Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 795: Trời phạt

"À mà... có phải chúng ta hơi quá đáng rồi không nhỉ? Dù gì nó cũng là thần thú đã ban cho chúng ta sức mạnh truyền thừa cơ mà... " Hứa Tiểu Lan nhìn thi thể con phượng hoàng bị đốt trụi chỉ còn mỗi bộ khung xương trơ trọi, mặt hiện lên vẻ xấu hổ, nói.

An Lâm tỏ ra vô cùng đồng ý, hắn gật đầu: "Thế này đi, chúng ta chặt nhỏ xương cốt của nó ra, sau đó mang về tông môn dùng để chế tạo vũ khí, luyện chế đan dược, phát huy tác dụng cuối cùng của nó, để sinh mạng của nó trở nên có giá trị hơn bao giờ hết, để cái chết của nó cũng trở nên có ý nghĩa hơn!"

Hứa Tiểu Lan nhìn phía An Lâm, cơ mặt co rút vài cái.

Có thể nói cái chuyện thế này một cách đàng hoàng đứng đắn như thế này, chắc chỉ có mình An lâm da mặt dày hơn tường thành mới làm được.

Cơ mà, tất cả vì sự phát triển của Tứ Cửu tiên tông.

An Lâm và Hứa Tiểu Lan bắt đầu xoay quanh bộ xương làm việc.

Kiếm pháp của cả hai đều rất khá, làm công việc phân tách xương này dễ như trở bàn tay.

Cho dù là thân thể của thần thú, thì khi không còn sức mạnh bản thể phù hộ, cũng sẽ bị họ dễ dàng phân tách.

Trong lòng Áo Ngưu khóc không ra nước mắt, ông đây mà trâu, có phải chó đâu mà lại!!

Áo Ngưu vẫn không ngừng chạy như bay về phía trước, cả người như hoá thành một luồng ánh sáng màu trắng.

Tâm trạng An Lâm không tệ, còn thưởng cho Áo Ngưu một khúc xương của thần thú phượng hoàng.

Không nói cái khác, chỉ là lấy cái này về luyện chế thành một món vũ khí hay giáp gì đó cũng không tệ chút nào.

Đợt này, họ lời to rồi!

An Lâm ngồi đằng trước, hai tay nắm lấy sừng trâu, như bẻ tay lái vậy, ngồi xoay qua xoay lại, cười cười nói: "Đúng vậy! Gì mà Audi, gì mà BMW chỉ đáng xách dép thôi, Áo Ngưu mới là tuyệt nhất!"

Chẳng mấy chốc, khung xương phượng hoàng to lớn vô cùng nọ, đã bị cả hai chia làm vô số phần nhỏ, họ vui vẻ cất chúng vào trong nhẫn không gian. Chỉ tính giá trị của đống xương thần thú này thôi, thì ước chừng cũng phải được mấy triệu linh thạch rồi!

Tốc độ di chuyển của nó quả thật rất nhanh, đã gần bằng tốc độ bay của một tu sĩ Hoá Thần, đây chính là ưu điểm của Thú tộc, cường độ thân thể rất cao, phương diện vận động mạnh tới khó tin.

An Lâm và Hứa Tiểu Lan đều khá vui vẻ, họ cưỡi trên lưng Áo Ngưu, quơ quơ cây roi trong tay, chạy về phía đường thẳng nơi có ngôi sao đỏ và ngôi sao vàng.

Càng miễn bàn tới việc họ đạt được truyền thừa và sức mạnh của thần thú huyết phượng hoàng biến dị!

Cơ mà, nó vẫn im lặng cất khúc xương đó vào.

"Gào!"

"Cầm ngậm chơi đi, ăn ngon lắm đó!" An Lâm mở miệng, nói đại.

Một luồng ánh sáng màu đỏ đột nhiên bắn về phía An Lâm, tiếng gầm to lớn và đáng sợ tới mức khiến mặt đất sụp đổ ầm ầm.

"Quào... đúng là nhanh quá đi, tốc độ nhanh hơn chúng ta chạy bộ nhiều lắm!" Hứa Tiểu Lan mở rộng hai tay ra, mái tóc đen dài như suối nước tung bay sau lưng cô, trên khuôn mặt xinh đẹp, hai cái cái đồng tiền hiện rõ mồn một, cô cất tiếng cười sảng khoái nói.

Con trâu trắng vẫn luôn mải biết chạy đi nghe An Lâm nói vậy, tuy không biết Audi và BMW là cái gì, nhưng câu cuối cùng nó nghe hiểu, vì thế càng thêm đắc ý, tốc độ chạy cũng nhanh hơn hẳn.

Nhưng những con Hoá Thần nguyên thú như vậy, ở trước mặt hai người An Lâm và Hứa Tiểu Lan, lại chỉ như một thứ rác rưởi vô dụng, họ chỉ cần vung tay cái là có thể dễ dàng giải quyết được chúng ngay.

Áo Ngưu liếc nhìn con huyết báo nằm một đống bên đường, tiếp tục xoải bước chạy về trước.

Sau nửa canh giờ, rốt cục cả ba cũng đã tới được mục tiêu.

Ầm ầm!

An Lâm nhìn vùng đất rộng lớn nhìn không tới cuối này, chậm rãi mở miệng nói.

Ngọn sét màu vàng cũng xuất hiện ngay sao đó, xé rách bầu trời, giáng xuống luồng ánh sáng màu đỏ nọ.

Áo Ngưu: "..."

An Lâm không thèm để ý tới nó, hắn chỉ lo nhìn chằm chằm Hứa Tiểu Lan.

"Moo, tôi nghĩ là tốt nhất chúng ta nên quay trở về, dù sao hai người cũng đã thu hoạch được không ít thứ tốt rồi còn gì." Áo Ngưu vốn bị ép buộc phải đi theo họ tới chỗ này, nó không có chút lưu luyến gì cả, lúc này nghe An Lâm nói vậy, nó bèn mở miệng đề nghị thử.

Một con huyết báo với một cái lỗ lớn trên đầu xuất hiện, người nó run rẩy vài cái rồi ngã vật xuống đất.

Ngôi sao đỏ và ngôi sao đỏ cùng năm trên một đường thẳng.

"Bây giờ chúng ta có ba lựa chọn, một là chạy về phía ngôi sao màu vàng, nghe đồn đó chính là lối ra, chúng ta có thể đi thẳng ra ngoài luôn."

"Hai chính là chúng ta đi về phía ngôi sao đỏ, nơi đó là hướng ngược với lối ra, ở đó chắc chắn sẽ có thứ gì đó. Ba là chúng ta tiếp tục đi dạo chơi khắp chốn, thử vận may, xem còn tìm được thêm cơ duyên gì nữa khong6."

Đây là con Ma huyết Thú tộc thứ chín họ gặp được từ lúc đi tới giờ, tuy chúng không mạnh tới đáng sợ như ba con Ma huyết Thú tộc lúc trước, nhưng dựa vào cái thực lực Hoá Thần nguyên thú của chúng mà nó, cũng đã có thể làm mưa làm gió một phương.

Áo Ngưu không ngừng xoải bước chạy về phía trước, những phiền toái họ gặp được suốt dọc đường, đều được hai người trên lưng nó giải quyết một cách vô cùng thoải mái, hoàn toàn không cần nó phải bận tâm lo lắng gì cả.

Nếu không phải đại năng Phản Hư một khi đi vào vùng đất này sẽ hoá điên, Áo Ngưu sẽ thật sự nghĩ rằng hai người này chính là đại năng Phản Hư giả heo ăn lão hổ chui vào chơi đấy!

Hai người này thật sự chỉ mới là tu sĩ kì Hoá Thần thôi à? Con mẹ nó chứ, hai người này thật sự không phải do vị đại năng nào đó nguỵ trang thành à?!

Được rồi, nó chỉ là một cu li không hơn không kém, hoàn toàn không có quyền gì lên tiếng ở đây cả.

Chính bản thân Hứa Tiểu Lan cũng không biết nên lựa chọn thế nào cho phải.

Nói thật ra, huyết ngọc Kỳ Lân là một món bảo vật vô cùng quý báu, nếu có thể giành được nó, vậy thì vô cùng tốt. Vùng đất Thương Huyết này lớn như vậy, cho dù họ tìm không thấy huyết ngọc Kỳ Lân, thì tìm những bảo vật khác cũng xem như là có lời rồi.

Nơi đây là một vùng đất lành chưa được khai phá gì cả! Kỳ ngộ ở đây có thể nói là nhiều như sao trên trời!

Với những tu sĩ Hoá Thần không khác gì mang theo hệ thống hack như họ, lại càng như vậy!

Dựa vào thực lực của họ, khi gặp phải kẻ thù, có thể không cần sợ hãi, thậm chí còn có thể thong dong đối phó với các loại nguy hiểm.

Dưới ưu thế khổng lồ như vậy, nếu còn nhát gan và cứ luôn nghĩ tới chuyện chạy trốn, thì đúng là có hơi cạn lời rồi đấy.

Nếu không có đại năng Phản Hư nào xuất hiện, thì nơi này có thể nói là vùng đất của riêng hai người họ!

Đương nhiên, phải trừ ra những nguy hiểm không rõ trên vùng đất Thương Huyết.

Một nơi nào đó cách chỗ An Lâm và Hứa Tiểu Lan đang đứng khoản hơn ngàn dặm, nháy mắt một cái đã hoá thành biển máu, không khác gì luyện ngục! Năng lượng huỷ diệt đáng sợ thổi ngang qua, phá huỷ tất thảy mọi thứ chung quanh, một đám mây nấm bốc lên từ mặt đất, tựa như khuôn mặt tươi cười của loài ma quỷ.

Ngay lúc hai người và một trâu lo lắng đề phòng như sắp gặp kẻ địch mạnh, thì đôi mắt trên bầu trời lại nhìn về một phía nào đó trên đại lục. Rầm rầm! Cảnh tượng trời sụp đất nứt như tận thế xảy ra.

Pháo bản đồ tuỳ cơ!

Tên gọi tắt là trừng chỗ nào thì chỗ đó huỷ diệt.

Bởi vì, cặp mắt trên bầu trời nó nhìn về hướng nào, thì hướng đó sẽ nghênh đón sự huỷ diệt!

Nhưng trời phạt thì khác, nó như một cái bàn xoay chết chóc.

Áo Ngưu hóa bi phẫn thành sức mạnh, càng chạy càng nhanh, cuối cùng nó chạy với tốc độ như sóng siêu âm luôn.

Nhưng mà họ chưa chạy được bao lâu, sao trời phủ kín bầu trời, đột nhiên bắt đầu di chuyển rồi dần dần lu mờ.

Ánh sáng trong trời đất dần dà biến mất, cả ánh sao cũng bị lu mờ hẳn, tất thảy như đang bị một tấm màn đen phủ lên.

Có một đôi mắt như ẩn chứa tất cả sao trời bên trong, dần hiện ra trong màn đêm vô cùng vô tận.

An Lâm, Hứa Tiểu Lan, Áo Ngưu, sắc mặt cả ba đồng thời thay đổi.

"Mọi người cẩn thận, bắt đầu trời phạt rồi kìa!" An Lâm hô to lên, đồng thời lấy cục gạch đen làm bằng hợp kim hỗn độn ra, sắc mặt vô cùng nghiêm túc.

Ba chuyện kì quái nhất ở vùng đất Thương Huyết này, chính là:

Sao trời đè ép, trời phạt, lật ngược.

Sao trời đè ép không có gì đáng sợ, bởi vì đó chỉ là sự phạt của sao trời nhằm vào những sinh mệnh dám can đảm bay lên trời mà thôi, muốn tránh thoát chuyện này, chỉ cần ngoan ngoãn ở dưới mặt đất, không bay lên là được rồi.

Không, sai rồi! Là hai người với tôi mới đúng!

Chúng ta ấy à?

Hai mắt Áo Ngưu đỏ bừng, nó yên lặng thay đổi hướng đi, lao đầu chạy về phía ngược lại, cách lối ra ngày càng xa.

"Muốn thử thì cứ thử thôi!" An Lâm vô cùng nhiệt tình, hắn kéo đầu trâu, cười cười la lên: "Đi nào! Áo Ngưu! Chúng ta mau đi về phía ngôi sao màu đỏ đó thôi!"

"Không thì... chúng ta cứ đi thử xem sao nhé?" Hứa Tiểu Lan mở miệng nói.

Mà những thứ nguy hiểm không rõ đó, chính là nguyên nhân khiến Hứa Tiểu Lan không biết nên bỏ cái nào chọn cái nào.

Sức mạnh huỷ diệt đó dù xảy ra cách họ rất xa, nhưng vẫn khiến họ không rét mà run.

An Lâm và Hứa Tiểu Lan chưa kịp lấy lại tinh thần sau lần trời phạt này đầy đáng sợ này.

Thì đã thấy cặp mắt khổng lồ trên bầu trời kia, chuyển hướng nhìn về phía khu vực An Lâm và Hứa Tiểu Lan đang đứng...
Bạn cần đăng nhập để bình luận