Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1660: Bắc Thiên Môn

Đám người An Lâm nghe vậy, tập trung chú ý nhìn về phía cực bắc.

Tại nơi tận cùng gió đen và tuyết đỏ vô tận quả thật có một cánh cổng ánh sáng to lớn vô tận, mờ mờ ảo ảo xuất hiện trong tầm mắt, như ẩn như hiện, dường như hướng về cổng lớn Thiên Quốc.

Vẻ mặt của An Lâm, Hứa Tiểu Lan, Đông Phương Tráng Thực, Thiên Đế, Trần Trần đều trở nên nghiêm túc.

Bọn họ càng đến gần tốc độ cũng bắt đầu trở nên chậm lại, đồng thời cảnh giác bốn phía để tránh sự phục kích.

Trần Trần đã từng nói với bọn họ, ở nơi quyền hành chí cao, ánh sáng, đại dương, hoặc là bị kiềm chế, hoặc là không dám ra tay, không có chút uy hiếp nào đối với bọn họ, nhưng bọn hắn vẫn phải cẩn thận làm việc như cũ!

Không vì cái gì khác, cũng bởi vì còn thái độ không rõ ràng của hai đại quyền hành chí cao!

Thiên Thần Bầu Trời có thể ra tay với Tina, như vậy bọn họ làm sao có thể đảm bảo hai đại quyền hành chí cao Bầu Trời và Sinh Mệnh, sẽ không ra tay với bọn họ lần nữa?

Nếu không phải Trần Trần nói hắn có đồ vật rất mạnh có thể dẫn mọi người chạy trốn, An Lâm căn bản sẽ không hạ quyết tâm phá một đường Thiên Môn.

Thiên Đế cũng cười.

Hắn còn chưa chuẩn bị tốt việc trở thành đồng phạm cùng An Lâm, dù sao hắn cũng không phải là người! Hắn chỉ là một con Kỳ Lân! Hiện tại mấy Thiên Thần Quyền Hành chí cao xuất hiện ở đây cũng chỉ vì muốn tiêu diệt Thiên Nhân Tộc, hắn hoàn toàn không cần lội vào vũng nước đục này.

"Yên tâm, chúng ta phá xong cửa sẽ chạy ngay." Trần Trần an ủi.

"An Lâm đạo hữu, hay là tôi ở đây chờ cậu vậy." Đông Phương Tráng Thực có chút sợ hãi.

"Nơi quỷ quái này, ở lâu thật sự sẽ chết người đấy." An Lâm phàn nàn nói.

Ầm ầm!

Mọi người cách Bắc Thiên Môn ngày càng gần.

Nếu là thật sự phối hợp cùng An Lâm đánh Bắc Thiên Môn, như vậy Thiên Thần Quyền Hành chắc chắn sẽ liệt hắn vào đại địch, đến lúc đó cuộc sống của hắn sẽ không dễ chịu gì. Thử nghĩ một lúc cảnh tượng bị năm Thiên Thần Quyền Hành vây quanh, sự đau xót này... Không phải là thứ người bình thường có thể gánh chịu được.

Bây giờ hắn không thể không điều động sức mạnh bảo hộ, nếu không mặc dù hoa tuyết không cắt đứt người hắn nhưng vẫn rất đau, từng hoa tuyết sắc như dao không ngừng cắt vào da thịt, thật khó chịu.

Hoa tuyết màu đỏ đã trở nên vừa thô vừa to vô cùng, mũi nhọn cực hạn thậm chí còn cắt chém không trung thành những lỗ hổng. Ở đây có hoa tuyết thì ở đó là có những con dao từ trời rơi xuống! Hơn nữa còn là những con dao vô tình có thể chém chết đại năng Phản Hư!

Mấy chuyện đi trộm nhà này, quả thật rất kích thích.

Toàn thân Đông Phương Tráng Thực run lên, đằng sau một lớp sương mù vén lên chính là lửa giận ngút trời: "Mẹ nó! Tôi sẽ ddi cùng mọi người, phá đại môn!"

"Cảm giác rất kích thích đây." Hứa Tiểu Lan nói với vẻ nóng lòng.

Thiên Nhân Tộc đã muốn giết người như vậy ta tay với người hắn thích, hắn làm sao có thể dễ dàng tha thứ được?

An Lâm Tự Nhiên biết hắn đang suy nghĩ gì, cũng không tức giận, chỉ nói một câu: "Đông Phương Mộng Khiết hình như cũng là loài người, lẽ nào ông muốn nhìn cô ấy vất vả lắm mới hồi sinh được mà sau đó lại bị thiên thần giết sao?"

Lời này giống như sấm sét đánh xuống.

"Dừng lại, dừng lại!" Đông Phương Tráng Thực chạy lên phía trước, lửa giận khó khắn lắm mới tích lủy được lại bị cuộc trò truyện của An Lâm và Hứa Tiểu Lan phá tan, cảm giác tức nghẹn này ai có thể hiểu chứ?

Hứa Tiểu Lan nghe thấy vậy mặt ửng đỏ, vẫn còn chút trách cứ: "Nghe thật tàn bạo, anh muốn làm một người tu tiên quang minh chính nghĩa vĩ đại, sao có thể cứ mở miệng ra là chém chém giết giết thế."

"Cẩn thận, phía trước có một đại trận." Trần Trần đột nhiên mở miệng nói " Mà còn là một đại trận ẩn chứa quy luật cái chết chí cao, dù cho là siêu cấp đại năng cảnh giới Hợp Đạo bước vào, cũng có thể chết trong nháy mắt!"

Hứa Tiểu Lan hé miệng cười khẽ, tiến đến bên tai An Lâm nói: "Thật không ngờ, anh lại xấu xa đến thế, ngay cả vợ hắn cũng lợi dụng được."

Đây mới là cái chết thật sự!

Đông Phương Tráng Thực luôn đứng phía sau như rùa rụt cổ, lần đầu tiên xung phong dẫn đầu, đi về phía trước.

Hoa tuyết trong phạm vi nghìn dặm đều là rơi giữa không trung và tan biến trong vô hình.

An Lâm đang cưỡi trên cục gạch thì dừng lại, mặt lộ vẻ kinh ngạc nói.

"Thật là quy luật chết chóc đáng sợ."

An Lâm nghiêm nghị nói: "Đây không phải là vấn đề lợi dụng hay không, anh chỉ là thức tỉnh Đông Phương Tráng Thực. Nếu như người nào muốn giết em, anh cũng sẽ không do dự mà đi giết hắn ta như vậy."

Phía trước, bầu trời hoa tuyết đỏ đang rơi xuống, trong quá trình rơi xuống càng lúc càng nhỏ, còn chưa rơi xuống đất đã biến mất hoàn toàn, dường như bị thế giới này xóa đi vậy.

Biết rõ sinh ra từ đâu nhưng lại không biết vì sao mà chết đi.

Đến tận cuối cùng trong thế gian ngay cả vết tích của sự tồn tại cũng không tìm thấy.

"Tu tiên không phải là vì muốn được ở cùng em đến thật lâu dài sao? Ai ức hiếp em, anh tất nhiên sẽ ức hiếp lại." An Lâm vui tươi hớn hở nói.

Phía trước Đại Môn, có cái cung điện phong thái phi phàm.

An Lâm và Hứa Tiểu Lan rất thức thời ngậm miệng lại, sau đó nhìn Bắc Thiên Môn phía trước, biểu hiện đề phòng.

Không còn cách nào khác, bọn họ nói chuyện cũng không phải là trong không gian cách âm, Đông Phương Tráng Thực lại là siêu cấp đại năng đỉnh phong Hợp Đạo, đối với tiếng xì xào bàn tán khoảng cách gần thế này hắn có thể nghe được không sót một chữ.

Trời đất phía trước là một khoảng không tĩnh mịch, dường như có sự yên tĩnh của năm tháng tĩnh lặng.

Nhưng nếu cảm nhận tỉ mỉ lại có thể phát hiện đó chính là sự yên tĩnh giống như cái chết, không có bất kỳ biến đổi nào, không có bất kỳ sắc thái nào, sự yên tĩnh trải qua năm tháng ngàn đời những vẫn không có một chút thay đổi.

Có thay đổi, mới có sức sống.

Nếu là trải qua rất nhiều năm tháng mà không có một chút biến hóa đó chính là một bức tranh không có sức sống.

Trạng thái chết đi cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi.

Trong mắt Hứa Tiểu Lan nhiều hơn sự sợ hãi: "Không chỉ có sinh linh sẽ chết, vạn vật trời đất cứ tiên vào phạm vi đại trận đều sẽ chết. Hoa tuyết bay xuống sẽ chết, gió đen gào thét sẽ chết, không khí cũng sẽ chết..."

Đại trận trước mắt đã thay đổi nhận thức về cái chết của cô.

"Chẳng trách được các thiên thần lại yên tâm điều động toàn quân, đại trận này không đơn giản." Đông Phương Tráng Thực không nhịn được cảm thán " Tôi sống mấy chục vạn năm, cũng chưa bao giờ thấy được cái đại trận tinh xỏa và khủng bố thế này."

"Quy luật của ddại trận quá mạnh, chúng ta nhất định phải tìm được kẽ hở của đại trận, sau đó dùng chiêu Phá Thiên để đánh vào vị trí yếu kém đó, mới có thể phá vỡ đại trận này." Trần Trần nghiêm túc nói.

"Tìm ra kẽ hở? Đây là nghề của tôi rồi!" An Lâm hưng phấn nói.

Sau đó, hai con mắt của hắn bắt đầu biến thành màu trắng tinh.

Thần Giám Thuật, phát động!

Trần Trần thở dài một hơi: "Thiên Thần Sinh Mệnh."

"Cậu cảm thấy nó là do thiên thần quyền hành chí cao nào bố trí?" An Lâm hiếu kỳ hỏi.

Lời vừa nói ra, sắc mặt của mọi người đều là biến đổi.

Một âm thanh vô cùng to lớn ẩn chứa thiên uy tối cao đột nhiên bùng nổ trong đầu.

"Chết rồi!"

Toàn thân An Lâm đột nhiên tràn ngập ý nghĩ chết chóc, sự sợ hãi vô tận lan tràn.

"A...!" Hắn không chịu được kêu lên một tiếng thảm thiết, cơ thể lập tức nghiêng đổ về phía sau.

Hứa Tiểu Lan vội vàng ôm lấy An Lâm, gấp gáp nói: "Sao vậy? Anh không sao chứ?"

Toàn thân An Lâm tứa mồ hôi lạnh, dường như mới bước một vòng từ Quỷ Môn Quan trở về, lòng vẫn còn sợ hãi nói: "Thần Giám Thuật của anh, vậy mà lại không cách nào khám phá được đại trận này!"

Chiếc móc này của hắn, bên trên kẻ địch và phá trận, có thể nói là đều thuận buồm xuôi gió.

Thật không thể ngờ, vậy mà bây giờ không hiệu nghiệm!

Trần Trần khẽ nhíu mày, đồng dạng có chút khổ não nói: "Đại trận này, là do 'Trời' bố trí, tất nhiên không dễ phá. Hơn nữa ta nhìn kỹ một chút, nó không giống như là do thiên thần quyền hành bình thường bố trí, mà chính là trận pháp mạnh nhất của thiên thần quyền hành trí cao bố trí."

An Lâm lập tức cảm thấy hoa mắt váng đầu, hai mắt nhói nhói.

Hoa văn của đại trận vô cùng phức tạp ẩn chứa quy luật tối cao hiện lên trước mắt.

Ầm ầm!
Bạn cần đăng nhập để bình luận