Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 902: Người chiến thắng cuối cùng

Bóng dáng màu đen kia, dần dần xuất hiện trong tầm mắt mọi người.

"Trời ạ, là An Lâm, hắn không ngã xuống!" Có sinh viên kinh ngạc hô

lên.

Đúng vậy, ở trận quyết chiến cuối cùng, chỉ có chàng trai kia đứng vững.

Áo An Lâm đã bị Thánh Viêm đốt rụi, lộ ra cơ bắp rắn chắc hơi cháy đen,

một vết máu nhạt xuất hiện trên lồng ngực.

Cho dù chịu đựng chiêu thức kinh khủng như vậy, hắn vẫn như chiến thần bất bại lặng lẽ đứng đó.

An Lâm đi từng bước một về phía trước, nhìn thiếu nữ áo xanh có chút chật vật đang nằm trên mặt đất, kim quang hộ thể nhàn nhạt đã xuất hiện.

An Lâm: "Tô Tô, cô ném Tiên Nộ Hỏa Liên đến nghiện rồi à?" Hắn ngửa đầu hét to.

Trán Tô Thiển Vân lấm tấm mồ hôi, liên tục sử dụng Tiên Hỏa Nộ Liên Hoa làm tiêu hao rất nhiều nguyên khí trong cơ thể cô, đây đã là một chiêu cuối cùng.

An Lâm thở phào nhẹ nhõm, trận đấu này, rốt cuộc hắn cũng thắng...

Năng lượng nổ mạnh trong nháy mắt, biến đất đai trong chu vi ngàn mét thành phấn vụn.

Hứa Tiểu Lan hơi giương khóe miệng, cười điềm đạm: "Không hổ là siêu cấp Đại Ma Vương của cuộc thi đấu lần này, thật lợi hại."

Một âm thanh quỷ mị vang lên bên tai cô.

Hai người nhìn nhau cười một tiếng.

Cô nàng chân đạp ánh trăng, chớp chớp đôi mắt như mộng ảo, chăm chú nhìn vụ nổ ở trung tâm, khẽ cắn cánh môi anh đào phấn hồng dưới sống mũi cao, tự nói thầm: "Có nổ không vậy?"

Thân mình thiếu nữ hóa thành những hạt sáng nhỏ dần biến mất.

"Cảm ơn." An Lâm ôm quyền.

Ầm!!!

Đã thấy thân thể An Lâm như mây mù dần dần ngưng tụ, nắm đấm bao phủ ánh vàng, Kim Liên trên trán lóe lên, điên cuồng thúc dục Địa Liên Thần Công, trên tay ẩn chứa Đại Địa Chi Lực mênh mông vô tận.

Chẳng biết từ lúc nào, trước mặt hắn có một đóa sen màu xanh pha trắng, đang chậm rãi xoay tròn, tạo ra dao động khủng bố.

"Kết thúc." Hắn khẽ nhếch miệng.

"Không nha..."

Âm thanh bất thình lình dọa cho khuôn mặt xinh đẹp của Tô Thiển Vân trở nên tái mét.

Các sinh viên trên quảng trường, thấy một màn vùi hoa dập liễu của An Lâm, trong nháy mắt liền phẫn nộ.

Ánh vàng bạo phát, tựa như mặt trời nổ tung giữa trời đêm, Đại Địa Chi Lực mạnh mẽ hóa thành xung kích, đánh cho mấy dặm tầng mây trên không trung thành xơ xác.

"Haizzz... chúng ta thua rồi, toàn bộ lực lượng của trường học cộng lại, vẫn bị Đại Ma Vương đánh bại như cũ..."

An Lâm gật đầu: "Trăm phần trăm chỉ dùng Hám Sơn quyền."

"Này, thật quá khủng bố!"

Sắc mặt Tô Thiển Vân trắng bệch, mềm mại nói: "Nhẹ một chút."

Rất nhiều sinh viên từng bị An Lâm dùng sét đánh đã không còn hận nổi, đều dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn thanh niên trên màn hình, vẻ mặt sùng kính.

"Đây là hành động vĩ đại xưa nay chưa từng có, An Lâm học trưởng chính là truyền thuyết của trường chúng ta, một truyền thuyết sống!"

"Chẳng lẽ chỉ có thể nói, quả không hổ là Thần An?"

Ầm!!!

"Sặc... nghe cậu nói mới thấy, hình như đây đúng là sự thật!"

Đông đảo sinh viên nghiêm mặt lại, sôi nổi phục hồi tinh thần.

Hơn nửa sinh viên, thiên tài đạt trình cao thủ hợp tác, vậy mà toàn bộ đều bị An Lâm đánh bại...

Một cô gái dung nhan tuyệt sắc, miệng phun máu tươi, từ cao rơi xuống, trên người bao phủ một tầng ánh vàng.

"Mình muốn báo cảnh sát, hành động của hắn là phạm pháp!"

"Ra tay vừa quyết đoán vừa vô tình, không nể tình bạn học chút nào, Thần An thật sự trở thành Đại Ma Vương rồi!"

"Cầm thú! Lại tàn nhẫn với Tô nữ thần như vậy!"

Dù An Lâm bị một đám sinh viên xưng là Đại Ma Vương, thì cũng là nhân vật phản diện có mị lực nhất, hút vô số fan.

An Lâm chậm rãi từ không trung hạ xuống, thân hình hơi chao đảo một cái, dường như có phần mệt mỏi.

Ngày nào hắn cũng không ngừng chiến đấu, không ngừng thả thần thức, thi triển trong phạm vi lớn, không chút kiêng kỵ hao mòn lực lượng trong cơ thể, quét sạch một vòng toàn bộ Thiên Phong Lâm Đô, hiện tại dẫn đến tình trạng lực lượng khô kiệt.

"Tới thời điểm trở về rồi." An Lâm cười nhạt, nhìn về phía giáo viên trên không trung.

Nhưng, làm cho hắn thấy kỳ quái là, không có giáo viên đến chỗ hắn chúc mừng.

"Ừm? Chuyện gì xảy ra?" An Lâm khẽ cau mày.

Đúng lúc này, một chiêu Xích Hồng mang theo uy thế đáng sợ, đâm về phía sau lưng An Lâm.

"Đại học năm thứ năm, Đường Tây Môn, xin chỉ giáo." Âm thanh vang lên, tựa như thiên ngoại phi tiên.

Trên quảng trường Bạch Thạch, toàn bộ sinh viên biến sắc.

Trên bầu trời, Thượng Thanh Địa Tiên mặt đầy hài lòng gật đầu: "Đường Tây Môn mặc dù chỉ ra một chiêu, nhưng kiếm ý cao tuyệt, uy thế kinh người, thực lực phi phàm chứ không tầm thường, có hi vọng vào mười vị trí đầu của Tiên Bảng!"

Trong không cam lòng cùng bi thương, thân thể Đường Tây Môn hóa thành ánh vàng chậm rãi biết mất.

Đã nói sẽ chen vào top 5 Tiên Bảng, sao lại là kết cục như vậy?

Vừa nghĩ đến đây, Đường Tây Môn liền rưng rưng nước mắt.

Không tệ em gái mi, ngay cả một người ông đây cũng chưa hạ gục được, mà đã chết yểu rồi!

Đường Tây Môn: ...

An Lâm xoay người, lộ vẻ kinh ngạc, đưa một bàn tay ra ngăn trở.

Ầm ầm! Ánh kiếm màu đỏ chói lòa, âm thanh bén nhọn vang lên, vô số kiếm khí tán loạn, xé rách mặt đất trong phạm vi vài trăm thước.

Đường Tây Môn trừng lớn hai mắt, vẻ mặt khiếp sợ cùng khó tin: "Sao có thể... một kích toàn lực của mình, bị chặn bằng tay không?"

Mũi kiếm màu đỏ đâm vào bàn tay, nơi tiếp xúc có thần quang bảy màu lưu chuyển, ngay cả xé rách làn da của bàn tay kia cũng không làm được.

Lưỡi kiếm màu đen hóa thành tàn ảnh rơi xuống, xé rách thân thể Đường Tây Môn, máu tươi vẩy ra không trung, thê mỹ mà bi tráng.

Kim quang hộ thể xuất hiện, Đường Tây Môn lộ rõ vẻ hoảng hốt.

Trên quảng trường, mấy vạn sinh viên vừa hưng phấn, như bị dội một chậu nước lạnh, lâm vào im lặng quỷ dị.

Ngôi sao hi vọng của bọn họ, bị hạ gục trong nháy mắt.

An Lam thấy nên nói gì đó để tỏ vẻ tôn trọng, mắt lộ vẻ vui mừng, tán dương: "Đường học trưởng, làm rất tốt, anh là kẻ cuối cùng bị loại."

Một kiếm này của Đường Tây Môn, ẩn chứa sở ngộ tối cao về kiếm pháp của hắn, là tụ lực đã lâu hóa thành toàn lực trong một kích. Kiếm chiêu màu đỏ xé rách trời đất, ánh kiếm bén nhọn làm run rẩy cả hư không, để lại một vệt nóng bỏng chói mắt.

Ánh kiếm màu đỏ làm cho tất cả sinh viên hi vọng, tựa như mặt trời bình minh, xé toang màn trời tăm tối, mang lại ánh sáng cho thế gian.

"Hắn là người đứng đầu nhóm giỏi nhất của khóa chúng ta, An Lâm đã dùng hết bản lĩnh, không còn nhiều sức lực, lần này không chừng có thể thắng!" Có sinh viên nắm chặt hai tay, vẻ mặt kích động nhìn kiếm chiêu uy thế mười phần trên màn hình.

"Quá tốt rồi! Rốt cuộc thì Đường Tây Môn cũng lộ mặt!" Có bạn học lệ nóng quanh tròng.

"Đường Tây Môn còn chưa ra tay, việc đánh bại Đại Ma Vương còn chưa hoàn toàn thất bại!"

Sinh viên năm thứ năm kích động đến mức la thất thanh: "Là Đường Tây Môn!"

Đường Tây Môn: Giá trị chiến lực 680, cống hiến 0

An Lâm: Giá trị chiến lực 3400. cống hiến 86510

Phó hiệu trưởng Ngọc Hoa nhìn hai số liệu yên lặng gật đầu

Ừ... Hai bên hoàn toàn không thể so sánh...

Ngọc Hoa Thiên Tiên lắc người bay xuống, xuất hiện trước mặt An Lâm.

Ông mang theo An Lâm truyền tống tới đài cao của quảng trường Bạch Thạch, giơ cao cánh tay An Lâm, lớn tiếng nói : "Tôi đại biểu trường học tuyên bố, cuộc thi đấu tự do trong trường học kết thúc, người đoạt cúp, chính là An Lâm!"

Gần năm mươi nghìn sinh viên, ngước nhìn người đang ngạo nghễ đứng, yên lặng vài giây.

An Lâm có chút cạn lời nhìn đám sinh viên, trong lòng buồn bực chẳng lẽ mình giết người quá ác, mất toàn bộ fan, hoặc biến thàn antifan? Ít nhất xin cho chút thể diện đi mà!

Nhưng là, ngay tại lúc hắn buồn bực, không biết ai dẫn đầu vỗ tay, sau đó tiếng vỗ tay vang lên như sấm!

Mấy chục nghìn sinh viên làm bùng nổ tiếng reo hò chưa từng có, âm thanh kia như sóng triều, vang vọng cả đất trời, có sinh viên thậm chí hét lên.

Ngay sau đó, càng nhiều người hô hào.

Cuối cùng, năm vạn sinh viên, gần như đồng loạt hét lên.

"Chúc mừng An Lâm Đại Ma Vương đoạt giải quán quân!"

"Chúc mừng An Lâm Đại Ma Vương đoạt giải quán quân!"

"Chúc mừng An Lâm Đại Ma Vương đoạt giải quán quân!"

An Lâm ngơ ngác nhìn vô số sinh viên tận tình kêu tên mình phía dưới, có sinh viên trên mặt còn sưng phù, còn sót lại dấu vết bị sét đánh, nhưng trên mặt của họ tràn ngập nụ cười.

An Lâm không nhịn được cười theo nghiêm túc chắp tay với toàn bộ sinh viên bên dưới: "Cảm ơn mọi người!"

Những bạn học này, thật là đáng yêu...
Bạn cần đăng nhập để bình luận