Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1173: Đạo thuật phòng ngự mạnh nhất

Một người đàn ông mặc đồ đen đột nhiên xuất hiện trước mặt mọi người, mà trước đó không có một người nào phát hiện cả.

Hẳn mở hai tay mình ra, hình như muốn chủ động cảm nhận thử sức mạnh của Cổ Long Đế!

Nói là nói như vậy, nhưng trước mặt hắn vẫn hình thành một lớp lá chắn màu đen nửa trong suốt, bao bộc lấy hắn và bọn An Lâm.

Nhưng lớp lá chắn này, vẫn không thể ngăn cản được sức mạnh thần đạo của Cổ Long Đế.

Sức mạnh thần đạo màu đỏ va chạm vào lớp lá chắn nửa trong suốt, hoàn toàn xem như không có lớp lá chắn nọ mà xuyên thẳng qua.

Cổ Long Đế nhìn thấy cảnh này, ánh mắt vốn ẩn chứa bi thương thoáng hiện lên vẻ tự tin và cao ngạo.

Ở trong thế giới này, không ai có thể chống lại được sức mạnh của cô ta cả.

Sức mạnh kì dị của thần đạo màu đỏ xâm nhập vào trong cơ thể người đàn ông áo đen, máu trong cơ thế cậu ta bắt đầu sôi sục, trở nên điên cuồng.

Người đàn ông mỉm cười thật khẽ: "Con làm sao có thể để người khác làm hại tới sư phụ, ngay dưới mắt con được chứ?"

Tiêu Trạch: "..."

"Đỡ được rồi à?" Hứa Tiểu Lan không dám tin thì thào.

An Lâm đi về trước, dùng tay áo giúp Tiêu Trạch lau đi vết máu trên môi và và miệng cậu, mặt hiện lên vẻ đau lòng, nói: "Trước khi con nói những câu này, hãy lau khô máu đi đã."

Ánh mắt người đàn ông khẽ nheo lại, lá chắn màu đen nửa trong suốt của hắn đột nhiên bừng sáng lên sức mạnh của thần đạo, kết cấu trong lá chắn bắt đầu sinh ra biến hoá từ bản chất bên trong!

Tiêu Trạch bị sư nương khen ngợi hết lời, có hơi ngại cười khẽ, mặt đầy vẻ ngượng ngùng.

Sắc mặt Hứa Tiểu Lan lập tức thay đổi, cô đang định sử dụng thuật pháp gọi ra giáp Thiên Tinh Ám lần cuối cùng, nhưng tay cô lại bị An Lâm đè lại, khiến cô khựng lại.

Con vất vả lắm mới đột phá được tới cảnh giới Phản Hư hậu kì, đi ra làm màu một vòng, bộ con dễ dàng lắm à?

Ngay sau đó, trong ánh mắt hoảng sợ của mọi người, toàn bộ sức mạnh thần đạo màu đỏ của Cổ Long Đế, sau khi va chạm vào lớp lá chắn màu đen, đều bị cản lại, như đụng trúng một bức tường làm bằng sắt không thể phá vỡ!

"Thì ra là vậy, tôi cảm nhận được nỗi bi ai và đau khổ của cô, cảm nhận được những đau đớn cũng như giãy giụa của cô... sức mạnh này của cô rất đặc biệt, nó dung hợp sứ mạnh, trải nghiệm, tinh thần, số mệnh... thậm chí là những nguyền rủa hận thù cùng với quyết tâm phá tan mọi thứ ở thế giới này, cô là một người lãnh đạo rất xuất sắc."

Đúng vậy, người đàn ông đột nhiên xuất hiện che trước người đám An Lâm, chính là đồ đề của An Lâm Tiêu Trạch!

"Tôi là Long tộc Thái Cổ Long, bàn về vai vế tôi có thể làm lão tổ của ông đấy, không phải thiếu niên gì đâu." Tiêu Trạch mỉm cười phản bác.

"Tiểu Tiêu con giỏi quá!" An Lâm thì trực tiếp la lên cổ vũ.

Long Ngạo Thiên: "..."

"Chúc mừng cậu đã lĩnh ngộ được sức mạnh thần đạo, Tiêu Trạch, cậu đúng là quá giỏi rồi đấy!" Hứa Tiểu Lan lúc này đã lấy lại tinh thần vội lên tiếng chúc mừng, còn bước lại vươn tay xoa xoa đầu Tiêu Trạch.

"Cậu chính là Tiêu Trạch của Tứ Cửu tiên tông à, tôi đã nghe danh cậu suốt bấy lâu, bây giờ mới được gặp mặt, đúng là anh hùng xuất thiếu niên mà." Long Ngạo Thiên cũng mở miệng khen ngợi.

Nữ đế cao ngạo không ai bì nổi của Long tộc, vào lúc này, khẽ rũ mắt, vẻ mặt trầm ngâm, hiện lên vẻ yếu đuối đầy đáng thương.

Tiêu Trạch nhìn lên màn trời đang phủ kín mưa máu, khẽ nói: "Thần đạo của tôi, là theo đuổi đạo thuật phòng ngự mạnh nhất. Nó là sự phòng ngự linh hoạt thiện biến mất, nó có thể dựa vào đòn tấn công được phát ra, để thay đổi thuộc tính phòng ngự của bản thân... Cho dù là sự tấn công đến từ năm tháng, thì tôi cũng có thể tạo ra một lá chắn mãi mãi không thay đổi, bảo vệ tất cả những thứ tôi muốn bảo vệ!"

Cổ Long Đế hết nhịn nổi, cuối cùng cũng thốt ra tiếng lòng của mình.

Long Ngạo Thiên thấy lòng mình đau như cắt.

Nhưng hiện giờ nó đã bị Tiêu Trạch phân tích, thậm chí tìm ra cách giải quyết, vậy thì nó đã không còn tạo thành bất kì uy hiếp gì với kẻ địch được nữa rồi...

Tại sao lúc nói chuyện với hai người kia thì giả vờ ngây thơ các kiểu, quay sang tôi thì lập tức vác vai vế ra hù nhau?

"Đạo thuật phòng ngự của tôi, không hề đơn giản như những gì các người tưởng. Dù sao, không bị kẻ địch phát hiện, cũng có thể xem như một kiểu phòng ngự mà, đúng không?" Tiêu Trạch cười giải thích.

Tiêu Trạch cũng rất vui vẻ giúp vị nữ đế của Long tộc này giải thích nghi hoặc, dù sao làm màu luôn làm người ta cực kì vui sướng.

"Ta còn một câu hỏi, tại sao cậu có thể lại gần bọn ta, mà không một ai trong số bọn ta có thể phát hiện được cậu?" Cổ Long Đế hỏi ra điều mình vẫn khó hiểu nãy giờ.

"Trong các đại năng cảnh giới Phản Hư, vậy mà lại xuất hiện một kẻ có thể đỡ được sức mạnh của ta cơ đấy..." Cổ Long Đế vẫn tiếp tục chảy xuống những giọt nước mắt máu, nhưng mặt cô ta cũng hiện lên vẻ phức tạp: "Thật không không ngờ, kẻ có thể hiểu rõ năng lực của ta nhất, lại là kẻ địch của ta."

Cơn mưa máu chợt tắt ngúm.

Cổ Long Đế ngừng sử dụng thuật pháp Nỗi Đau Tàn Sát.

Thuật pháp này với những kẻ không hiểu được nó thì không khác gì bùa đòi mạng.

"Thần đạo của cậu... đúng là rất lợi hại." Cổ Long Đế thở dài một tiếng, cô ta vươn ống tay áo bảy màu của mình ra, lau đi những giọt nước mắt máu đang vương trên mặt mình.

"Từng người, từng người các ngươi... tại sao đều có lớp phòng ngự bền chắc như vậy chứ?!"

Làm cô ta cảm nhận được cảm giác cực kì thât bại và không thể thay đổi.

Có lẽ là vì đã quá mệt mỏi, mà cũng có lẽ là vì tất cả những biến cố đã xảy ra liên tiếp này.

Đúng vậy, sức mạnh thần đạo của cậu, còn có thể dùng để biến thành thuộc tính ẩn nấp, để ẩn dấu bản thân mình.

Cậu có thể lợi dụng sức mạnh thần đạo của bản thân, khiến thuật pháp phòng ngự được sức mạnh thần đạo tạo ra, dựa theo thuộc tính thuật pháp của kẻ địch, để thay đổi thuộc tính phòng ngự của bản thân nó, tỏ rõ sức mạnh thần đạo của cậu vô cùng linh hoạt, có tính biến hoá cực kì mạnh.

Ba đại năng Tà Long và Cổ Long Đế lúc nãy đều đang dồn hết sự tập trung lên người bọn An Lâm, sao còn rảnh để chú ý tới một kẻ đang sử dụng sức mạnh thần đạo để ẩn núp và lén lại gần họ được chứ?

Cứ thế, vào lúc chỉ mành treo chuông vô cùng nguy hiểm.

Tiêu Trạch hiểu ra được thần đạo, xuất hiện một cách vô cùng nổi bật, mạnh mẽ xoay chuyển lại tình hình cuộc chiến!

"Tiểu Tiêu, giờ chúng ta nên làm gì tiếp đây, là xông lên xử lý sạch bọn họ, hay là tiếp tục bỏ trốn?" An Lâm cảm thấy lúc này mình nên nghe thử ý kiến của đồ đệ.

"Đánh nhau thì chắc chắc chúng ta đánh không lại rồi đó, mỗi một người trong họ đều đã trở thành đại năng Phản Hư hậu kì từ rất lâu rồi, con muốn ngăn cản đòn tấn công của chúng đã không phải chuyện dễ dàng..." Việc phán đoán đúng sức chiến đấu của mình, có ảnh hưởng vô cùng quan trọng, dù có thể nào Tiêu Trạch cũng sẽ không giấu diếm.

"Vậy chúng ta mau chạy thôi, chỉ cần chạy ra một khoảng cách nhất định, vậy bọn họ sẽ không đuổi theo chúng ta nữa đâu." An Lâm tỏ ra vô cùng bình tĩnh mở miệng quyết định.

Có đồ đệ ở trong này, cảm giác an toàn lập tức nhân lên vài lần, cho nên lời hắn nói ra cũng bớt mấy phần lo lắng.

Tiêu Trạch gật đầu mỉm cười đáp: "Sư phụ, lớp lá chắn phòng ngự Hắc Tinh này của con có thể vừa di chuyển vừa sử dụng, họ không làm chúng ta bị thương được đâu."

Chỉ trong một thời gian cực ngắn, cái cảnh này họ đã trải qua quá nhiều lần rồi.

An Lâm và Hứa Tiểu Lan lại tỏ ra vô cùng bình tĩnh, thậm chí họ còn rảnh rỗi lấy linh đan ra ăn để hồi sức.

"Nguy rồi, chúng ta bị bao vây rồi..." Tiêu Trạch rất lo lắng, trán thấm ra cả mồ hôi lạnh.

Tà Long Huyễn Mộng phân hoá ra cả trăm cái xúc tua, đè chặt lấy lá chắn Hắc Tinh.

Hoa hồng đỏ phủ kín không trung, toả ra sức mạnh trói buộc cực mạnh.

"Vậy hãy để chúng biết cái gì gọi là ác mộng." Tà Long Huyễn Mộng cũng bình tĩnh mở miệng.

Ba đại năng Tà Long cực kì mạnh mẽ, bắt đầu thả ra những thuật pháp mạnh nhất của mình, phóng hết về phía bọn Tiêu Trạch.

Nhưng mà, lớp lá chắn do Tiêu Trạch sử dụng sức mạnh thần đạo để ngưng tụ ra, lại cứng rắn tới mức khiến người ta nghẹn họng trân trối, nó vô cùng ngoan cường không ngừng ngăn cản lại hết đợt tấn công này tới đợt tấn công khác của ba đại năng Tà Long!

"Tại sao nó lại cứng tới như vậy chứ?!" Tà Long Luân Ngục hết hồn tự hỏi.

"Nếu không có cách nào phá vỡ được lớp phòng ngự này, vậy thì chúng ta vây bao vây chúng đi!" Tà Long Huyễn Mộng cắn răng đề nghị: "Dù là thuật pháp phòng ngự mạnh mẽ tới mức nào, thì dùng trong một thời gian quá dài cũng sẽ khiến người sử dụng mệt mỏi kiệt sức. Chúng ta cứ bao vây chúng lại trước, rồi thay phiên không ngừng tấn công, chắc chắn sẽ phá được lớp phòng ngự đó!"

Cứ như vậy, đủ các loại thuật pháp trói buộc kinh thiên động địa được nện lên người bọn An Lâm.

Một chiêu này quả nhiên có tác dụng, cho dù đạo thuật phòng ngự của Tiêu Trạch mạnh tới mức đáng sợ nào, thì cũng không thể nào hoàn toàn cản hết được tất cả các thuật pháp trói buộc do ba vị đại năng Phản Hư hậu kỳ đại năng liên hợp thi triển.

Hắn che chở mọi người chạy được khoản hơn trăm dặm, vẫn bị ba con Tà Long bao vây.

Khoá luyện ngục quấn chặt lấy lá chắn Hắc Tinh, từng lá bùa thần đạo dính lên khắp lá chắn

"Hay lắm... dám coi thường chúng ta tới nước này." Tà Long Mân Côi híp mắt cười mỉm.

"Con mẹ nó, chúng ta hoàn toàn bị bỏ qua à?" Tà Long Luân Ngục không đáp tin hỏi.

Cứ thế Tiêu Trạch đứng trước đám người An Lâm, ngưng tụ ra lá chắn Hắc Tinh bao bọc lấy toàn bộ mọi người, sau đó họ cưỡi cục gạch đen bay lên trời, chạy về phía xa.

Cảm giác an toàn lại nhân lên thêm mấy lần nữa rồi!

An Lâm và Hứa Tiểu Lan nghe vậy đều vô cùng mừng rỡ, vậy là được rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận