Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 640: Quá yếu?

Hai mắt Minh Độc Tử đỏ ngầu, cắn nuốt mấy vạn sinh mệnh Huyết tộc, khiến cho hắn tựa như Ma Thần diệt thế đứng ngạo nghễ giữa hư không.

Khói độc nuốt trời diệt đấy, không chỉ có sinh mệnh của Huyết tộc, mà ngay cả tòa thành Vạn Kiếm này cũng chầm chậm hòa tan ở trong làn khói độc, đây mới thực là thuật pháp diệt thế.

"Hửm? Không ngờ rằng cậu vẫn có thể sống sót ở trong làn khói độc này..." Hai mắt Minh Độc Tử nhìn xuyên thấu qua khói độc dày đặc, thấy được bóng dáng của An Lâm, trên mặt lại hiện lên vẻ mặt kinh ngạc.

Hắn duỗi tay ra, khói độc bắt đầu khởi động, một luồng khói đen càng dày đặc hơn cuồn cuộn tràn về phía An Lâm.

An Lâm tinh tế cảm nhận được lực lượng kinh khủng kia ở xung quanh, không hề thi triển bất kỳ thuật pháp nào để chống cự.

Hắn biết, thân thể Chiến Thần của mình có thể ứng phó được với loại lực lượng này, hoàn toàn không thành vấn đề!

Hắn là biết giới hạn phòng ngự của thân thể mình là ở mức nào, cũng nhờ vào trận chiến với Tử Vi Đại Đế, hắn mới có thể khắc sâu nhận thức. Cũng chính bởi vì như thế, hắn mới biết rõ vẫn còn xa lắm thì hắnmới tới được cái giới hạn kia!

Ầm! Làn khói đen đáng sợ hơn thổi quét tới.

Trong nháy mắt, quần áo An Lâm đã bị xé rách ra thành một cái lỗ thủng khổng lồ, ngay sau đó làn da bị móng nhọn đụng vào, sức mạnh cực kì khủng bố truyền đến, khiến cho hắn cảm thấy đau xót đến khôn cùng. Xoẹt xoẹt... Móng nhọn hóa thành đường cong đen nhánh ở trên người An Lâm, tựa như ánh sét hiện lên, truyền đến âm thanh cực kỳ bén nhọn.

"Ở trong giới Minh Độc của tôi, tốc độ và lực lượng của tôi cũng có thể được tăng cường trên phạm vi vô cùng lớn, cậu thì không cách nào địch nổi tôi!" Hai bộ móng của Minh Độc Tử như đao như kiếm, vẽ ra từng đường quỹ tích tuyệt mệnh ở trên hư không, khói độc mãnh liệt giống một đòn công kích có thể ăn mòn mọi thứ lại càng không ngừng đánh thẳng vào thân thể An Lâm.

Song, tốc độ của Minh Độc Tử bất chợt trở nên rất nhanh, thân thể như ma quỷ hư đột ngột xuất hiện ở bên người An Lâm, tránh thoát một chiêu Phong Kiếm kia, nổi giận vưng hai tay với bộ móng sắc bén như lưỡi dao về phía An Lâm.

Minh Độc Tử thấy thế thì hơi sững sờ, nhưng không có quá nhiều do dự, ngược lại còn đánh về phía An Lâm thêm một lần nữa.

Thân thể hắn lại xé rách không khí, sử dụng Phong Linh và Phong Kiếm, chợt vọt tới trước mặt Minh Độc Tử.

Minh Độc Tử là đại năng Phản Hư của Huyết tộc, thế nên hắn có năng lực khôi phục rất mạnh, những vết máu bị kiếm Thắng Tà chém trúng kia, nhờ sức sống mạnh mẽ không ngừng gia tăng, khép lại với tốc độ mà mắt thường có thể thấy được.

An Lâm đung toàn lực để buông thả thần thức, khuếch tán lực lượng cảm giác đến mức lớn nhất, xác định vị trí người thao túng khói đen.

An Lâm thi triển kiếm pháp Thái Thượng Vô Dạ, vung kiếm chém ra từng nhát kiếm bá đạo đến cực điểm, kiếm quang màu đen va chạm với móng nhọn của Minh Độc Tử, khiến cho khu vực trong phạm vi ngàn thước hóa thành một mảnh đổ nát.

Một luồng lưu quang bạch vạch ra một con đường ở giữa làn khói đen, đột ngột đâm về phía Minh Độc Tử.

Thình thịch! Làn sóng không khí màu đen trùng kích đến khiến cho không khí trở nên vặn vẹo.

Thân thể An Lâm bay ngược ra sau, phần ra bị móng nhọn cào rách có thần huy nhàn nhạt lưu chuyển, một kích kinh khủng như thế mà vẫn không cách nào xé rách thân thể của hắn.

Trong vòng sáng màu trắng của Đề Na, một đám sinh viên đang khẩn trương tột độ mà nhìn màn khói đen dày đặc kia.

Xoạt! Hai vuốt sắc bén xé rách không gian, xé thành một vệt đen dài ở trên hư không, mang theo khí nhọn hình lưỡi dao cực kỳ đáng sợ rơi vào trên người An Lâm.

Trận chiến đấu giữa An Lâm và Minh Độc Tử đã bị khói đen che khuất, bọn họ không thể thấy rõ tình hình chiến đấu bên trong, nhưng mà tiếng cười dương dương đắc ý kia của Minh Độc Tử lại truyền vào trong tai của bọn họ, rất rõ ràng là An Lâm đã rơi vào thế yếu.

Tốc độ vung kiếm của An Lâm có phần không theo kịp tốc độ công kích của Minh Độc Tử, lực lượng phía trên cũng thật sự bị áp chế, căn bản là An Lâm chém trúng Minh Độc Tử một lần, thì thân thể của hắn sẽ bị Minh Độc Tử trực tiếp công kích ba lần.

"Ha ha ha... Bàn về đánh chiến lâu dài, không ai có thể hơn được Huyết tộc ta!" Minh Độc Tử chiếm hết ưu thế, bắt đầu sảng khoái cười to, mỗi lúc giơ tay nhấc chân đều phóng ra thuật pháp càng thêm mãnh liệt.

Cô đưa mắt nhìn sang các sinh viên khác, đột nhiên cảm thấy đám sinh này cũng giống như An Lâm, đều là người tốt.

Bọn họ cũng không muốn trở thành gánh nặng của An Lâm, hôm nay An Lâm lâm vào tình cảnh khó khăn, hiển nhiên nên biết lựa chọn như thế nào.

Đúng, ở trong lòng Đề Na, An Lâm vẫn luôn rất đáng tin tưởng, là người khiến cho cô rất có cảm giác an toàn.

"Đề Na tiền bối, nếu không ngài cũng tới hỗ trợ đi, đưa chúng tôi ra khỏi phạm vi khói độc là được!" Có sinh viên lộ vẻ mặt kiên nghị, cứ như đã quyết tâm đưa ra một quyết định nào đó, lên tiếng nói.

Sắc mặt Minh Độc Tử lập tức biến đổi, cho dù phóng ra khói độc chắn ở trước người, thì vẫn cứ bị nhát kiếm cực kì khủng bố phá vỡ, sau đó chém thân thể của hắn thành hai nửa!

Tất cả sinh viên đều bị màn chiến đấu của An Lâm tác động, thậm chí còn có rất nhiều người nắm chặt hai tay, thân thể vô thức run rẩy mà không hề hay biết.

Màn khói độc vô tận bao phủ trên bầu trời, đã bị Bình Minh Kiếm chém thành hai nửa, ánh nắng bắt đầu len lỏi chiếu rọi xuống khắp tòa thành Vạn Kiếm đổ nát, giống như hết thảy bụi bặm đã kết thúc.

Trước mặt của hắn, thân thể của Minh Độc Tử đã rách thành hai nửa, máu tươi vương vãi khắp trời.

Máu tươi vẩy lên không trung, tất cả mọi người thấy được bóng dáng ngạo nghễ đứng trên hư không tựa như một vị Chiến Thần, thanh trường kiếm mang theo ánh sáng trắng vô tận trở thành hào quang duy nhất trong thiên địa.

Hắn vừa nói dứt lời, lúc này cũng có rất nhiều sinh viên lên tiếng phụ họa.

Thế nên An Lâm nói muốn chiến đấu, chỉ cần không mở miệng cầu cứu, thì cô tuyệt đối sẽ không nhúng tay, cô tin tưởng rằng An Lâm sẽ giành chiến thắng!

Một luồng kiếm quang bạch sắc xẻ đôi màn khói đen vô tận, giống như thần binh xua tan hắc ám, đánh thẳng về phía Minh Độc Tử.

Thái Thượng Vô Dạ, Bình Minh!

Đề Na nghe vậy thì hơi sững sờ, hình như là không nghĩ tới những sinh này sẽ nói như vậy.

Vẻ mặt kia, thậm chí còn khiến cho một số fan thiếu não cũng phải xấu hổ cúi đầu.

Nói xong, trên mặt cô hiện ra biểu cảm cực kỳ kiên định, giống như là rất tin tưởng rằng An Lâm sẽ không thua vậy.

"Không cần, tôi sợ đến lúc đó khói độc khuếch tán rộng hơn, mọi người lại tránh không thoát." Đề Na nở nụ cười ngọt ngào, cười nói, "Hơn nữa, chủ nhân của tôi cũng sẽ không dễ dàng bị đánh bại như vậy, hắn rất lợi hại!"

"Thắng rồi?" Có sinh viên thì thào mở miệng hỏi.

"Không hổ là Thần An, thắng thật rồi!" Có nữ sinh hân hoan hô to.

Song, có sinh viên lại còn chưa hoàn toàn lấy lại tinh thần, Đề Na liền lắc đầu mở miệng nói: "Vẫn chưa thắng đâu, hơi thở sinh mệnh của đối phương vẫn còn đây..."

Đám sinh viên nghe thấy vậy thì sửng sốt không thôi, lúc mà bọn họ lại ngắm nhìn lên bầu trời một lần nữa, thì thấy thân thể Minh Độc Tử đang được một luồng lực lượng nào đó dẫn dắt, hai nửa lần nữa hợp thành một.

Sắc mặt Minh Độc Tử hơi tái nhợt, nhưng mà khóe miệng lại khẽ cong lên, đắc ý cười nói: "Là cậu thua, bây giờ hơi thở của cậu đã yếu đi không ít, nghĩ lại thì một chiêu vừa rồi, cậu không thể dùng tiếp lần thứ hai, đúng không?"

Dứt lời, hai tay hắn bao phủ khói độc đen nhánh, trên mặt hiện lên vẻ độc ác: "Nhưng mà tôi, vẫn còn không ít lực lượng! Phòng ngự của cậu cần lực lượng đi duy trì, sớm muộn gì thì tôi cũng có thể công phá máu thịt của cậu, sau đó phong ấn thần hồn của cậu, dùng độc tố ăn mòn cậu, khiến cậu bị hành hạ cả vạn năm!"

An Lâm kịch liệt thở hổn hển, thở dài nói: "Quá yếu."

"Không, cậu không yếu, cậu rất mạnh! Tôi chưa từng thấy tu sĩ Hóa Thần nào lại có thể mạnh được như cậu, chỉ đáng tiếc là đối thủ của cậu là tôi..." Trên mặt Minh Độc Tử hiện lên vẻ công nhận và tán thưởng, hắn tiếp tục nói, "Nếu như bây giờ cậu quỳ xuống cầu xin tha thứ, làm nô bộc của tôi, có lẽ tôi có thể suy nghĩ mà tha cho cậu một mạng."

An Lâm nhìn Minh Độc Tử với vẻ mặt thương hại, mở miệng nói: "Tôi nghĩ hình như là cậu đã hiểu lầm gì đó rồi, câu tôi vừa nói có ý là, cậu quá yếu..."

Minh Độc Tử: "..."

Minh Độc Tử nổi gân xanh lên, hoàn toàn bỏ đi ý định muốn thu An Lâm làm nô bộc ở trong đầu. Bây giờ ý nghĩ duy nhất của hắn chính là muốn đầu độc chàng trai trước mặt kia, sau đó khiến cho hắn nếm thử mùi vị sống không bằng chết, hành hạ hắn một vạn năm!

"Còn có, chỉ bằng loại người như cậu, mà cũng muốn tôi làm người hầu của cậu ư?" An Lâm như là bị chọc cười, hắn khẽ cười nói, "Cậu có biết tôi có ba tên người hầu, vừa hay là Thánh tử của Huyết tộc các người không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận