Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 2377: Nữ Thần Sinh Mệnh ngã xuống.

Bổn nguyên ma khí thô bạo cùng Kiếm Ý siêu tuyệt tại Phương Đông đại lục Thái Sơ, đều bị biến ánh sáng vô tận nuốt chửng.

Một màn đó làm tim tất cả chúng sinh rơi xuống đáy cốc.

Họ biết, việc này có ý nghĩa gì.

Tây Lý Nhĩ rất có thể đã thua!

Vẻ mặt Mễ Già Lặc hiện lên đầy vẻ khó tin: "Hắn chính người đàn ông mạnh mẽ nhất trong Phá Thiên Bang. Chẳng lẽ hắn thật sự thua

sao...?"

Người phụ nữ mặc áo choàng màu trắng đi trên không trung đứng gần nhìn trận nổ mạnh kia. Cô thả ra màn hào quang kỳ lạ, chặn lại toàn bộ dư chấn của trận nổ.

Hai con rồng bên trong màn hào quang cuộn lại thành một đoàn.

Cô là một trong ba người giỏi làm lố nhất Tử Cửu tiên tông.

Tiêu Trạch lại nhìn trời cảm thán. Xem ra trong ba sư huynh muội chỉ có mình hắn là tư duy giác ngộ không đủ cao. Hắn nghi An Lâm thua, hắn thật không xứng làm đồ đệ An Lâm...

Bạch Lăng liếc Tiêu Trạch, nhàn nhạt cười nói: "Cậu đừng quên, sư phụ cậu là ai. Hắn vẫn chưa ra tay mà cậu đã sợ thành như vậy?"

"Kỳ tích sư phụ sáng tạo ra còn chưa đủ nhiều à? Lần này tôi tin tưởng sư phụ sẽ lần nữa sáng tạo kỳ tích!" Đã từng là người dưới tình huống ép buộc bị An Lâm lừa vào môn hạ. Giờ phút này cực kỳ tự hào khi có cái danh đồ đệ An Lâm, giọng nói chứa đầy sự tin tưởng sư phụ chắc chắn làm được.

Cô ta chính là Các chủ Tử Tinh Các trong Tứ Cửu tiên tông.

Có lẽ là vì An Lâm nhìn Tây Lý Nhĩ rơi vào hoàn cảnh xấu, quá trình hấp thụ lực lượng nhanh không ít. Nó thuộc dạng không màng tất cả chỉ muốn dùng tốc độ cực nhanh hấp thu vào trong thôi.

Thiếu nữ mặc áo choàng màu đen cởi ra mũ trùm, mái tóc dài đỏ rực nhanh chóng lay động theo gió.

"Sau khi sư phụ hấp thu lực lượng từ Tam Đại Quyền Hành Chí Cao, thực lực chắc chắn tiến bộ vượt bậc. Đến lúc đó, dù Thiên Thần Quang Minh có mạnh, tiêu diệt cô ta cũng dễ như trở bàn tay thôi, đúng không?" Diệp Linh vừa chạy đến nơi đóng quân Phá Thiên Bang, vừa nhìn khu chiến đấu bên biển Bạch Quỳnh.

"Không phải cô nói hắn là Sáng Thế Thần Linh mạnh nhất đại lục Thái Sơ sao? Ngay cả hắn cũng thua, thế còn ai có thể ngăn cản Thiên Thần Quang Minh tấn công?" Tiêu Trạch ngước nhìn biển ánh sáng làm tim người đập nhanh, run bần bật nói.

"Tây Lý Nhĩ thua..." Người phụ nữ mặc áo choàng màu trắng lộ ra gương mặt tinh tế hoàn mỹ. Giọng cô mang theo vài phần ngưng trọng và sự tiếc nuối, mở miệng kết luận.

Tiêu Trạch nghe thế thì xấu hổ cúi thấp đầu: "Thật xin lỗi, vậy mà tôi nghi ngờ thực lực của sư phụ. Tôi làm đồ đệ thật thất bại..."

Khóe miệng cô ta chảy máu tươi, ngực bị hắc ám xâm chiếm. Nhưng đôi mắt màu cam như ánh chiều tà càng sáng ngời, phá lệ tạo nên vẻ đẹp thê lương.

"Đúng đúng, sư phụ tôi vô địch!" Thiếu nữ áo đen Diệp Linh dùng sắc mặt kiên định nói.

Đương nhiên An Lâm không phải loại người thương hương tiếc ngọc. Hắn thấy một màn như thế vì phòng ngừa xác chết vùng dậy, còn treo Đề Na lên vai làm cái bùa hộ mệnh.

Lúc này, An Lâm đã đâm kiếm Thắng Tà vào ngực Nữ Thần Sinh Mệnh, đạo kiếm cuối cùng nhanh chóng xé rách, điên cuồng hấp thu lực lượng Quyền Hành Sinh Mệnh Chỉ Cao.

Quyền Hành Sinh Mệnh Chí Cao của Nữ Thần Sinh Mệnh đã tan vỡ, khí tức Cô ta nhanh chóng bị tiêu diệt.

Nữ Thần Sinh Mệnh không ngừng dùng lời nói công kích An Lâm.

"Dù ngươi giết ta, cũng chẳng thể là đối thủ của Nữ Thần Quang Minh. Người cho rằng mạnh hơn một ít thì thay đổi thế cục hiện tại? Người thắng không nổi! Ngươi tự nhìn bản thân người xem, hấp thu bao nhiêu lực lượng Thiên Thần, vẫn chỉ như vậy? Cấp độ lực lượng không thay đổi, ngươi lấy cái gì đi chống lại người có cấp bậc cao hơn người?

"..." Nữ Thần Sinh Mệnh cắn răng nói, "Ngươi chỉ có thể vui vẻ vào lúc này thôi. Chờ đến trận quyết chiến cuối cùng, chính là khi người đau khổ nhất!"

"Ha hả... An Lâm, ngươi từ bỏ đi..."

An Lâm điên cuồng hấp thu lực lượng Nữ Thần Sinh Mệnh, tiếp tục thoải mái biến mạnh...

Hứa Tiểu Lan, Thượng Quan Nghệ vì chờ Sáng Thế Thần Linh nên dùng hết mọi lực lượng bản thân, khống chế hành động của hai vị Thiên Thần chí cao quyền hành.

Sỉ nhục!

"..." Nữ Thần Sinh Mệnh tuyệt vọng, nước mắt nhịn không được từng giọt rơi xuống.

"Ta thật thoải mái." An Lâm nói.

Nữ Thần Sinh Mệnh châm chọc cười, tiếp tục nói:

An Lâm vô cùng cảm kích nhìn Nữ Thần Sinh Mệnh: "Ta thật thoải mái."

"An Lâm! Trừ câu này, ngươi còn nói cái gì được?!" Sinh Mệnh lập tức nổ tung, hốc mắt hồng hồng nói, "Thoải mái thoải mái thoải mái! Ta biết ngươi thoải mái! Ta muốn giết ngươi!"

Cô ta muốn hành động, nhưng bị kiếm Thắng Tà gắt gao ấn xuống.

"Cho dù ngươi sáng tạo rất rất nhiều kỳ tích. Trận chiến cuối cùng cũng thua, đó chính là hoàn toàn thất bại. Ngươi thật đáng thương, rõ ràng đã nỗ lực hết mình."

An Lâm lộ vẻ mặt hưởng thụ nói: "Ta thật thoải mái."

Nữ Thần Sinh Mệnh cứng họng, sau đó cô ta tiếp tục cười lạnh nói: "Thực lực ngươi khôi phục thì sao? Lực lượng biến cường thì thế nào? Ngươi vẫn như cũ không thể đánh thắng Quang Minh!"

An Lâm cười đáp lại, sắc mặt hơi hơi phiếm hồng lộ vẻ cảm kích nói: "Tê... Lực lượng người dư thừa, làm ta vô cùng thoải mái. Ta cảm giác lực lượng của mình đang khôi phục, lực lượng hình như cũng mạnh hơn. Sinh Mệnh, cảm ơn người nhiều."

Loại phương thức thất bại này thật sự quá sỉ nhục!

An Lâm xác thật đặc biệt thoải mái.

Hắn cũng đặc biệt cảm kích Nữ Thần Sinh Mệnh.

ít nhiều nhờ Nữ Thần Sinh Mệnh, hắn cảm thấy lực lượng của mình gần như khôi phục lại trạng thái đỉnh cao. Đạo lục càng dùng tốc độ cực kỳ khủng bố tăng trưởng, lực lượng hắc ám trong cơ thể kích động mãnh liệt, cuồn cuộn sâu thẳm. Hồ nước nhỏ dần dần biến thành hồ nước lớn, thậm chí hắn có cảm giác như muốn phát triển thành biển rộng mênh mông.

Lực lượng quyền hành chí cao So sánh với lực lượng quyền hành bình thường hoàn toàn không cùng một cấp bậc. Tốc độ An Lâm biến mạnh, không hề cùng cấp với khi trước!

Cũng ngay lúc này, hắn cảm giác cảnh giới bản thân thế nhưng có xu thế buông lỏng!

"Chẳng lẽ..." An Lâm hai mắt dần dần sáng lên.

Hắn tiếp tục ra sức hấp thu lực lượng của Nữ Thần Sinh Mệnh.

Rốt cuộc, ở hắc ám bạo trướng đến nào đó cực hạn thời khắc.

An Lâm đột nhiên tăng mạnh việc hấp thu lực lượng của Nữ Thần Sinh Mệnh. Sinh Mệnh thần hoàn ầm ầm nổ tung, hóa thành vô số đốm sáng xinh đẹp. Cũng cùng giây phút đó một tiếng "Răng rắc" vang lên, An Lâm phá tan sự trói buộc nào đó, cảnh giới đột phá thêm một bức, khí tức ầm ầm bay vọt!

"Thật không cam lòng... Ta thật sự không cam lòng..." Nữ Thần Sinh Mệnh cảm nhận sinh mệnh bản thân nhanh chóng trôi đi, đích đến chính là cái chết. Hàm răng cô ta cắn chặt cánh môi, cắn tới bật máu. Gương mặt xinh đẹp đến nỗi như không có thật, đầy uất ức và không cam lòng. Đặc biệt khi cô ta nhìn An Lâm dào dạt đắc ý, thoải mái tươi cười thì càng thêm uất ức...

Nữ Thần Sinh Mệnh thật sự ngã xuống rồi!

An Lâm chậm rãi buông kiếm Thắng Tà trong tay, vẻ mặt hiện lên sự phức tạp.

Mưa hoa rơi xuống mảnh đất chết, dung nhập vào trong đất đai. Cực hạn lực lượng sinh mệnh trong phút chốc làm phạm vị đất đai mấy ngàn dặm bừng bừng sức sống, biến thành một mảnh hoa tươi xanh mướt. Hương hoa bay trăm dặm, bươm bướm không ngừng bay lượn xung quanh, làm chúng sinh như đặt chân vào tiên cảnh!

Nữ Thần Sinh Mệnh nổ thành mưa hoa, rơi xuống đại lục.

Ánh mắt cô ta run rẩy, nước mắt theo gương mặt chảy xuống.

Cô ta biết, hiện tại nói cái gì hay phẫn nộ đều vô dụng. Chúng không mang lại bất luận hiệu quả gì. Cô ta nói càng nhiều, càng phẫn nộ, tên biến thái An Lâm kia có lẽ càng vui...

Từng vết nứt bắt đầu xuất hiện trên thân hình hoàn mỹ của người phụ nữ.

Vào giây phút cuối cùng của Nữ Thần Sinh Mệnh. Tánh mạng cô ta trôi đi, khoảnh khắc đối mặt với cái chết, sự uất ức và không cam lòng dần dần biến mất. Ngược lại xuất hiện một loại cảm giác bình yên khi đối mặt với cái chết.

"An Lâm...Trận chiến này... Cuối cùng người thua vẫn là ta..." Nữ Thần Sinh Mệnh đôi mắt hơi nhắm lại, nhẹ giọng nói.

"Kiếp sau, đừng lại làm kẻ địch của ta." An Lâm vui cười hớn hở nói.

Nữ Thần Sinh Mệnh khóe miệng nhẹ nhàng kéo lên, Cô ta còn muốn nói gì đó. Nhưng...

"Phanh!!!"

Một tiếng nổ vang.

Nữ Thần Sinh Mệnh: "..."

An Lâm lộ về biết ơn nói.

"Đánh thắng Quang Minh hay không ta không biết, nhưng ta thật sự thoải mái."

"Sinh Mệnh... Cảm ơn người, nhờ phúc của người mà ta đột phá..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận