Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 445: Kể từ đây hai ta trở thành người dưng

Hỏi: Làm thế nào mới cứu được An Lâm?

Thiên Thư Vấn Đạo tỏa ra hào quang màu vàng, từ từ hấp thụ máu tươi.

Sau đó, nó bắt đầu rời khỏi thân thể An Lâm, bốc cháy lên ở trong hư không.

Sau khi Thiên Thư Vấn Đạo bị thiêu đốt, những dòng chữ chữ kim sắc hiện lên trong hư không.

Mỗi một chữ đều rất phù hợp với đạo ý, hòa tan giữa trời đất, tương sinh với thiên địa.

[Phương pháp thứ nhất: Trong vòng nửa khắc, để cho sinh linh Kỳ Hợp Đạo sử dụng lực lượng Thần Đạo, tẩy tủy xua hàn cho An Lâm.

Phương pháp thứ hai: Trong vòng nửa khắc, cấy ghép huyết mạch Thần Hoàng lên người An Lâm, lợi dụng huyết mạch Chân Viêm chính thống đuổi đi hàn lực.

Phương pháp thứ ba: Trong vòng nửa khắc, tìm được Chí Tôn Thần Quả viêm hệ, cũng có một nửa tỷ lệ có thể tiêu trừ hàn lực.]

Cô đạt được truyền thừa của Thần Âm ở Đông Nhật Long Mộ, ở trong cái truyền thừa này, có phương pháp cấy ghép huyết mạch của Đông Phương Minh cho Thần Âm.

"Chẳng qua là... Loại phương pháp cấy ghép huyết mạch này sẽ làm đạo căn tan vỡ, lực lượng của mình có nhanh chóng xói mòn, cuối cùng biến thành một cô giá phàm trần không thể tu luyện..." Hứa Tiểu Lan mỉm cười tự nhủ, trong nụ cười của cô lộ ra cảm xúc khổ sở.

Cứ như vậy, chỉ còn lại phương pháp thứ hai.

Chắc chắn là hai người kia không nghĩ tới rằng ở mấy chục ngàn năm sau, sẽ có một cô gái mạng trong mình hai loại huyết mạch Long Hoàng, và cô gái đó sẽ cấy ghép huyết mạch Thần Hoàng của mình cho một chàng trai khác.

Phương pháp thứ ba là trực tiếp nhất, cô nhìn thoáng qua An Lâm rồi lại nhìn nhẫn không gian của mình, cô không có Chí Tôn Thần Quả viêm hệ. Nghĩ đến cũng đúng, loại tiên quả có cấp bậc cao như Chí Tôn Thần Quả, cho dù là đại năng Kỳ Phản Hư cũng rất ít người có được.

Thần Âm cũng là người thích ca hát, cho nên cô ta đã cải tiến khẩu quyết cấy ghép huyết mạch Đông Phương Minh, để cho quá trình cấy ghép huyết mạch càng thêm hoàn mỹ thông qua âm luật.

Hứa Tiểu Lan nhìn ba phương pháp kia, hai tròng mắt chiếu lên ánh lửa, thân thể trông có vẻ yếu ớt.

Cô ôm An Lâm, ngắm nhìn khuôn mặt bị băng sương bao trùm của chàng trai, trên mặt không có một chút cảm xúc do dự nào, trong miệng bắt đầu ngâm tụng khẩu quyết cổ xưa kia.

Về phần cái biện pháp thứ nhất, để cho sinh linh Kỳ Hợp Đạo sử dụng lực lượng Thần Đạo, giúp An Lâm tẩy tủy xua hàn. Bây giờ cô không cách nào liên lạc được với cậu hai, cũng không cách nào liên lạc với thái thượng trưởng lão của tông môn, mong đợi những đại năng Kỳ Hợp Đạo khác tới đây trong vòng nửa khắc, xác suất xảy ra lại càng thấp hơn.

Nửa khắc cũng chính là khoảng bảy tám phút, thời gian vô cùng cấp bách, một khi đến giờ rồi, như vậy An Lâm sẽ mất đi tính mạng.

Thần Âm là một vị đại năng có huyết mạch Long Phượng của Long tộc, cô ta có huyết mạch Phượng Hoàng, lấy được thông qua cấy ghép huyết mạch của Đông Phương Minh khi hắn sắp chết.

Chẳng biết tại sao, bỗng nhiên cô lại hồi tưởng đến lúc ở phàm trần, cô và An Lâm phối hợp biểu diễn trong buổi concert.

Vừa hay, cô có loại phương pháp này...

Tối hôm ấy, cô gẩy đàn cổ, váy trắng tung bay tựa như một đóa lan rừng ở trong sơn cốc.

Khẩu quyết kia tựa như một khúc ca dao, giai điệu êm tai đẹp đẽ.

Đây là một màn trình diễn đơn ca không có người xem, giọng của Hứa Tiểu Lan rất hay, trong âm thanh dịu dàng mang theo tiếng Phượng Hoàng réo rắt, có thể mang đến cảm giác ấm áp và khiến lòng người an ổn.

Vì sao mình lại nhớ đến những chi tiết này? Quả nhiên, mình vẫn luôn rất quý trọng... Hứa Tiểu Lan thầm nghĩ trong lòng.

Tối hôm ấy, trời sao sáng rỡ, càng chói mắt hơn chính là biển light stick màu trắng, cô và An Lâm cùng nhau biểu diễn ở trên sân khấu, đón nhận sự cổ vũ của mấy chục ngàn người, thật ra khi đó cô rất hồi hộp, chỉ có điều là cô không thể hiện ra ở trên mặt.

Hứa Tiểu Lan cắt cổ tay, thứ chảy ra không phải là dòng màu đỏ máu tươi, mà là dòng máu kim sắc ẩn chứa chân viêm chính thống.

Thế nhưng đâu ai ngờ rằng, đây là lần đầu tiên hai người phối hợp trình diễn, và có lẽ cùng là lần cuối cùng...

Nắng ấm tràn về, sẽ làm băng tuyết tan rã.

An Lâm ca hát, cô gảy đàn, hai người phối hợp vô cùng ăn ý, ăn ý đến mức giống như tri kỷ, giống như là đã cùng nhau luyện tập vô số lần.

Viêm lực kim sắc chính thống bắt đầu dung nhập vào trong máu, kinh mạch, thần hồn, khí hải...

Nhưng mà viêm lực kim sắc đã tràn ngập khắp nơi, chảy đi khắp toàn bộ cơ thể, hoàn toàn đuổi sạch hàn lực màu xanh.

Hàn lực màu xanh như gặp phải thiên địch, điên cuồng chạy trốn ở trong cơ thể An Lâm.

Mình cùng hắn, vẫn luôn rất ăn ý... Hứa Tiểu Lan bỗng cảm thán.

Tay của An Lâm cũng bị cắt, nhưng không có máu chảy ra.

Thân thể của hắn đã bị đông lại, cực kỳ cứng rắn.

Dưới sự dẫn dắt của trận pháp, dòng máu kim sắc từ cổ tay của Hứa Tiểu Lan từ từ chảy vào trong vết thương của An Lâm, mơ hồ có tiếng Phượng Hoàng rên rỉ, lực lượng chân viêm chính thống vô cùng mạnh mẽ đánh thẳng vào trong cơ thể băng giá vô tận của An Lâm.

Thời điểm Tấm màn rơi xuống rời khỏi sân khấu, bởi vì cô nắm tay An Lâm, một loại cảm giác làm cho người ta yên lòng bỗng tràn về.

Đường vân kim sắc phức tạp dần dần được xây dựng, cuối cùng tạo thành một cái hình tượng Phượng Hoàng ở trên mặt đất.

Một cái trận pháp dần dần xuất hiện ở trên mặt đất, phát ra hào quang kim sắc.

Tiếng ca uyển chuyển du dương, kích thích lực lượng trong không gian.

Thời gian dần qua, nó hoàn toàn hóa thành huyết mạch của An Lâm, tản ra hào quang nhàn nhạt.

Luồng lực lượng ấm áp này đã kéo An Lâm thoát khỏi bàn tay Tử Thần, khiến cho hắn không còn rét lạnh nữa.

Khuôn mặt Hứa Tiểu Lan đã tái nhợt như tờ giấy, cô dịu dàng vuốt ve khuôn mặt hồng hào của An Lâm, vô thức mỉm cười.

Nụ cười kia rất đẹp, cũng rất buồn bã.

Cô đặt Tụ Hỏa Bàn ở trên người An Lâm, lấy ra một tờ giấy trắng, viết xuống một hàng chữ:

"Đưa Tụ Hỏa Bàn về Chu Tước tông, chăm chi tu tiên, ngày ngày tiến về phía trước, không cần nhớ tới tôi."

Vài giọt nước mắt rớt xuống, bất giác, cô gái mặc áo xanh kia đã nhảy nước mắt như mưa.

Cô đã từng có vô số ước mơ đẹp đẽ về tương lai của mình.

Vì thế cô mới cố gắng, vì thế cô mới phấn đấu.

Cô vẫn còn rất nhiều chuyện chưa làm, cô còn rất nhiều tâm nguyện chưa hoàn thành.

Âm thanh tan biến trên không trung, bóng hình xinh đẹp màu xanh yếu ớt kia ẩn vào giữa tầng mây, biến mất không thấy nữa.

"Duyên phận giữa chúng ta đã hết, kể từ đây... hai ta trở thành người dưng..."

Cô gái đứng trên kiếm Long Tước, ngoái đầu lại nhìn về phía chàng trai đang ngủ say, sau đó ngự kiếm bay lên.

Cô dịu dàng lên tiếng, nói lời từ biệt cuối cùng.

"Xin hãy quên đi cô gái ngốc nghếch như tôi đi, tôi đã không thể đối mặt với cậu được nữa rồi."

"Tôi thật khờ, tôi cũng muốn ngắm nhìn phong cảnh ở những nơi cao hơn, xa hơn, vì sao phải vì cứu cậu, mà tự cắt đứt con đường tu tiên của mình..."

"Tôi thật khờ, rốt cuộc thì tôi đang làm cái gì chứ..."

"Tôi thật khờ, tôi thật khờ..."

Dường như Hứa Tiểu Lan muốn khóc cạn nỗi bi thương, dường như cô muốn khóc cạn hết nỗi tủi thân không cam lòng của mình.

Chẳng biết từ lúc nào, đôi môi của cô đã dán chặt lên đôi môi của An Lâm, nước mắt thấm ướt cả lớp áo.

Tình yêu cuồn cuộn như sóng biển, tình yêu hãm sâu trong khổ hận.

Chưa bao giờ Hứa Tiểu Lan lại cảm nhận được tình cảm trong lòng mình rõ ràng như lúc này.

"An Lâm, tôi thật khờ..."

"Thế nên..."

"Tôi thật khờ... Rõ ràng tôi với cậu chẳng phải là bạn đời, thế mà tôi lại cho cậu huyết mạch..."

Tiếng khóc lóc nức nở vang vọng khắp trong sơn động.

Bởi vì mạnh mẽ cấy ghép huyết mạch, đạo căn tan vỡ, lực lượng không ngừng xói mòn, từ đó biến thành một người phàm.

Nhưng hôm nay, hết thảy mơ ước đều không còn, đôi cánh của cô đã gãy rồi...

Thậm chí cô còn mơ ước rằng sẽ có một ngày, cô có thể sóng vai với chàng trai bên cạnh đi đến đỉnh cao, ngao du vạn giới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận