Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 2349: Thiên đạo phản phệ.

"Rầm rầm rầm!"

Chúc Âm Lão Tổ đánh nhau với quân đoàn cự thú hồng hoang vô cùng kịch liệt.

An Lâm và Đề Na bớt được sự truy kích của đám cự thú hồng hoang, việc vây Công Nữ Thần Sinh Mệnh cũng trở nên dễ dàng hơn rất nhiều, có thể nói áp lực đã giảm đi một cách đáng kể.

Bọn họ cảm kích người anh em Chúc Âm từ tận đáy lòng vì đã gia nhập.

"Một mình Chúc Âm đối phó với gần trăm con cự thú hồng hoang, anh ta sẽ không làm sao chứ?" Đề Na vừa tấn công Nữ Thần Sinh Mệnh, vừa lo lắng hỏi.

"Yên tâm, anh ta chính là vị Thần tối cao của Quý Tộc! Nhìn cơ thể đang che khuất bầu trời kia đi, lăn một vòng trên mặt đất thôi cũng có thể lăn chết mấy con cự thú hồng hoang, sợ gì chứ." An Lâm quả thực vô cùng tin tưởng thực lực của Chúc Âm Lão Tổ.

"Ồ." Đề Na mấp máy môi, cuối cùng vẫn không nói ra câu "Chúng ta vừa bị đám cự thú hồng hoang kia ép đến nỗi không kịp thở.".

Ừ... Nếu Chúc Âm Lão Tổ thật sự có thể ngăn cản được thì sao?

"Mẹ, thế nhưng còn có phản phệ!" Chúc Âm Lão Tổ cũng đã phát hiện ra nguyên nhân bản thân bị công kích, không nhịn được nhìn về phía không trung, mắng ta một tiếng: "Bản thân đã sắp bị Phá Thiên phá nát, vậy mà vẫn rảnh rỗi đi phản phệ ta?"

Trên thực tế, ngay từ đầu hắn xuất hiện ở Địa Ngục Hải, dùng giọng nói đóng băng hàng trăm triệu ác quỷ và ác ma, cùng với việc chậm rãi tiêu diệt Địa Ngục Môn, rồi ra vẻ với Địa Ngục Hải, đùa bỡn... Mấy chuyện này thật ra đều có nguyên nhân.

Ngay sau đó, các bộ phận trên cơ thể của quái vật đầu người thân rồng đột nhiên tự bạo, tuôn ra vô số máu tươi và thịt. Thậm chí An Lâm còn có thể cảm giác được căn nguyên của Chúc Âm Lão Tổ cũng nhận được một sự tổn thương nhất định.

Vốn Chúc Âm Lão Tổ đã nghĩ như vậy.

Quái vật đầu người thân rồng không ngừng giãy giụa ở giữa không trung, giống như bị lực lượng gì đó xâm nhập vào trong cơ thể. An Lâm cũng nhìn quanh bốn phía, chỉ có cự thú hồng hoang vừa mới bị Chúc Âm đánh lui, không hề có cự thú khác Công kích hắn mà!

Nhưng mà, hắn thật sự không ngờ tới, thiên đạo không phải là không phản phệ, Con mẹ nó mà là sự phản phệ của thiên đạo có thể trì

Chẳng qua lúc nghĩ tới điều này, phía xa xa lại truyền đến tiếng kêu thảm thiết của Chúc Âm Lão Tổ.

Chính là cách đánh tuần tự như tiến, nhìn xem thiên đạo có phản phệ hay không.

Đám cự thú hồng hoang cũng bị hành động của hắn làm cho dừng lại, bọn chúng nghi ngờ nhìn Chúc Âm Lão Tổ giãy giụa tại chỗ, cảm xúc trong ánh mắt giống như đang hỏi hắn: Con mẹ nó, Có phải người giả vờ bị đụng vào đúng không?!

"A a a a... Đau đau đau!"

Mọi người đều biết, Thần Linh Sáng Thế đại lục Thái Sơ, nếu ra tay với Thiên Thần có quyền hành ở thiên đạo thì sẽ bị phản phệ với những mức độ khác nhau! Mà sở dĩ Chúc Âm Lão Tổ lựa chọn ra tay lúc đó, một là vì hắn nhìn thấy Tam Sinh Linh đã chống đỡ không được, hai là Phá Thiên đã bước vào Đại Hậu Kỳ, thiên đạo tối cao ốc còn không mang nổi mình ốc, đâu có thừa hơi để quan tâm mấy chuyện này chứ.

Cả người Chúc Âm Lão Tổ đều cảm thấy không ổn.

"Lực lượng này..." An Lâm ngẩng đầu nhìn về phía không trung, đồng tử hơi co lại, kinh ngạc nói: "Đây là thiên đạo phản phệ!"

Có cảm giác bị rơi xuống hố!

Sau khi thấy thiên đạo không phản phệ, lúc này mới yên tâm làm nổ Địa Ngục Môn.

hoãn!

Chúc Âm Lão Tổ sớm đã không còn bộ dáng nho nhã lạnh nhạt lúc trước, cả người máu me đầm đìa, sắc mặt tái nhợt chật vật, khí thế cũng yếu đi rất nhiều.

"Ngươi thấy ta giống như không có việc gì sao..." Chúc Âm Lão Tổ thở hổn hển nói.

"Đạo hữu An Lâm cứu ta!!"

Lúc này, Chúc Âm Lão Tổ oai phong lẫm liệt, khí thế ngút trời đã ủ rũ trở thành một con rồng ăn hại, vết thương chồng chất ở trên người, căn nguyên bị thương, giữ lại một hơi không ngừng thở hổn hển.

Åm!!

Sau khi thiên đạo điên cuồng đánh Chúc Âm Lão Tổ một trận, cuối cùng nó mới yên tĩnh lại.

"Chạy!" An Lâm lớn tiếng nói.

Sức mạnh bùng nổ kinh khủng của nó đã làm nổ tung khoảng không phía trước, mười mấy con cự thú hồng hoang đều bị một quyền này đánh lui.

Một quyền kết hợp hoàn mỹ lực lượng ngũ hành mới và thiên đạo bùng nổ ngay tại chỗ.

"Đạo hữu Chúc Âm, anh không sao chứ." An Lâm bị tình cảnh bi thảm của Chúc Âm dọa sợ.

Chúc Âm Lão Tổ bị một đám cự thú hồng hoang bức đến cùng đường, cuối cùng không thể nào giữ hình tượng cao nhận được nữa, lớn tiếng cầu cứu An Lâm đang đối phó với Nữ Thần Sinh Mệnh.

Tất nhiên An Lâm không thể mặc kệ Chúc Âm Lão Tổ.

Chiếc vòng vàng phía sau lưng hắn chuyển động rất nhanh, xoay người hóa thành tàn ảnh, dùng tốc độ cực kỳ nhanh chớp nhoáng đã đứng ở bên cạnh Chúc Âm Lão Tổ, đánh một quyền về phía đám cự thú hồng hoang đang công kích Chúc Âm Lão Tổ kia!

Thân thể của hắn thu nhỏ lại, biến thành hình người có sừng rồng.

Huyễn Mộng Ma Côn bóp méo không gian, Thiên Long hai đầu triệu hoán sấm chớp mưa bão, Ám Ảnh Chi Xà di chuyển qua lại như điện, Dung Nham Tích Dịch phun Địa Hỏa .

Bọn chúng biết đây là cơ hội tấn công tốt nhất, người trước ngã xuống người sau tiến lên nhào về phía Chúc Âm Lão Tổ. Chúc Âm Lão Tổ thấy đám cự thú không ngừng nhào tới, da đầu không khỏi trở nên tê dại. Nhiều cự thú hồng hoang như vậy, ở thời kỳ toàn thịnh hắn đối phó bọn chúng còn cảm thấy áp lực như núi, huống chi là bây giờ.

Lúc này, đám cự thú hồng hoang kia mới khôi phục tinh thần.

Chúc Âm Lão Tổ cũng không già mồm cãi láo, lập tức chạy về phía vùng đất Tạo Hóa.

Đám cự thú hồng hoa muốn đuổi theo, dù sao bổ đao vào người Thần Linh Sáng Thế cũng có ý nghĩa vô cùng trọng đại đó. Nhưng công lực chạy trốn của Chúc Âm Lão Tổ cũng không thể đùa được, ngoại trừ một số ít cự thú hồng hoang lấy tốc độ làm chủ có thể đuổi theo, còn lại đều bị hắn bỏ lại đằng sau.

"Đạo hữu An Lâm, thân thể của ta có chút trướng ngại, xin được cáo từ trước!"

Mặc dù chạy trốn rất chật vật, nhưng xa xa vẫn truyền tới giọng nói phóng khoáng của Chúc Âm Lão Tổ.

"Đạo hữu Chúc Âm lên đường bình an!" An Lâm giúp Chúc Âm Lão Tổ đỡ được thiên quân vạn mã.

Nhưng mà, Chúc Âm Lão Tổ chạy trốn, một lần nữa thế cục trên chiến trường lại xảy ra biến hóa. Đề Na đối mặt với Nữ Thần Sinh Mệnh, An Lâm đối mặt với mấy chục con cự thú hồng hoang, một lần nữa chiến đấu trong gian khổ, thậm chí có thể dùng bốn chữ "cực kỳ nguy hiểm" để hình dung.

Hết cách rồi, vì sự xuất hiện của Chúc Âm Lão Tổ, sự phối hợp ăn ý nhịp nhàng ban đầu đã bị xáo trộn lên.

"Đạo hữu An Lâm." Trong lòng Chúc Âm Lão Tổ vô cùng phức tạp nhìn An Lâm đang tận tâm tận lực ngăn cản cự thú ở sau lưng mình, trong lòng ấm áp nhưng đồng thời hắn cũng cảm thấy áy náy cực kỳ.

Giống như hắn không chỉ không giúp được gì, còn cản trở người ta nữa?

Dù sao lúc trước An Lâm và Đề Na phối phợp với nhau rất tốt, chơi thả diều với cự thú hồng hoang, sau đó đuổi đánh Nữ Thần Sinh Mệnh. Bây giờ vì để giúp hắn không bị cự thú hồng hoang bổ đao, không thể không ngăn lại những đòn tập kích bất ngờ của một số lượng lớn cự thú hồng hoang.

"Định Hiểu Như ơi là Đinh Hiểu Như."

"Ngươi là người mạnh nhất của giới Bỉ Ngạn, vị thần tối cao của Quý Tộc. Kết quả bây giờ lại trở thành một kẻ liên lụy người khác, một tên hèn nhát chỉ có thể chạy trốn sao?"

Chúc Âm Lão Tổ hít sâu một hơi, nhìn nhẫn không gian của mình một chút.

Hắn là Thần Linh Sáng Thế của đại lục Thái Sơ trung tâm vũ trụ, tất nhiên là có một số thứ không để cho người biết, thế nên...

Nhẫn không gian trong tay ngay lập tức lóe sáng.

Ba viên đan dược để cho trời đất biến sắc xuất hiện ở trong tay.

Rõ ràng là ba viên Thần Đan cao cấp!

Chúc Âm Lão Tổ một ngụm nuốt ba viên Thần Đan cao cấp vào trong bụng. Lập tức đan lực khủng bố bộc phát ra, nhanh chóng chữa trị vết thương do bị thiên đạo phản phệ của hắn! Thậm chí ở trong đan dược còn ẩn chứa đạo lực cao nhất, đến cả căn nguyên bị thương cũng có dấu hiện được chữa trị

Rất nhanh, thương tổn trên người hắn đã được dược lực khủng bố chữa trị bảy tám phần.

Chúc Âm Lão Tổ đang chạy trốn bỗng nhiên dừng lại, dứt khoát xoay người, bay về phía An Lâm: "Đạo hữu An Lâm! Ta đã trở lại rồi đây!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận