Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1365: Dẫn tôi đi

Lấy nguyên cả vùng đất của một đế quốc, tạo dựng nên một tòa thành siêu cấp, thành Côn Luân.

Tòa thành thị này có những con đường phồn hoa náo nhiệt, có cả một phường ca múa rất lớn.

Những cô gái ở nơi này hát hay múa giỏi xinh đẹp, người tu tiên thì thoải mái chè chén.

Ở bên trong một cái gian phòng trang nhã, một tên mập với vóc dáng tròn xoe mới vừa tỉnh ngủ, cầm lấy tờ báo của sáng hôm nay, hai mắt ngập sương mù dần dần trở nên rõ ràng, sau đó trừng trừng lên, khuôn mặt vẻ khiếp sợ.

Hắn thấy được chàng trai được in trên lệnh truy nã của tờ báo sáng thì vỗ bàn, hai mắt hiện lên vẻ mặt hưng phấn và khâm phục, kinh ngạc hô to: "Trâu bò! Tổ sư thật là lợi hại!"

"Vốn dĩ mình đang còn muốn tới đó để thu thập tình báo, cẩn thận lên kế hoạch, kết quả là khen ngược, An Lâm đã trực tiếp đánh nhau với Tiên Vương, đây chính là đại năng cảnh giới Hợp Đạo siêu cấp, khí phách, vô địch!"

Tên mập cười ha ha, lập tức cảm thấy hào khí hàng vạn hàng nghìn: "An Lâm tổ sư, cậu chờ tôi một chút, đợi tôi kết hợp với mảnh đất trời này, sau đó luyện ra một loại tiên đan có thể hoàn toàn kích thích lực lượng đan đạo của tôi, tôi sẽ cùng cậu giết sạch cái Tiên Vương cung này!"

Lúc này.

Bọn họ đang phân tích khả năng chiến đấu của An Lâm, với ý đồ tìm ra được con đường để đánh bại hắn!

"Không được, thực lực của vị thượng tiên áo trắng này quá đa dạng, căn bản là không có chút sơ hở nào!" Diễm Cơ nói với giọng điệu tiếc nuối, sau đó lại nhìn bóng dáng của chàng trai bên trong với ánh mắt si mê.

Giờ phút này, mười đại nhân vật có đủ khả năng để rung chuyển toàn bộ lục địa đang lần lượt một quan sát hình ảnh được phóng ra từ một miếng thủy tinh lưu ảnh, đó chính là cảnh An Lâm và Phong Vô Nhai giao chiến.

Các thượng tiên đều tuyệt vọng phát hiện, căn bản là bọn họ không thể đánh thắng An Lâm...

Mười thượng tiên đứng đầu tề tụ một đường, trừ các lão quái trú đóng ở khắp nơi trên đại lục ra, bọn họ chính là đại diện cho lực lượng đứng đầu Tiên Vương cung, đồng thời cũng là lực lượng đứng đầu cả đại lục Thần Nguyên.

Tam trưởng lão Công Tôn Ngọc Bích ôm cánh tay, nâng cao bộ ngực lớn, cười lạnh nói: "Cho dù liên thủ, cũng không khống chế được thượng tiên áo trắng, các người có chạy nhanh được như hắn không?"

Tại đại điện trưởng lão trong Tiên Vương cung.

Mặt La Viêm âm trầm, hai tay va chạm, lạnh lùng nói: "Hắn chuyên dùng viêm thuật, kiếm thuật, tốc độ lại càng kinh thế hãi tục, căn bản là rất khó hóa giải. Trước khi sử dụng bí pháp, thực lực của hắn có thể tương đối với chúng ta, một khi sử dụng bí pháp, tu vi của hắn tăng vọt, thậm chí hắn còn có thể giao chiến chính diện với Tiên Vương trong thời gian ngắn..."

Mỗi một người trong số bọn họ đều đã đạt đến cấp bậc Phản Hư đỉnh phong, có lực lượng khiến cho thế giới sợ hãi.

Côn Luân Lục Thần, Hình Long, Quỷ Đằng, Lang Nha, Độc Hoa, Hà Bá, Diễm Cơ.

Sau một hồi phân tích kỹ càng.

Đúng vậy, một vị cường giả có thể chạy thoát khỏi tay Tiên Vương, cho dù bọn họ liên thủ đánh thắng được, thì cũng bắt không được...

Phải hiểu rõ được kẻ địch, thì mới có thể đánh bại được kẻ địch.

Đại trưởng lão Phó Hạo Thương có chút bất đắc dĩ nói: "Thôi, sau khi đánh một trận với hắn ta, Tiên Vương Phong Vô Nhai đã tức đến mức chạy đi bế quan tu luyện, chuyện này phải dựa vào chúng ta hoàn toàn, vẫn nên bàn bạc kỹ hơn đi."

Hình Long thở dài một hơi: "Trừ khi chúng ta liên thủ, nếu không thì căn bản là không có hy vọng thắng lợi."

Lời vừa nói ra, tất cả mọi người đều rơi vào trong im lặng.

Xuân Hoa cung.

Nhưng mọi người đều không nghĩ tới rằng, một chàng trai mặc áo bào màu đen, mặt mũi thanh tú lại đi một vòng xung quanh Tiên Vương cung, ngẩng đầu, trên mặt có nụ cười thản nhiên.

Chắc hẳn là hắn sẽ trốn rất xa... dù gì thì hắn vẫn đánh không lại Phong Vô Nhai.

Suy cho cùng, một vị cường giả có tu vi cao như thượng tiên áo trắng, tùy tiện ẩn trong đám người, hoặc là đi vào trong rừng sâu núi thẳm mai danh ẩn tích, thì dù có là Tiên Vương thì cũng không tìm được!

Cô cũng không trách việc An Lâm bỏ lại mình, suy cho cùng thực lực của Phong Vô Nhai là rất mạnh, nếu thật sự phải trở lại Tiên Vương cung mang cô đi, thì quá là mạo hiểm. Một thượng tiên đứng đầu vô cùng nổi danh ở đại lục Thần Nguyên, sao có thể vì một người con gái bình thường mà bất chấp mạo hiểm?

Mọi người nghe vậy thì đều gật đầu, đồng thời trong lòng cũng hiểu được, là không thể nào giải quyết được chuyện này trong khoảng thời gian ngắn, đây là một trận chiến lâu dài.

Dương Linh Thiến sợ hết hồn, chẳng qua là khi nghe thấy giọng nói quen thuộc kia, cô đè nén lại nỗi xúc động muốn hét to trong đầu, nhìn sang bên cạnh với vẻ mặt mừng rỡ.

Một cái giọng nói quen thuộc bỗng nhiên vang lên.

"Này, tại sao mỗi lần tôi gặp lại cô, cô đều nằm ở trên giường thế?"

Hôm nay hắn chạy, nhất định là sẽ chạy ra khỏi phạm vi thành Côn Luân, chạy trốn càng xa càng tốt, đại lục Thần Nguyên lớn như vậy, cho dù cố gắng tìm kiếm cũng không khác gì mò kim đáy biển.

Xung quanh Xuân Hoa cung thủ vệ nghiêm ngặt, chẳng lẽ mình sẽ phải bị nhốt ở đây mãi mãi sao?

Lỡ đâu mình bị Tiên Vương Phong Vô Nhai chọn trúng thì phải làm sao bây giờ, Phong Vô Nhai lợi hại như vậy, mình biết phải làm thế nào...

Dương Linh Thiến mím cánh môi, sắc mặt có vẻ tủi thân và sợ sệt.

"Tiên Vương Phong Vô Nhai, An Lâm ta trở lại rồi đây!"

An Lâm thượng tiên trốn rồi, liệu có còn trở về không đây?

Dương Linh Thiến đang mặc một bộ váy lụa màu đỏ, có phần mệt mỏi nằm ở trên giường, tóc dài đen nhánh tùy ý phủ lên đầu vai, bắp chân thon dài tuyết trắng ở dưới váy như ẩn như hiện, đôi mắt đẹp ngập nước mà trong suốt ngơ ngác nhìn trần nhà, trông có vẻ mê ly, chắc hẳn là có rất nhiều tâm sự.

Trong một tòa kiến trúc hình tam giác.

Quả nhiên, một người con trai khoác áo bào đen, đang nở nụ cười ấm áp nhìn cô.

"An Lâm thượng tiên..." Dương Linh Thiến thấy khuôn mặt quen thuộc kia, hốc mắt đỏ lên, nước mắt cũng không thể nhịn được mà chảy xuống từ gương mặt.

"Sao mà vừa gặp mặt đã khóc lên rồi?" An Lâm bị cảnh tượng này khiến cho không biết phải làm sao.

"Tôi... tôi cứ tưởng sau khi anh bỏ chay, thì sẽ không trở lại nữa..." Dương Linh Thiến ngồi dậy từ trên giường, lau nước mắt nói.

An Lâm bật cười: "An Lâm kiếm tiên tôi đây, nói được thì làm được, sao có thể bỏ mặc cô ở đây được?"

Dương Linh Thiến nghe thế thì trong vô cùng cảm động, dùng sức gật đầu nói: "Ừm... Bây giờ thì tôi tin rồi, thì ra những lời anh nói đều là sự thật..."

Cô chẳng bao giờ nghĩ tới, An Lâm sẽ xuất hiện ở bên cạnh mình nhanh đến như vậy.

Phải biết rằng, hai ngày trước, An Lâm mới vừa đánh một trận với Tiên Vương! Tất cả mọi người đều cho là hắn sẽ bỏ chạy rất xa, nhưng đâu nghĩ đến, trong thời gian ngắn như vậy, dưới cái thời kỳ nhạy cảm như thế này, hặn lại trở về Tiên Vương cung một lần nữa!!!

"An Lâm thượng tiên, cảm ơn anh đã trở về cứu tôi... Tôi sẽ lập tức đi theo anh..."

Dương Linh Thiến vươn ra bàn tay ngọc ngà cầm lấy tay An Lâm, đôi má bầu bĩnh đỏ bừng, trong cặp mắt xinh đẹp có cảm kích và mong đợi. Thử hỏi có một anh hùng cái thế từ trên trời giáng xuống, bất chấp nguy hiểm tính mạng, cứu cô ra khỏi tình cảnh gian nan nhất, cô có thể không cảm động được sao?

"Đi theo tôi á?" An Lâm sửng sốt, sau đó bừng hiểu ra, cười nói: "Tất nhiên là tôi sẽ không bỏ mặc cô ở đây, nhưng bây giờ còn chưa phải là lúc rời khỏi nơi này."

"Ặc...?" Thân thể mềm mại của Dương Linh Thiến thoáng cứng đờ, có phần mờ mịt.

"Tôi hỏi cô, nếu bây giờ tôi cứu cô đi, có phải cô sẽ rất cảm động không?" An Lâm lại hỏi.

Sắc mặt Dương Linh Thiến thoáng đỏ ửng, cúi đầu, không dám nhìn thẳng mắt An Lâm, nhỏ giọng đáp: "Ừm... Rất cảm động..."

"Thế có phải là cô có thiện cảm với tôi không?" An Lâm tiếp tục hỏi.

"Hả?" Dương Linh Thiến hơi hé miệng, hình như nghĩ tới điều gì, trong nháy mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn lập tức đỏ đến tận mang tai, ngập ngừng nói: "Đúng... có thiện cảm, nhưng thế này thì cũng quá đột ngột rồi, An Lâm thượng tiên, anh như thế... Tôi, tôi... cũng không phải là tôi không thể..."

Tim Dương Linh Thiến đập rộn lên, không thể nói được rành mạch rõ ràng.

An Lâm lại vỗ hai tay, hưng phấn nói: "Thế thì tốt quá, vậy cứ theo cái dòng chảy này đi."

Hắn cầm ngược lấy tay Dương Linh Thiến, kích động nói: "Tôi cần cô giúp tôi một việc gấp, việc này thật sự rất quan trọng với tôi. Tôi muốn khiến cho hai ngàn phi tử trong Xuân Hoa cung này đều sinh ra thiện cảm với tôi!"

Dương Linh Thiến: "???"
Bạn cần đăng nhập để bình luận