Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1284: Vấn đề phân chia của cây Bàn Đào

Hồng Đấu đột nhiên ra trận, dọa cho hai thành viên của hoàng tộc Đại Đường một phát.

Nhưng họ rất nhanh đã định thần lại, dùng tốc độ nhanh hơn xông về phía Hồng Đấu.

"Kiếm Đường Thập Tam, phá núi!" Một người con trai xuất kiếm, ánh kiếm như cầu vồng, óng ánh loá mắt, chứa đựng sức mạnh xẻ núi cắt biển hạ xuống bức tường đang nhô lên một cách cực kỳ bá đạo.

Ầm ầm! Tường cao cứ như vậy mà bị người con trai vung kiếm chém nổ.

Hồng Hấu từ bên trên tường cao rơi xuống, còn chưa kịp làm gì đã bị một người con trai khác xông tới trước mặt hắn, đánh một chưởng tới!

Hồng Đấu trong lúc gấp gáp đã trả lại một quyền lên không trung.

Sức mạnh va chạm mãnh liệt.

Hồng Đấu kêu thảm một tiếng, hắn bị người con trai đánh bay rồi.

Sau khi ra tay, bước chân của hắn vẫn không dừng lại, tiếp tục đuổi theo người con trai cầm kiếm.

Mấy giây sau, An Lâm đã vọt tới phía sau người con trai cầm kiếm.

Một âm thanh cực kỳ lãnh đạm truyền đến.

Côn Bằng Hàng của Thần thú Côn Bằng!

"Phù!" Người con trai ngay cả thời gian phản ứng lại cũng không có, một ngụm máu tươi liền phun ra ngoài, thân thể bay về phía trước giống đạn pháo, còn bay xa hơn so với Hồng Đấu, lúc lăn xuống mặt đất, kim quang hộ thể đã bị đánh ra rồi.

Trường kiếm đâm trúng đồ vật cực kỳ cứng, miễn cưỡng ngăn cản được thế đi.

"Hừ, hỏi ngươi có đồng ý hay không? Ngươi là thứ gì chứ?" Người con trai xuất chưởng mặt lộ vẻ xem thường, hừ lạnh một tiếng, tiếp tục bỏ chạy.

Người con trai tự biết chạy không thoát, xoay người mà liều mạng đọ sức với An Lâm, trường kiếm trong tay tạo nên làn sóng gợn màu trắng ở trên hư không, dùng thế sét đánh đâm về phía An Lâm.

"Đánh bay một cục thịt, cũng đáng để kiêu ngạo như vậy sao?"

Nhưng hắn còn chưa đi được hai bước, phía sau đột nhiên truyền đến sự va chạm kinh khủng, năng lượng mạnh mẽ gần như xé rách cơ thể hắn, giống như muốn nổ nát xương sống của hắn!

Không khí mà cả người An Lâm tiếp xúc hơi vặn vẹo, giống như Côn Bằng bay thẳng một mạch, không khí xung quanh không chỉ không phải là lực cản, ngược lại còn là trợ lực giúp hắn hành động, khiến cho tốc độ của hắn nhanh hơn.

An Lâm trực tiếp dùng lòng bàn tay chặn nhát kiếm của hắn!

Rõ ràng là An Lâm đến rồi, hắn dựa vào lúc Hồng Đấu kéo dài thời gian, mà đuổi kịp hai người chạy trốn dễ như ăn cháo.

Người này, cho dù là Đạo Chi Thể cấp mười mà phòng ngự cơ thể cũng khủng bố như thế sao?Chuyện này quả thật khiến người ta tuyệt vọng về sự chênh lệch thực lực!

Ầm!

Con ngươi của người con trai đột nhiên co rụt lại, vị trí hắn đâm trúng lại là bàn tay của An Lâm.

Đại điện Thiên Khung, các thành viên của hoàng tộc Đại Đường đều mang vẻ mặt đau lòng.

Người con trai lăn xuống mặt đất, kim quang lóng lánh.

Thành viên của hoàng tộc Đại Đường mang gương mặt đau lòng, Tứ Cửu Tiên Tông lại rất vui mừng.

Ầm ầm!

"Chín cây Bàn Đào, bạn học An Lâm chiếm một cây, Phong Hành Giả tiền bối của điện Sáng Thế chiếm một gốc cây, còn lại bảy cây. Chúng ta vẫn còn cơ hội, thu được cây Bàn Đào nhiều hơn!"

"Bây giờ, ngươi không thể trốn thoát nữa rồi." An Lâm nhếch miệng nở nụ cười, bàn tay nắm chặt, nắm thật chặt mũi kiếm, đồng thời đánh một chưởng Hám Sơn quyền lên mặt người con trai.

An Lâm kéo Hồng Đấu đang ngã trên mặt đất lên, ân cần nói: "Cậu không sao chứ?"

Bên trong không gian của Ngộ Đạo Càn Khôn Nhất Phiến Thiên.

Tất cả mọi người hết sức kích động mà nhìn hình ảnh của An Lâm, đang mong đợi phần biểu hiện phía sau của hắn.

Kim quang nổ vang.

"Ây da! Tông chủ An Lâm quả nhiên mạnh nhất!"

"Nhanh như vậy đã lấy được một cây Bàn Đào, chúng ta có Bàn Đào ăn rồi."

"Chủ nhân thật sự rất lợi hại, nói là làm, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi!"

Thành viên cuối cùng của hoàng tộc Đại Đường, bị mất quyền thi đấu.

"Ôi, tám người, bây giờ chỉ còn hai người, cây Bàn Đào hết hy vọng rồi..."

"Căn bản cũng không phải là cùng một loại Đạo Chi Thể cấp mười."

"Mộ Dung Thiên và Mộ Dung Sa hai kẻ ngu si này, có thể học hoàng tộc Viêm Hà một chút không? An Lâm cũng là người họ có thể động đến hả?"

"Tôi không sao" Hồng Đấu lắc lắc đầu, đưa mắt nhìn sang nhẫn không gian trong tay An Lâm, "Chuyện Bàn Đào..."

"Tôi biết, Hồng Đấu đạo hữu cậu trong chuyện cướp Bàn Đào, cũng là từng cung cấp thông tin, từng góp sức, đương nhiên tôi sẽ không bạc đãi cậu. Ừm... phân chia thế này thì thế nào, chúng ta chia tám hai?" An Lâm mang vẻ mặt dịu dàng mà nói.

Hồng Đấu sửng sốt một chút, sau đó có chút ngại ngùng nói: "An Lâm đạo hữu, như vậy không ổn lắm, tôi thấy anh có thể lấy nhiều hơn một chút."

"Ý của cậu là, chúng ta chia chín một sao? Yêu cầu quá đáng như này của cậu... Tôi đồng ý!" An Lâm vung tay lên, thoải mái nói.

"Hả?" Hồng Đấu bối rối một lúc, sau đó định thần lại, giận tím mặt nói, "Anh... An Lâm! Anh lại muốn lấy chín phần?!"

Hắn còn tưởng rằng chia tám hai mà An Lâm nói lúc trước, là nó tám phần, An Lâm hai phần, hóa ra vữa nãy là đảo ngược lại sao?

"Tôi còn cung cấp vị trí của cây Bàn Đào, rồi còn giúp sức, sao có thể được ít như vậy? Anh như này là cướp đoạt, là cướp đoạt!" Hồng Đấu gần như gào thét mà căm uất nói.

An Lâm buồn bực: "Vì vậy tôi mới nói chia tám hai, cậu cảm thấy tôi có thể lấy nhiều hơn một chút, tôi còn có thể làm sao? Bây giờ cậu lại không phục, vậy thôi đi, chúng ta tiếp tục chia tám hai đi."

Hồng Đấu trừng lớn hai mắt, ngực ầm ầm nổ tung.

"An Lâm đạo hữu, chờ tôi!" Hồng Đấu nhìn thấy An Lâm đột nhiên xông về phía trước, đuổi theo ở phía sau, lại phát hiện một cách tuyệt vọng, tốc độ chạy của nó cũng chậm hơn An Lâm rất nhiều.

An Lâm trở nên hưng phấn khi tìm được vị trí của đồng đội, đột nhiên phóng về phía đó.

"Sức mạnh này, không sai, là sức mạnh của anh Thành!"

An Lâm nhìn thấy năng lượng tràn ngập sức bùng nổ này, hai mắt đột nhiên sáng ngời.

Xa xa, có một đám mây hình nấm loại nhỏ bay lên.

Mặt đất đột nhiên run lên bần bật.

An Lâm lấy cây Bàn Đào ra, Bàn Đào khắp cây toả ra ánh sáng trắng nõn đỏ hồng, cực kỳ mê người, khiến người ta nhìn đến mức tim đập thình thịch.

Hắn đếm một lúc, một thân cây vừa vặn có một trăm quả Bàn Đào.

An Lâm đưa ba mươi quả Bàn Đào cho Hồng Đấu, lúc này mới cho cây Bàn Đào vào trong nhẫn không gian một lần nữa.

"Cảm ơn." Hồng Đấu có chút cảm động mà nhận lấy Bàn Đào.

Rất nhanh, họ lại bước đến một lộ trình mới.

Tranh Bàn Đào ở thế giới này, không chỉ cần thực lực, còn phải có khứu giác phát hiện cây Bàn Đào trong thời gian giới hạn.

An Lâm và Hồng Đấu đang chạy trên núi đồi liên tục không ngừng.

Núi cao chập trùng, màu xanh biếc vô tận, xem ra vô cùng đẹp mắt.

Ầm ầm!

Chẳng biết vì sao, đáy lòng lại có chút cảm động không tên.

Hồng Đấu nghe thấy vậy thì ngẩn ra, hiển nhiên không ngờ rằng An Lâm hung hăng thật sự thay đổi chú ý.

"Đúng là Hồng Đấu hay thay đổi." An Lâm khẽ bĩu môi, "Như vậy đi, nể tình sự khổ cực cùng tình nghĩa qua lại của Hồng Đấu huynh đệ, chia bảy ba đi."

Hắn đánh không lại An Lâm, chỉ có thể mong dùng ngôn ngữ để An Lâm thay đổi chú ý, tuy rằng khả năng này vô cùng nhỏ.

"Không được, giá trị mà tôi tạo ra không thể chỉ như thế này, không thể như vậy!" Hồng Đấu lại phẫn nộ lại nhìn An Lâm một cách ủy khuất.

Hắn tức điên lên rồi!

Trong một không gian ánh lửa và bụi mù tràn ngập.

Hiên Viên Thành cắm kiếm xuống rồi thở hổn hển một cách kịch liệt, cả người đầy vết máu. Trước mặt hắn, hai anh chàng đẹp trai với đôi cánh màu trắng đã nằm trên mặt đất, kim quang hộ thể liên tục lấp lóe.

Nhưng cách đó không xa, vẫn có hai người tộc Bạch Vũ có khí tức mạnh mẽ, đập cánh bay trên bầu trời, tràn đầy địch ý mà nhìn Hiên Viên Thành.

"Hiên Viên Thành, đừng vùng vẫy nữa, anh đã không còn đường để lui, mau nói cho tôi biết, hai người khác rốt cuộc biến mất ở chỗ nào của núi Bạch Tuyết?" Tuyết Lỵ Nhĩ chỉ kiếm về phía Hiên Viên Thành, mở miệng nói.

"Có tôi ở đây, các người cũng đừng mong tìm được họ!"

Hiên Viên Thành rút kiếm lên, mặt lộ vẻ kiên quyết.

"Đã như vậy, anh hãy tước quyền thi đấu của tôi đi." Một người con trai tộc Bạch Vũ sáu cánh, ánh mắt vô hồn, khí tức cả người biến đổi, phía sau bắt đầu xuất hiện hơn một nghìn đường kiếm khí màu trắng cực kỳ sắc bén, mũi nhọn khiến người ta chấn động cả hồn phách, cực kỳ khủng bố.

Hắn chính là thánh thiên sứ Mễ Già Lặc của vườn Địa Đàng, siêu cấp đại năng cảnh giới Hợp Đạo!

"Có tôi ở đây, các người cũng đừng hòng làm hại anh Thành!"

Xa xa, một người con trai nhanh chóng chạy đến, âm thanh vang vọng toàn bộ trời đất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận