Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1615: Minh Nhục buồn nôn

Đinh Hiểu Như cũng nảy ra ý nghĩ bất chợt, muốn đồng cảm với tình cảnh của dân chúng một lúc, lúc này mới đề nghị mặc thường phục, giả làm một con quỷ bình thường, bay chầm chậm.

An Lâm nhìn hai người phía trước nắm tay nhau, dọc đường cứ lời chàng ý thiếp mà dạo phố, khóe miệng không nhịn được mà giật giật một hồi. Cái này đâu phải là đồng cảm với dân chúng, cái này căn bản là cùng bạn đời đi du lịch!

Sinh linh dọc theo đường đi đều bay nhẹ nhàng.

Đèn đường là sắc lục trầm và đỏ sậm, chỉ có thể nhìn thấy từng đoàn bóng đen bay cạnh người.

Từ khía cạnh quan sát nhân loại của An Lâm, cảnh vật ở nơi đây cực tệ, nhưng Đinh Hiểu Như và Lý Y Doãn lại chơi đến mức không còn biết trời đâu đất đâu, đều sắp quên rằng họ tới nơi này để làm việc rồi.

An Lâm nắm lấy bàn tay nhỏ ấm áp của Hứa Tiểu Lan, đi dạo với vẻ vô cùng buồn chán.

"Người đi qua đi lại, tuyệt đối không nên bỏ qua, Minh Nhục mà Cửu U Linh Vương khen không dứt miệng, món ăn vô cùng ngon, sắc hương vị đều có, hai miếng linh thạch một cái, ăn xong cả người khoan khoái, thần hồn phấn chấn..."

Một cái đầu lâu mọc lông đen, đang lớn tiếng hét to ở trong cửa hàng.

Đề Na chớp chớp mắt, vẻ mặt tràn đầy sự hiếu kỳ, lại có một ý nghĩ mạnh dạn.

Hắn không che giấu âm lượng của mình, một con quỷ Lam hỏa có tám cánh tay đúng lúc đi ngang qua bên cạnh, đột nhiên không hài lòng, trực tiếp bay tới trước mặt An Lâm: "Làm sao vậy? Xem thường ẩm thực hắc ám của thành Thiên Minh ta sao?!"

Điều khiến cho bọn họ khiếp sợ là, thậm chí có không ít ma quỷ đứng xếp hàng ở một bên, có con còn ăn đến mức say sưa ngon lành, nhai miếng thịt thối một cách cực kỳ hưởng thụ.

"Nếu như cô thật sự ăn cái thứ buồn nôn như vậy, thì sau khi ăn xong, cũng đừng nằm nhoài trên bả vai tôi." An Lâm không che giấu sự ghét bỏ của bản thân đối với Minh Nhục.

Hứa Tiểu Lan nhăn mày, cảm thấy kinh tởm: "Đây là sắc hương vị đều có?"

"Từ đã! Sỉ nhục ẩm thực hắc ám của thành Thiên Minh ta còn muốn đi thẳng một mạch?" Quỷ Lam Hỏa nhanh chóng bay tới trước mặt An Lâm, mặt lộ vẻ giận dữ nói.

An Lâm bị hấp dẫn, nhìn sang đó.

Trong lòng An Lâm khiếp sợ, "Ẩm thực hắc ám" chẳng lẽ không phải ý của coi thường sao? Vì sao con quỷ Lam Hỏa này có thể mặt không biến sắc mà nói ra từ này một cách tự hào như vậy?

An Lâm kiềm chế cảm giác buồn nôn, cũng cảm thấy rất kinh tởm: "Ăn xong chắc sẽ chết người nhỉ?"

Thứ bên trong cửa tiệm kia bán chính là đồ ăn vặt đặc sắc của bản địa, nó là một tảng thịt thối đen kịt cả miếng, mặt trên có từng luồng minh khí màu đen quấn quanh, còn phả ra mùi hôi tanh tưởi.

"Người khổng lồ An Lâm, tôi muốn nếm thử..." Đề Na mở miệng nói.

"Gào! Ngươi nói buồn nôn? Ngươi còn nói Minh Nhục đặc sản nhất của thành Thiên Minh chúng ta buồn nôn?" Quỷ Lam Hỏa nổi giận đùng đùng, ngọn lửa màu u lam xông thẳng lên cao ba trượng, uy thế kinh người.

"Ọe..." Hứa Tiểu Lan không nhịn được, xin nôn trước.

An Lâm kinh ngạc, loại cặn bã cảnh giới Dục Linh này đang hét lên với hắn?

Hắn liếc mắt nhìn quỷ Lam Hỏa, nhún vai một cái, mặc kệ nó, tiếp tục đi về phía trước.

An Lâm cũng không còn gì để nói: "Ta nói Minh Nhục được bán buồn nôn, một mình quỷ qua đường nhà ngươi nhảy ra quản việc không đâu làm cái gì?"

"Là mũ Thiên Minh!"

Quỷ Lam Hỏa lấy từ trong nhẫn không gian ra một cái mũ đầu bò tinh thể màu đen, đội lên đỉnh đầu.

"Khà khà khà... có kịch để xem rồi đây"

"Ta đơn giản chỉ là đánh giá một chút mà thôi, có thích đồ ăn vặt này hay không là quyền tự do của một con quỷ, với lại chuyện này cũng mắc mớ gì đến ngươi?" An Lâm nói với vẻ mặt chấm hỏi.

Hai con ngươi của nó lộ ra vẻ điên cuồng, hết sức kích động mà mở miệng nói.

Quỷ Lam Hỏa chỉ vào An Lâm tức giận nói: "Minh Nhục là đồ ăn vặt hương vị đặc sắc mà Cửu U Linh Vương sáng tạo ra, mỗi người trong Quỷ tộc ăn vào đều khen không dứt miệng, còn ngươi lại sỉ nhục đồ ăn vặt mà Cửu U Linh Vương tạo ra!"

Lý Y Doãn trợn to hai con ngươi xán lạn, nhìn đống thịt thối màu đen trong cửa tiệm Minh Nhục đặc sắc, trên mặt còn có mấy con sâu màu đen đang nhúc nhích phía trên, không khỏi bày ra gương mặt ghét bỏ: "Đây là cái thứ gì vậy, thật là ghê tởm..."

Người con trai áo bào tím nghe thấy âm thanh, nắm tay thiếu nữ mặc trang phục sặc sỡ, tò mò đi tới.

Trong lòng An Lâm hơi run lên, hô lớn về phía người con trai mặc áo bào tím đang xem hàng mỹ nghệ đầu lâu xương cốt cách đó không xa: "Đinh Hiểu Như, anh tới phân xử đi, Minh Nhục này thế nào?!"

Sự tranh chấp của An Lâm và quỷ Lam Hỏa, thu hút quỷ qua đường vây xem xung quanh.

Nghe thấy lời kinh ngạc thốt lên và bàn tán sôi nổi từ xung quanh, quỷ Lam Hỏa cao ngạo ngẩng đầu, duỗi tám cái tay ra, chỉ vào An Lâm, Hứa Tiểu Lan, Đề Na, lạnh lùng nói: "Mấy người các ngươi, sỉ nhục Cửu U Linh Vương trước đám đông, theo ta đến sân phân xử của thành Thiên Minh, tiếp nhận phán quyết!"

An Lâm sửng sốt một chút: "Ta chỉ nói Minh Nhục buồn nôn, nào có sỉ nhục Cửu U Linh Vương!"

Quỷ Lam Hỏa lửa giận bốc lên: "Ngươi còn nói buồn nôn, ngươi vẫn dám nói buồn nôn!! Đã nói rồi, đây là đồ ăn vặt đặc sắc mà Cửu U Linh Vương sáng tạo ra, các ngươi sỉ nhục Minh Nhục mà Cửu U Linh Vương tạo ra, chính là sỉ nhục Cửu U Linh Vương! Bất luận là đồ vật gì của Cửu U Linh Vương, các ngươi đều không được phép bôi nhọ!"

Lũ quỷ thốt lên một tràng.

"Nghe nói con quỷ áo bào đen kia, sỉ nhục Minh Nhục ngay trước mặt nó?"

"Chẳng trách tuổi còn trẻ đã là cảnh giới Dục Linh, hóa ra hắn là thiên tài đã gia nhập đội quân đứng đầu của giới Bỉ Ngạn phía Bắc mệnh danh trại tập trung thiên tài!"

"A! Hóa ra nó là cấm vệ quân của thành Thiên Minh!"

Đinh Hiểu Như nhìn minh khí khá tinh túy trên tảng thịt thối, bình luận khách quan: "Phương pháp dùng thịt thối và minh trùng tinh luyện minh khí cũng không tệ lắm, thịt thối dung hợp với minh trùng còn có thể giúp minh khí giữ tươi. Nhưng cứ ăn vào trong bụng như vậy, thứ cho ta nói thẳng, thật sự buồn nôn."

"Hay lắm! Các ngươi cũng dám sỉ nhục Cửu U Linh Vương? Quỷ đâu! Trói bọn họ lại cho ta!" Quỷ Lam Hỏa hét lớn một tiếng.

Đinh Hiểu Như: "???"

Vừa dứt lời, trong quần chúng xem kịch hay, đột nhiên bay ra mấy tên tiểu quỷ cả người khoác chiến giáp, chúng nhanh chóng dùng móng vuốt quỷ tiến sát đến cổ của đám người An Lâm, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể đâm vào.

Sắc mặt Đinh Hiểu Như trở nên khó chịu: "Ngươi biết, người ngươi muốn trói chính là nhân vật thế nào không?"

"Ta quan tâm ngươi là ai sao?!" Quỷ Lam Hỏa cười lạnh nói, "Nơi này là địa bàn của Cửu U Linh Vương, là rồng thì cuộn lại, là hổ thì nằm xuống cho ta, cho dù ngươi là đại năng cảnh giới Phản Hư, sỉ nhục Cửu U Linh Vương, cũng phải chịu trừng phạt! Ở thành Thiên Minh, Cửu U Linh Vương chính là thần chí cao, chính là trời!"

Đám quỷ vây xem cũng phẫn nộ theo mà nhao nhao nói.

"Bắt lại!"

"Bắt lại!"

"Bắt lại!"

"Lại dám sỉ nhục Cửu U Linh Vương đại nhân trước mặt mọi người, tội đáng muôn chết!"

"Loại rác rưởi này nên bắt chúng cho minh trùng ăn!"

Đám quỷ cùng căm thù kẻ địch, trên mặt đều mang nụ cười tàn nhẫn.

Lúc đó Đinh Hiểu Như sắp đơ rồi, bây giời thành Thiên Minh đều là nếp sống này? Ở đây ngay cả nói Cửu U Linh Vương một câu cũng không được? Không đúng, hắn bây giờ, căn bản không phải nói Cửu U Linh Vương, mà là nói Minh Nhục một câu cũng không được...

An Lâm nhìn Đinh Hiểu Như, trên mặt hiện lên một nụ cười thú vị.

"Đeo Tỏa Hồn Khảo lên cho ta!" Quỷ Lam Hỏa vẫn mang dáng vẻ cao cao tại thượng.

"Cho dù là Cửu U Linh Vương ở đây, cũng không dám dùng loại ngữ khí này nói chuyện với ta." Đinh Hiểu Như nhìn quỷ Lam Hỏa, khẽ mở miệng nói.

"Được rồi, vẫn còn tinh tướng! Ta thấy ngươi chán sống rồi!" Quỷ Lam Hỏa duỗi tám cái cánh tay ra, trực tiếp chộp về phía Đinh Hiểu Như!
Bạn cần đăng nhập để bình luận