Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 479: Sức mạnh huỷ diệt trời đất

Nhiếp Hạo có chút bối rối nhìn Diệp Nam Thiên. Hắn dụi dụi mắt, phát hiện đúng là bóng dáng quen thuộc đó, chẳng qua thoạt nhìn hình như càng vĩ đại hơn.

Tướng lĩnh nước Thủy Xuyên rất nhanh đã lấy lại tinh thần, giơ cao trường kiếm hét lớn: "Nhanh lên! Đội quân của Diệp Nam Thiên đang tách khỏi binh lính thủ thành, đây chính là cơ hội để tiêu diệt nhánh quân này! Chúng ta mau xông lên giết, không được để cho bọn chúng leolên tường thành!"

Binh lính và dị thú còn lại cũng rối rít phản ứng lại, hét to xông về phía đội kỵ binh từ trên trời đáp xuống này.

Nhiếp Hạo cũng phản ứng lại, hét lớn: "Nhanh lên! Dùng hoả lực yểm trợ cho đội quân ngoài thành, để họ rút lui về trong thành!"

Bên ngoài thành có hơn ngàn quân địch cùng hơn ngàn con dị thú hung tàn, tướng quân Diệp Nam Thiên chỉ huy đội quân gồm hơn tám trăm binh lính, đem so sánh với chúng mà nói thì có sự chênh lệch lực lượng rất lớn, trước hết phải để họ rút lui vào trong thành.

Nhưng chẳng qua Diệp Nam Thiên chỉ lạnh lùng cười một tiếng, giơ cao trường kiếm trong tay, hét lớn: "Đây là trận chiến thành danh đầu tiên của Nam Thiên Quân chúng ta, theo tôi xông lên giết!"

"Giết!"

Hơn tám trăm binh lính nét mặt không hề có chút sợ hãi, tay cầm thần khí trường giáo Bạo Vũ Lê Hoa xông về đại quân phía trước.

Các binh lính nước Thủy Xuyên cũng cảm thấy bối rối. Vũ khí, áo giáo, tấm khiên của họ bị xé nát như đậu hũtrước trường thương màu bạc đó, hoàn toàn không có sức chống cự.

"Ha ha ha ha... Không sai! Lão chó Tư Đồ chịu chết đi!" Diệp Nam Thiên cười to ha ha.

Bởi vì đội quân của nước Thủy Xuyên lại đang bị Nam Thiên Quân đánh tan như đậu hũ vậy.

Tướng lĩnh nước Thủy Xuyên đang giao chiến với Diệp Nam Thiên, đồng tử co rút lại, mặt đầy vẻ không thể tin nổi nói: "Chẳng lẽ những trường giáo này đều là... đều là thần khí!"

Diệp Nam Thiên cười nhạt: "Bây giờ chính là lúc phản công, bọn chúng tiêu rồi."

Trên mặt đất, binh lính Nam Thiên như chém dưa thái rau vậy, chém binh lính nước Thủy Xuyên và dị thú lăn trên đất, như quân của vua đánh đâu thắng đó, tinh thần không thể ngăn nổi.

Tướng lĩnh nước Thủy Xuyên thấy vậy, đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó vẻ mặt ngạc nhiên mừng rỡ rồi ngưng tụ khí dực đánh về phía Diệp Nam Thiên, cười to ha ha: "Diệp Nam Thiên mày chính là tự tìm đường chết. Cứ ở đấy đợi mấy trăm tên lính kia bị đại quân của tao san bằng đi!"

Kiếm khí như rồng, không ngừng chém về phía Tư Đồ Lãng Huy!

Quân đội nước Thủy Xuyên bắt đầu va chạm với Nam Thiên Quân, nhưng sự thê thảm khi va chạm lại không hề xảy ra.

"Diệp Nam Thiên, anh làm cái gì vậy? Mau rút lui! Chỉ cần chúng ta phòng thủ được thành, sẽ từ từ tìm cách phản công trận chiến này!" Nhiếp Hạo hét lớn.

Dị thú kiến, dị thú bọ rùa, dị thú sâu lông hung mãnh tàn bạo cũng bị trường thương kinh khủng kia xé rách không chút trở ngại nào. Áo giáp dị thú là thứ mà bọn chúng tự hào nhất, nay lại không chịu nổi một đòn của trường giáo Bạo Vũ Lê Hoa.

Ngay tại thời điểm thắng lợi đã định, mây đen bỗng nhiên bay đến đầy trời, còn mang theo tiếng sấm mãnh liệt.

Luồng nguyên khí màu trắng quấn quanh trường giáo Bạo Vũ Lê Hoa của Nam Thiên Quân, giống như thần binh vô địch, khiến cơ thể của quân địch còn chưa chạm vào mũi trường giáo thì đã bị đánh tan hai nửa!

Chỉ thấy một con bọ ngựa màu đen lao ra từ trong mây, tay liềm còn kẹp một người đàn ông mặc quần áo trắng, cười to ha ha, nói: "Đệ nhất cao thủ Ngụy Long của nước Thanh Đồng đã chết, bọn mày còn không đầu hàng?"

"Rốt cuộc tên Diệp Nam Thiên này đã gặp được cơ duyên gì..." Nhiếp Hạo mở miệng lẩm bẩm.

Binh lính nước Thủy Xuyên và dị thú bị bị đến hoảng sợ. Mới xông vào chém giết một lúc, máu tươi đã chảy đầy đất, hơn nữa đều là máu của bọn chúng, ngược lại binh sĩ Nam Thiên thương vong cực kì ít.

"Khặc khặc... Nếu chúng mày không đầu hàng thì tao sẽ ăn hết chúng bây..." Bọ ngựa đen cười một tiếng, bắt đầu nuốt Ngụy Long vào trong bụngtrước mặt các tướng sĩ!

"Hết rồi, không ngờ trong đám dị thú lại có cấpthần, hơn nữa lại còn giết chết Ngụy Long." Nét mặt Diệp Nam Thiên chứa đựng sự bi phẫn và không cam lòng.

Bọ ngựa đen đưa mắt nhìn Nam Thiên Quân dưới đất, hai mắt phát sáng, vẻ mặt vô cùng tham lam.

Sắc mặt Diệp Nam Thiên và Nhiếp Hạo cùng lúc biến đổi, vẻ mặt kinh hãi nhìn người đàn ông trong tay bọ ngựa cách đó không xa.

Viên gạch đen khổng lồ phá vỡ tầng mây. Viên gạch đen kia rộng chừng hai trượng, che khuất bầu trời!

Giọng nói của bọ ngựa vang vọng khắp toàn bộ chiến trường, vô số binh lính ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.

Tất cả mọi người đều trợn to mắt, nhìn bóng người đội trời đạp đất kia.

"Vèo!" Viên gạch đen biến mất, một bóng người khổng lồ đáp xuống đất, hai chân đạp trên mặt đất, khiến cả mặt đất đều chấn động.

Toàn bộ binh lính trên chiến trường đều cảm thấy trời đất đều tối sầm lại.

"Làm sao có thể... Ngụy Long bị đánh bại... Nhưng hắn là cao thủ cấp thần duy nhất của nước ta..." Nhiếp Hạo lẩm bẩm nói.

Ầm! Bọ ngựa đen bộc phát ra khí tức vô cùng mạnh mẽ, hoá thành vòi rồng màu đen xông về phía đội quân hơn tám trăm người kia, điên cuồng chém giết Nam Thiên Quân dưới đất.

"Rút lui!" Diệp Nam Thiên hét lớn.

Ngay lúc này, một tiếng "A" từ trên trờitruyền tới.

Sức mạnh của họ chia làm bốn cấp nhân, địa, thiên, thần. Sức mạnh cấp thần đủ để đánh thắng trên dưới mấy ngàn người. Cho Diệp Nam Thiên thêm thời gian mấy năm, hắn cũng sẽ có cơ hội thăng lên cấpthần, nhưng bây giờ thì...

"Ha ha, không ngờ lại có nhiều vũ khí tốt như vậy, tao sẽ không khách sáo..."

Nét mặt các binh lính nước Thủy Xuyên đầy vẻ vui mừng, bọn chúng đã nhìn thấy được hy vọng thắng lợi!

Các tướng lĩnh và binh lính nước Thanh Đồng rối rít cắn răng nghiến lợi, hai mắt phát ra lửa giận.

Có binh lính sợ hãi đến nỗi vũ khí cũng làm rơi xuống đất, ngơ ngác nhìn người khổng lồ đó: "Người khổng lồ Thần... Thần Ma?"

An Lâm nhìn bọ ngựa màu đen trên trời, cười nói: "Trên người chú có khí tức khiến anh cảm thấy hứng thú. Nào, đến đây nói chuyện một chút xem nào."

Mọi người nghe vậy lạicàng thêm kinh hãi, mẹ nó Thần Ma này còn biết nói chuyện!

Hai mắt bọ ngựa đen cứng lại, quơ hai chân như lưỡi hái máu, đánh về phía An Lâm.

"Trò chuyện cái rắm, cũng không phải tao chưa từng giết người khổng lồ Thần Ma, chịu chết đi!"

Vừa nói, hai chân bọ ngựa đen vừa bộc phát ra sức mạnh đáng sợ, sương đen tụ lại giữa hai chân, tạo thành khí nhọn hình lưỡi đao, tựa như lưỡi kiếm sắc bén trong đêm dài mấy mét, xé không khí, mang theo một tiếng kêu sắc nhọn chém về phía cổ An Lâm!

Nhanh quá!

Nhiếp Hạo và Diệp Nam Thiên cùng cảm thấy chấn động.

"Đừng ồn ào!" An Lâm cười nói một câu, ngay sau đó vỗ một bàn tay về phía bọ ngựa đen.

Sức mạnh của bàn tay nhanh như sấm đánh, mang theo khí tức cuồn cuộn. Bàn tay còn chưa chạm vào bọ ngựa, luồng gió kinh khủng từ bàn tay đã xé rách luồng khí đen hình lưỡi kiếm, sau đó đánh vào cơ thể bọ ngựa.

An Lâm hài lòng cười một tiếng, cất cây đao lớn dài bốn mươi mét của hắn đi: "Ha ha, lúc này mới chịu ngoanngoãn à."

Nó lập tức dừng lại, "phịch" một tiếng quỳ xuống đất, lớn tiếng xin tha: "Thần Ma đại nhân tha mạng! Anh muốn nói chuyện gì cũng được, xin anh đừng giết tôi!"

Bọ ngựa đen nhìn lại phía sau lưng, thấy đại đao chọc trời hiện lên vẻ lạnh lẽo kia, lập tức sợ tè cả ra quần.

"Bọ ngựa nhỏ, anh có thể cho chú chạy trước ba mươi chín mét, nhưng mà đến lúc đó... Đừng trách đại đao của anh không lưu tình nha." An Lâm nhếch khóe miệng, cười một tiếng tà mị.

Diệp Nam Thiên lẩm bẩm nói: "Trời ạ, đao còn có thể lớn như vậy sao?"

Binh lính và dị thú còn lại thấy người khổng lồ Thần Ma đáng sợ, cũng không còn ý chí chiến đấu nữa, liều mạng chạy trốn.

Nhưng mà điều khiến bọn chúng cảm thấy kì quái chính là binh lính của Diệp Nam Thiên hoàn toàn không có ý định chạy trốn, chẳng lẽ họ không sợ người khổng lồ Thần Ma này sao?

Ngay trong lúc này, An Lâm đã đưa mắt nhìn sang dị thú chạy trốn, há miệng, nhổ ra một chút nước bọt...

Ngụm nước bọt kia càng rơi càng lớn, cuối cùng hoá thành đợt sóng mãnh liệt, trong nháy mắt nuốt chửng mấy trăm con dị thú đang chạy trốn, sau đó sức mạnh đáng sợ bắt đầu bùng nổ, xé rách thân thể dị thú...

Tất cả các binh lính nhìn thấy cảnh tượng này, lại hít một ngụm khí lạnh. Nhổ một chút nước bọt lại có thể nhấn chìm một đội quân lớn, đây là loại sức mạnh gì?!

Các binh lính nước Thủy Xuyên sợ đến mức taychân mềm nhũn, nhưng vẫn cố gắng chạy thoát về phía xa.

Bọ ngựa đen là cường giả cấpthần, khó khăn bò dậy trên mặt đất, sau khi thấy An Lâm thể hiện sức mạnh thần kì, cũng bị doạ sợ, kéo lê thân thể tàn tạ chạy trốn về phía xa.

An Lâm thấy bọ ngựa chạy trốn, lạnh lùng cười một tiếng rồi rút một cây đao lớn ra, thân dài bốn mươi mét.

Mọi người ngẩng đầu nhìn thanh đao lớn gần như muốn đâm rách bầu trời, trợn mắt há mồm một lần nữa.

"Rút lui!" Tướng lĩnh nước Thủy Xuyên hét lớn một tiếng, dẫn đầu bỏ chạy về phía xa.

Người khổng lồ Thần Ma này còn đáng sợ hơn vô số lần so với người khổng lồ Thần Ma ngày trước!

Đường đường là cường giả cấpthần, lại không cản được một chưởng của người khổng lồ Thần Ma?!

Tướng lĩnh binh sĩ nước Thanh Đồng và nước Thủy Xuyên, rối rít trợn mắt há mồm, mặt đầy khiếp sợ nhìn bọ ngựa bị đánh bay.

"A... Phụt!" Bọ ngựa đen thảm thiếtkêu lên một tiếng, hộc máu văng ngược lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận