Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1756: Tiểu nữ không thể nào báo đáp.

Cái chết của Thu Hồng vẫn luôn là cái dằm trong tim Liễu Thiên Huyễn.

Vì điều này, mặc dù cô là Đạo Kiếm Cổ Thể nhưng từ đầu đến cuối không thể nào toàn tâm toàn ý tiếp nhận kiếm đạo, yêu quý kiếm đạo, đây cũng chính là điều cản trở sự phát triển trong con đường kiếm đạo của cô.

Nhưng bây giờ đã khác rồi, cô đã thành công tiêu diệt được kẻ thù của mẹ mình rồi.

Hơn nữa Liễu Minh Hiên còn vì cô mà đánh đổi cả mạng sống, cũng khiến cho cô hiểu ra rất nhiều điều.

Mọi chuyện trong quá khứ đều đã kết thúc, đạo tâm của Liễu Thiên Huyễn từ trước đến nay chưa từng thuần túy và thông suốt như bây giờ, cuối cùng cô cũng có thể thẳng thắn đối mặt với thứ mà bản thân thật sự theo đuổi.

Người con gái nhẹ nhàng sờ vào thần kiếm màu xanh không chút tỳ vết, khuôn mặt thanh tú xuất hiện một nụ cười rạng rỡ: "Thứ mình thích nhất quả nhiên vẫn là kiếm, thiếu nữ ma pháp cũng sắp trưởng thành rồi. Ta của ngày hôm nay là Vô Song Kiếm Cơ!"

Ầm! Ầm!

Kiếm khí xông thẳng lên trời, khuấy động chín tầng mây.

Dị tượng đột phá duy trì liên tục trong một phút, Liễu Thiên Huyễn đã lĩnh ngộ sức mạnh thần đạo cuối cùng cũng có thể ổn định sức mạnh ở cấp bậc Phản Hư hậu kỳ. Tu vi này đặt ở giới Cửu Châu cũng đã thuộc cấp bậc hàng đầu, đồng thời cũng là lực lượng cấp cao trong liên quân giới Cửu Châu.

Liễu Thiên Huyễn nhìn thấy dáng vẻ này của cha mình thì ngẩn cả người.

An Lâm nhìn thấy Liễu Thiên Huyễn lột xác, trong lòng cũng vui vẻ và yên tâm hơn nhiều.

Người đàn ông từ trước đến giờ không nói cười tùy tiện, vậy mà giờ phút này lộ ra nụ cười tươi rạng rỡ, hốc mắt còn ngân ngấn nước mắt.

Trong lúc không để ý, cơ thể Liễu Thiên Huyễn đã phủ thêm bộ váy tiên màu xanh lam, dải lụa buộc lấy vòng eo thon nhỏ, quấn quanh đôi chân dài thẳng tắp trắng như tuyết với lại chiếc cổ ngọc ngà như thiên nga, cả người trở nên phiêu dật đến cực điểm.

Cô đạp chân một cái, một làn gió thơm lướt qua.

Chân ý kiếm đạo bản nguyên khuấy động trong không trung khiến cho những người đã có lĩnh ngộ sâu sắc về kiếm đạo như Liễu Minh Hiên và An Lâm cũng cảm thấy kinh ngạc một chút.

"Chúc mừng Liễu học tỷ." An Lâm đấm Khô Lâu Thôn Thần vài phát, bày tỏ sự chúc mừng.

Khí chất và khí tức của cô đều ở mức độ rất cao.

Các dải kiếm khí màu xanh giống như tơ lụa, bồng bềnh bên cạnh Liễu Thiên Huyễn, trông vô cùng sinh động.

"Huyễn Huyễn, con làm tốt lắm!" Liễu Minh Hiên nói những lời từ đáy lòng.

Sự lạnh lùng của kiếm tiên và nét đẹp vốn có, tất cả đều được dung hợp một cách hoàn mỹ. Cô gái cứ như thế tiến lại gần An Lâm, gần trong gang tấc, hơi thở như hoa lan: "Học đệ, cậu muốn tôi cảm ơn cậu thế nào đây?"

Học tỷ này rốt cuộc cũng đã có thể làm chính mình rồi. Thật tốt quá!

Khô Lâu Thôn Thần bị hai người ngó lơ, tức giận gào lên: "Các ngươi tìm..."

Liễu Thiên Huyễn nhìn về phía chàng trai tuấn tú ở đằng xa khóe miệng hơi nhếch lên, hiện lên một đường cong tuyệt đẹp, cười nhẹ nói: "Cũng may có An Lâm đại nhân đây giúp sức."

Khuôn mặt xinh đẹp và vô song của Liễu Thiên Huyễn xuất hiện trước mắt An Lâm, khuôn mặt trái xoan xinh đẹp, đôi mắt tím quyến rũ linh động và đôi môi khẽ giật giật, tất cả đều khiến nhịp thở của An Lâm chậm lại nửa nhịp.

"Như vậy..." Liễu Thiên Huyễn hé miệng cười, đôi mắt màu tím nhìn An Lâm không chớp mắt, ánh mắt khá nóng bỏng, đôi chân dài trắng như tuyết hơi cong lên, cô dùng mũi chân nhẹ chấm trên mặt đất. Trong âm thanh êm dịu mang theo chút lẳng lơ: "Nhưng học tỷ lại có một ý nghĩ vô cùng táo bạo..."

Liễu Thiên Huyễn cũng cũng dứt khoát đâm một nhát kiếm xuyên ngực Khô Lâu Thôn Thần. Băng tuyết đóng băng phong ấn sức mạnh của đối phương, khiến cho nó không thể chen mồm vào quấy rầy.

"Lần độ kiếp ở Tiên Linh Tháp cảm ơn cậu đã ra tay cứu tôi. Sau khi tốt nghiệp cũng cảm ơn cậu đã cho tôi một ngôi nhà. Hôm nay cũng phải cảm ơn cậu cứu cha của tôi, cảm ơn cậu giúp tôi báo thù cho mẹ, giúp tôi tìm lại chính mình..."

Năng lượng màu vàng lại chấn động một lần nữa.

"Chẳng nhẽ cậu muốn tôi phải nói một tiếng tiểu nữ tử không cách nào báo đáp, chỉ đành dùng thân báo đáp sao?" Liễu Thiên Huyễn bỗng nhẹ giọng nói.

Ầm!

Trong lòng An Lâm cũng có chút run rẩy.

Khô Lâu Thôn Thần trừng mắt nhìn.

Mi mắt Liễu Minh Hiên giật giật.

An Lâm lại nện một quyền khiến cho Khô Lâu Thôn Thần choáng váng đầu óc.

Cô gái khẽ nỉ non, lời nói mê bên tai nhỏ nhẹ mà ấm áp.

"Làm thế nào bây giờ? Học tỷ nợ cậu hình như càng ngày càng nhiều rồi, vẫn chư trả nợ hết nữa..."

An Lâm thậm chí có thể cảm nhận được ngón tay thon dài tú lệ phía sau lưng, đang khẽ dùng lực túm lấy lưng hắn. Một tuyệt thế kiếm tiên vốn dĩ lạnh lùng, vô tình, hất nhẹ một kiếm cũng có thể khiến cho băng tuyết lạnh lẽo xuất hiện giữa tiết trời tháng sáu vậy mà lúc này lại có thể dịu dàng ấm áp như mặt nước mùa xuân.

"Học tỷ à, việc này dễ như ăn cháo, không cần báo đáp." An Lâm thẳng thắn nói.

Đây không phải là kiểu ôm bình thường mà là cái ôm cô dùng hết sức lực của mình, dường như muốn trút hết tình cảm nồng cháy lên cái ôm lần này.

Lúc này cô gái trước mắt nhấc đôi chân thon dài tiến đến gần hắn, chiếc cằm nhỏ đặt trên vai đối phương, cơ thể kiêu hãnh kề sát vào người hắn, cánh tay ngọc ngà vòng qua cơ thể, ôm chặt lấy hắn.

An Lâm nghe thấy vậy có chút ngây ngẩn.

Lúc này, lại cảm thấy cảm giác nóng bỏng trước mặt biến mất.

Chỉ còn sót lại một chút mùi hương thoang thoảng.

Liễu Thiên Huyễn đột nhiên lùi lại mấy bước, đứng trước mặt An Lâm mà cười tươi rói, lộ ta nụ cười xinh đẹp: "Thôi quên đi, đại ân đại đức của ngài tiểu nữ không có cách nào báo đáp, chỉ đành đợi kiếp sau làm trâu làm ngựa báo đáp ngài."

An Lâm liếc mắt nói: "Kiếp sau không cần thiết làm trâu làm ngựa, chỉ cần Liễu Đại Kiếm Tiên đời này kiếp này có thể khỏe mạnh sống tiếp, tương lai thăng quan tiến chức thì đừng quên chiếu cố đến Tứ Cửu Tiên Tông một chút là được rồi."

Hai người nhìn nhau bật cười một tiếng sảng khoái.

Lúc này cơ thể của Khô Lâu Thôn Thần đột nhiên bùng phát ra sức mạnh không gì sánh kịp, ngay lập tức đánh bay kiếm Thắng Tà và thần kiếm Băng Hồng, chuẩn bị chạy trốn.

Thấy vậy An Lâm lập tức đấm cho nó một nhát nữa nằm bẹp dí trên mặt đất.

Liễu Thiên Huyễn cũng đâm một nhát vào ngực Khô Lâu Thôn Thần, lực lượng phong trấn của cực hàn một lần nữa điên cuồng rót vào trong cơ thể của kẻ địch, hạn chế sức mạnh của kẻ địch.

"Ừm... Chúng ta vẫn nên giải quyết Khô Lâu Thôn Thần trước thì hơn." An Lâm nói.

Khuôn mặt xinh đẹp của Liễu Thiên Huyễn có chút ửng đỏ, khẽ gật đầu một cái: "Được!"

An Lâm cảm thấy Khô Lâu Thôn Thần không yên một chỗ, liền nhanh chóng khoác lên người nó một cái vỏ rùa xanh. Đúng vậy đây chính là thần khí cấp trung - áo giáp Huyền Vũ Trấn Thiên!

Thần khí này sau khi nạp đủ năng lượng, mặc nó lên người có thể bảo vệ bản thân, còn mặc lên người kẻ địch có thể phong ấn toàn bộ sức mạnh của kẻ địch, khiến cho hắn mất đi khả năng phản kháng.

Một kẻ trong tình trạng bị thương nghiêm trọng như Khô Lâu Thôn Thần bị thần khí này trấn áp, lại có An Lâm và Liễu Thiên Huyễn ở bên cạnh không ngừng tấn công, thì xác suất có thể trốn thoát căn bản là số không rồi.

Trên chiến trường lại lần nữa truyền đến tiếng gào thét của Khô Lâu Thôn Thần.

"Ba người chúng ta liên thủ chắc chắn khiến cho An Lâm chết không có chỗ chôn."

"An Lâm này, sao cậu không một kiếm giết chết nó đi? Nếu như là cậu thì có thể làm được điều này mà." Liễu Thiên Huyễn chém vài nhát vào người Khô Lâu Thôn Thần rồi mới mở miệng hỏi hắn.

"Tôi còn đang đợi một người." An Lâm cười nói, "Ra sức tạo ra tiếng động khi chiến đấu chính là phương thứ gặp mặt mà chúng tôi hẹn nhau. Hi vọng tiếng động ở đây có thể được cô ấy phát hiện, sau đó đến đây đích thân kết liễu nó, như thế mới có ý nghĩa hơn."

"Nhưng mà làm như thế rất có thể sẽ thu hút rất nhiều kẻ địch khác của Hư Linh tộc đến đây." Liễu Thiên Huyễn lo lắng nói.

"Không sao, có bao nhiêu kẻ đến thì ta giết bây nhiêu kẻ." An Lâm hờ hững nói.

Rất nhanh sau đó Liễu Thiên Huyễn đã phát hiện mồm mình thối thật rồi.

Ba luồng khí tức cực mạnh đến từ trên trời.

"Xem ra Thiểm Điện Thử nói quả không sai, ở đây thật sự có đại năng siêu cấp đang giao chiến."

"Kia chẳng phải là Khô Lâu Thôn Thần sao? Bổn Đế đến cứu ngươi đây."

"Haha... haha... Thật mất mặt, ngươi thế mà lại để cho An Lâm đè đầu cưỡi cổ thế ư?"

Không thể không nói, Khô Lâu Thôn Thần quả là một kẻ da dày thịt chắc, bị An Lâm đánh cho như thế mà vẫn không chết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận