlen lại vỗ lưng người phụ nữ, vẻ mặt ngạc nhiên nói.

"Mẹ... Lâu đài cát sụp...''

"Mẹ, mẹ... Sóng thật lớn!''

"Gehlen, đừng làm phiền mẹ, lâu đài cát nứt thì sao, dùng cát xây lại lần nữa là được.'' Người phụ nữ lười biếng trả lời.

Người phụ nữ nghe vậy sửng sốt.

"Hả? Đã xảy ra chuyện gì vậy?" Cậu bé có chút nghi ngờ liếc mắt nhìn lâu đài cát.

Người phụ nữ thật sự bị làm phiền đến không kiên nhẫn nổi: "Gehlen, đừng cứ vì một chuyện nhỏ mà làm phiền mẹ!''

Ầm ầm, mặt đất lại run rẩy một chút.

"Mẹ, mẹ, lâu đài cát của con vỡ rồi.'' Cậu bé chạy đến, lay lay một người phụ nữ cởi sạch quần áo nằm sấp trên bờ cát.

Trẻ con thôi mà, bị sốc một chút khóc cũng tốt, chưa đến một giây sẽ tìm thấy thú vui mới.

Cô đứng lên, nhìn ra sau, nơi đó có nhiều hơn vài người phụ nữ để trần nửa trên, hai người đều nằm sấp trên mặt đất. Nhưng đó không phải điểm quan trọng.

Gehlen mím môi, muốn khóc.

Cô ta nhìn bãi biển cách đó không xa, hai chân không khỏi nhũn ra.

"Nhưng... Nhưng... Sóng kia thật sự rất lớn, chưa có tòa nhà nào cao như vậy mà..." Gehlen có chút tủi thân và sợ hãi, lay mẹ đang nằm sấp phơi nắng.

Lúc này, cô mới nghe được tiếng thét chói tai truyền tới từ bãi biển.

Sóng thần khủng khiếp như vậy, có thể lập tức nuốt hết đường bờ biển, thậm chí ngay cả vùng giáp sát và thành phố cũng có thể cuốn trôi, vậy trốn ở đâu đây?

Khóe miệng người phụ nữ run rẩy, nói không ra lời.

"Mẹ." Gehlen vỗ lưng người phụ nữ theo bản năng.

Đúng vậy, trước mặt cô chính là ngọn sóng thần vô cùng khủng lồ, bao phủ toàn bộ đường ven biển, độ cao hơn trăm mét, giống như mãnh thú khổng lồ thời hồng hoang, mang theo vô số nước biển ầm ầm mà đến.

"Đây là... Người Trung Hoa sao?"

Ánh mặt trời trở nên ảm đạm, không phải vì mây che khuất mặt trời, mà là nước biển đã che khuất mặt trời.

Bên cạnh chàng trai còn có một cô gái xinh đẹp tóc vàng, dáng người yểu điệu, mặc áo bơi, dù không thấy rõ khuôn mặt, nhưng chỉ cần nhìn thấy dáng người đẹp như vậy, nghĩ đến khuôn mặt cũng sẽ không kém hơn.

Về phần tại sao người phụ nữ kia lại nói là người Trung Hoa, vì đẹp trai như vậy, cũng chỉ có thanh niên Trung Hoa, mới có khả năng xuất hiện ở đây!

Chỉ thấy, một người đàn ông mặc quần bơi màu xanh, để trần nửa người trên, đi từng bước về phía sóng thần.

"Mẹ... Sóng này rất cao, chúng ta mau chạy đi!'' Gehlen hoảng hốt rồi.

Cậu bé còn chưa ý thức được bản thân sẽ chết, ánh mắt nhìn những du khách không ngừng chạy trốn, không hiểu vì sao mẹ lại không trốn.

"A, mẹ, mau nhìn xem ở đó có người rất lạ, chủ động đi tới kia, ôi chao!'' Gehlen chỉ về một phía khác, kinh hô.

Người phụ nữ nghe vậy cũng sinh lòng tò mò, đa mắt nhìn sang chỗ Gehlen đã chỉ.

Trốn sao?

Phút giây cuối cùng này, cô thầm nghĩ chỉ muốn ôm chặt đứa con của mình.

Người phụ nữ ôm lấy cậu bé, khóc nức nở nói: "Gehlen, mẹ yêu con.''

Xuất phát từ bản năng muốn sống, phần lớn mọi người đều chạy trốn, cũng có người ngơ ngác nhìn cảnh tượng hủy diệt trước mặt, có rất nhiều người bị dọa sợ, cũng có người vì muốn nhớ kỹ khoảnh khoắc cuối cùng này.

Hai người ấy lại đi về phía sóng thần đáng sợ kia, cùng với những người không ngừng chạy về sau tạo thành thể đối lập, hấp dẫn không ít ánh mắt người khác.

Người phụ nữ và Gehlen càng ngây ngốc nhìn chàng trai này.

Đã nhìn thấy một luồng ánh sáng lóe lên, trong tay chàng trai xuất hiện một thanh trường kiếm màu đen.

"Sao lại thế này,

Anh ta muốn làm gì?'' Người phụ nữ trừng lớn hai mắt.

Sóng thần che phủ trời đất đã đến, che lấp cả mặt trời.

Cái chết và sự tuyệt vọng đang bao phủ trong lòng mỗi người.

Tiếng gầm rú khủng khiếp và mặt đất rung động, đều biểu hiện rõ ràng uy lực của sóng thần khủng khiếp này.

Lúc này, chàng trai lại chém ngang thanh kiếm màu đen về phía cơn sóng thần động trời dậy gió kia.

Người không nhìn thấy tình hình, chỉ cười trừ, cho rằng sau khi những người đó tìm được đường sống trong chỗ chết, đã hưng phấn quá mức, mà sinh ra ảo giác.

Loại lực lượng này chỉ có trong thần thoại truyền thuyết xưa cũ, mới có khả năng xảy ra!

Một kiếm chém lui sóng thần sao?

Nhưng, khi mọi người đưa mắt nhìn sang nơi chàng trai kia, đã phát hiện không thấy bóng dáng của anh ta đâu nữa.

"Anh ta chính là thần linh của chúng ta, chúng ta mau đi cảm tạ anh ta!''

"Là anh ta! Là anh ta đã dùng kiếm để chém bay sóng thần, là anh ta đã cứu chúng ta!"

Rầm rầm!

Trời đổ mưa, đó chính là sóng thần bị phá hủy hóa thành mưa lớn.

Về phần sóng thần muốn cắt nuốt trời đất rít gào, đã biến mất không thấy đâu.

"Trời ạ, tôi đang nằm mơ sao?"

"Rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì vậy?"

"Không thấy sóng thần nữa? Hình như vừa rồi tôi nghe thấy tiếng gì đó trong trẻo, là tiếng gió lốc va chạm với tiếng gầm rú..."

"Thượng Đế phù hộ, đây nhất định là thần tích, là thần đã cứu chúng ta!''

Rất nhiều người vừa chấn kinh mà vui mừng khóc lóc, thậm chí còn quỳ gối xuống, cảm tạ thần linh không thấy không tồn tại.

Có một số ít chú ý tới chàng trai cầm kiếm bí ẩn, càng lớn tiếng kêu gào:

Vô số bọt nước lấp lánh tan ra trong không trung, lấp lánh sáng bóng dưới ánh mặt trời.

Tiếng gầm rú, và mặt đất trấn động đều biến mất, vô số người đang gào thét chói tai chạy trốn, cảm thấy dường như có chỗ nào đó không đúng, đưa mắt nhìn về phía sa, sau đó vẻ mặt mơ hồ há hốc miệng.

Ánh đao màu bạc chém một đường, sức mạnh giống như máy ủi đất, muốn xúc hết toàn bộ sóng biển, vô cùng hung bạo đánh lui ra sau, kiếm khí lan ra trời đất!

Sau đó, sóng lớn như thú khổng lồ thời hồng hoang, đã bị ánh sáng kia ép cuốn trở lại.

Tất cả mọi người cảm thấy trời đất lóe lên ánh chớp bạc.

Trong tích tắc ấy, trời đất đột nhiên yên tĩnh. Có một cơn gió màu trắng trải dài ngàn thước, giống như ánh đao màu bạc, bay về phía sóng thần đang vọt tới!

Hoặc là sóng thần đột nhiên không thấy nữa, những người đó không tìm được lời giải thích, cho nên chỉ là lời nói dối tưởng tượng.

Người mẹ đứng như trời trồng trên bãi biển, ngơ ngác nhìn về phía khác.

Bọn họ thấy toàn bộ quá trình chàng trai chém lui sóng thần, cũng nhìn thấy chàng trai giống như tiên nhân đạp sóng mà đi. Có thể làm được chuyện này, chỉ có thần linh!

"Hóa ra, trên thế giới này, thật sự có thần linh..."

"Không đúng, dựa theo cách nói của người Trung, đó là tiên nhân.''

Người phụ nữ thì thào mở miệng, hai mắt nhìn bải biển sâu thẳm, suy nghĩ xuất thần.

"Mẹ, mẹ mau xem kìa, trên trời có cầu vồng.'' Gehlen chỉ lên trời, vui vẻ cười nói.

Người phụ nữ ngẩng đầu.

Hơi nước tràn ngập không gian, tạo thành một dải cầu vồng đẹp đẽ bắc qua bờ biển, dưới ánh mặt trời, lấp lánh rực rỡ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận