Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1462: Tịch Nguyệt Thiên Tiên?

An Lâm đang muốn ra tay, định cứu hai trăm thành viên của bộ chấp hành Thiên Đình kia ra, thì bờ vai của hắn lại bỗng bị lòng bàn tay của Thiên Đế ấn xuống.

"Đừng nóng vội, trước đừng can thiệp vào cái thế giới này." Thiên Đế lạnh nhạt lên tiếng.

An Lâm có phần không giải thích được, nhưng ngườiđứng đầu Thiên Đình cũng đã nói như vậy rồi, hắn cũng đành phải nghe theo thôi.

Hắn biết, chắc chắn là người đứng đầu Thiên Đình sẽ không để cho bọn họ chịu thiệt.

Cánh cổng cung điện phía trước ưng thú màu trắng từ từ mở ra.

Một sinh linh mặc áo bào trắng mây mù, chân không chậm rãi đi ra.

Phía sau hắn, có mấy chục sinh linh đi theo với vẻ mặt nghiêm túc.

Chàng trai nhìn tu sĩ phía trên ưng thú màu trắng, trên mặt hiện lên nụ cười: "Chủng tộc ti tiện ngu xuẩn, các ngươi có thể giãy giụa tới khi nào?"

Hai trăm tu sĩ bị bắt giam giận đến mức không kiềm được.

Có tu sĩ lớn tiếng nói, trên mặt còn có nụ cười thấy chết không sờn.

Nghe những lời căm giận của các tu sĩ trong lồng giam, chàng trai cũng không tức giận, mà chỉ cười nói: "Các ngươi vẫn còn hữu dụng, ta sẽ không để cho các ngươi được chết một cách thống khoái. Giao chiến với liên quân giới Cửu Châu trên chiến trường, rồi ngược đãi giết chết các ngươi ở trước mặt mọi người, như vậy không thú vị hơn à..."

"Tốt xấu gì thì Lưu Đại Bảo ta đã lôi mấy trăm Thiên Nhân tộc làm đệm lưng, coi như là có lời rồi!"

"Cút khỏi đại lục Thái Sơ đi!"

Chẳng qua, tại sao cái tên Lưu Đại Bảo này lại ở chỗ này.

Tu sĩ trong lồng giam kim sắc tức giận nhìn chàng trai trước mặt.

Nơi xa, An Lâm nghe được ba chữ "Lưu Đại Bảo" thì trong lòng run lên.

"Muốn chém muốn giết muốn róc thịt thì cứ tới, nếu ta nhiều lời một chữ, thì ta không phải là đàn ông!"

"Phi! Đồ cặn bã!"

"Ngươi thật sự cho là như thế có thể dao động lòng quân của chúng ta ư? Đồng bào ở giới Cửu Châu của chúng ta, sớm muộn gì cũng sẽ báo thù cho chúng ta, đến lúc đó các ngươi cũng phải đến quỳ lạy tạ lỗi với chúng ta, ha ha ha..."

An Lâm rất chấn động, lúc Lưu Đại Bảo tốt nghiệp, hình như còn chưa tới Đạo Chi Thể tầng thứ mười mà? Bây giờ mới qua nửa năm, mà đã tới cảnh giới Dục Linh đỉnh phong rồi?

Hắn nói với giọng điệu bình thản, giống như đang nói về một chuyện rất đỗi bình thường.

Tiểu tử này len lén mở hack sao?

Hắn nhìn về phía một tu sĩ trong lồng giam kim sắc, thân thể mập mạp cường tráng quen thuộc, trong cái nét hà tiện trên khuôn mặt còn mang theo vẻ mặt mũi mạnh mẽ, con mẹ nó đây không phải là Lưu Đại Bảo mà hắn quen đấy sao?

Hơn nữa tu vi của hắn... lại đã biến thành Dục Linh đỉnh phong?

Về phần cảnh giới Động Thần mà Lưu Đại Bảo nói, hẳn là tương tự với cảnh giới Hóa Thần của hắn bên này, chẳng qua khi An Lâm cẩn thận cảm nhận hơi thở của chàng trai Thiên Nhân tộc kia, thì hắn lại cảm giác hình như đối phương có thể sánh ngang với cảnh giới Phản Hư rồi...

Lưu Đại Bảo kêu lên một tiếng đầy đau đớn, trên mặt vẫn treo nụ cười, tỏ vẻ khinh thường nói: "Đường đường đại tướng cảnh giới Động Thần của Thiên Nhân tộc, thế mà lại ra tay với một người bị phong ấn lực lượng giống như người phàm, có gan thì ngươi giải phong ấn của ta ra, rồi chúng ta đánh một trận!"

Sau đó, bọn họ bắt đầu đi về phía tu sĩ trong lồng giam, trong tay có trận đồ màu trắng sáng lên.

Chàng trai ở ngoài lồng giam nghe thấy lời Lưu Đại Bảo nói, cuối cùng thì sắc mặt cũng dần trầm xuống.

An Lâm đang muốn ra tay cứu người, hiện ở loại tình huống này, không ra tay nữa, thì sẽ không kịp rồi.

So với Long Ngạo An hắn còn mạnh hơn!

"A...!"

Một luồng lưu quang xanh thẳm, đột nhiên xẹt qua từ khu kiến trúc.

Nhưng trong lúc bất chợt, hắn như có nhận thấy, đưa mắt nhìn sang một nơi trong hư không.

Hắn cong ngón búng về phía Lưu Đại Bảo, tia sáng trắng đeo theo một luồng lực lượng sắc nhọn, xuyên thủng bụng Lưu Đại Bảo trong nháy mắt, máu bắn tung tóe.

Trong các tòa kiến trúc khác, rất nhiều cường giả thú nhân đã đi ra ngoài, cười lạnh nhìn các tu sĩ sắp bị phế đi tu vi, có thú nhân còn hứng thú huýt sáo.

Những tu sĩ này bị phế đi tu vi, sau đó lại rải độc trùng xuống, đã thành một quy trình cố định. Cứ như vậy, thời điểm đối chiến với quân đội liên hiệp của Nhân tộc, đặt bọn họ ở tiền trận, nổ tung độc trùng, nuốt chửng thân thể của bọn họ, là có thể đưa đến hiệu quả kinh sợ rất tốt.

Hơn ngàn cái sinh linh Thiên Nhân tộc, đi ra từ cung điện, nhìn một màn này với vẻ mặt lạnh nhạt, tựa như là thần linh trừng trị tội nhân của thế gian, không vui không buồn.

An Lâm âm thầm quan sát ở nơi xa, sắc mặt lại biến đổi, thầm nghĩ không tới một năm, Lưu Đại Bảo đã bá đến mức này rồi ư? "Thiên Nhân tộc" mà Lưu Đại Bảo nói đến, chính là sinh linh có dáng vẻ tương tự Nhân tộc ư?

Mười mấy Thiên Nhân tộc da tuyết trắng, tay cầm trường thương màu bạc, nửa quỳ nghe lệnh.

"Tuân lệnh, Tây Pháp tướng quân!"

"Một cái rác rưởi mà thôi, ta cảm thấy không cần thiết phải cho rác rưởi cơ hội chiến đấu." Chàng trai lạnh nhạt lên tiếng, lập tức xoay người đi tới phía cung điện, đồng thời ra lệnh, "Người, phế sạch tu vi của bọn họ đi, sau đó ném vào hố quỷ trùng, rải sâu lên người bọn họ."

Từng tiếng tiếng kêu thảm thiết đột nhiên vang lên.

Trong nháy mắt, lưu quang màu lam như thể du động mấy vạn mét, tốc độ nhanh đến mức mắt thường hoàn toàn không thể thấy.

Mấy ngàn thú nhân trừng trừng hai mắt, thân thể chậm rãi biến thành hai khúc.

Trên trăm sinh linh Thiên Nhân tộc, cũng không phản ứng kịp nữa, mặt lộ vẻ ngạc nhiên, thân thể vỡ ra ở trung gian, trên người nhỏ đầy máu trắng.

"Là ai?" Tây Pháp tướng quân, người có thực lực mạnh nhất, rốt cuộc sắc mặt cũng có phần biến hóa.

Chuyện thay đổi bất ngờ, khiến cho một đám cường giả Thú Nhân tộc và cường giả Thiên Nhân tộc đi ra khỏi tòa kiến trúc.

Lúc này, bầu trời đêm đầy sao như biển.

Đột nhiên có ánh trăng sáng từ trên trời giáng xuống, phóng tới quần thể cung điện trên ngọn núi cách đó không xa.

Một cô gái mặc cung trang màu lam nhạt, dáng người yểu điệu, đang ngồi ở trên một khối nham thạch bên vách núi tên, chân ngọc đung đưa, thần thái mệt mỏi, hình như không thể thèm để mấy vạn đại quân trước mặt vào trong mắt.

Tòa cung điện vô cùng khổng lồ ở phía sau kia, cũng ầm ầm sụp xuống theo.

Ầm!

Không chỉ có như thế, thân thể của trên trăm cường giả Thiên Nhân tộc bên cạnh hắn cũng đồng thời biến thành hai khúc.

Trăng sáng ẩn chứa sự sắc bén tột độ va chạm với hai nắm đấm của Tây Pháp tướng quân, không có bất kỳ chấn động năng lượng kinh khủng nào bùng phát, bởi vì trăng sáng cắt hai nắm đấm của Tây Pháp như cắt đậu phụ thành hai nửa, không có một chút trở ngại nào!

Vèo vèo...

Tây Pháp tướng quân lập tức biến sắc, hai nắm tay lóe lên kim quan chói mắt tột độ, giống như hai vầng mặt trời nhỏ, gào thét đánh về phía vầng trăng kia.

Nhưng rất nhanh, trong tiếng thét chói tai xen lẫn cả âm thanh sợ hãi, phá vỡ sự im lặng quỷ dị này.

"Là Tịch Nguyệt Thiên Tiên! Mau, phòng ngự!" Người đầu chuột nhát như chuột thét to.

Một tiếng hô này, khiến cho tất cả sinh linh đều hoàn hồn lại.

Nhưng cũng vào giờ khắc này, cô gái trên ngọn núi, đã nhẹ nhàng vung tay về phía Tây Pháp tướng quân.

Trong lúc bất chợt, các thú nhân cảm thấy trên bầu trời đêm, như xuất hiện thêm một vầng trăng sáng rỡ.

Nó là một vầng trăng sáng màu lam, tựa như trăng tròn, lại như trăng khuyết đầu đuôi tiếp xúc.

Oong...

Không gian trở nên rung động.

Chẳng biết tại sao, vầng trăng sáng kia đã đi tới trước mặt Tây Pháp tướng quân.

Tràng diện đột nhiên trở nên an tĩnh, giống như chúng sinh cũng phải trầm mê vì một màn này.

Coi như là mấy vạn thú nhân, cũng hơi bị mất hồn trước vẻ đẹp này. Thiên Nhân tộc cao cao tại thượng, tự cho là mình tài trí hơn người, coi thường mọi sinh linh, cũng nhìn đến mức không nỡ rời mắt.

Thật đẹp, vẻ đẹp này tựa như có thể vượt qua cả chủng tộc.

Cô chính là tiên nữ dưới ánh trăng, điềm tĩnh xinh đẹp, rực sáng giữa cả bầu trời đêm.

Nếu như nói có người còn tỏa sáng, xinh đẹp hơn cả trăng sáng trên bầu trời, thì đó chắc chắn là cô gái ngồi bên vách đá kia.

Tóc cô đen như thác nước, lông mày như khói nhẹ, làn da ở dưới ánh trăng, trắng sáng như bạch ngọc, đôi mắt xanh thẳm lại càng như ảo mộng, làm cho người ta nhìn thấy mà trầm mê.

"Này... Này..."

Vô số cường giả Thú tộc bày ra vẻ mặt như gặp quỷ, bọn họ còn chưa kịp hoàn hồn, thì cảm giác bị xé rách ddaax truyền khắp toàn thân, thì ra là bọn họ cũng trúng chiêu rồi.

Có tiếng kêu thảm thiết quanh quẩn ở trong quần thể cung điện.

Mấy ngàn thú nhân, mấy trăm cường giả Thiên Nhân tộc, đều bỏ mình dưới cái nhấc tay của Tịch Nguyệt Thiên Tiên, hiển thị rõ phong thá của một vị đại năng đỉnh cấp.

An Lâm nhìn một màn này, há to miệng, đầu óc trống rỗng.

Không có nguyên nhân nào khác, mà bởi vì vị Tịch Nguyệt Thiên Tiên này... chính là Tô Thiển Vân!
Bạn cần đăng nhập để bình luận