Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1594: Thuộc tính ẩn giấu của An Lâm

Tiểu Tước Nữ lựa chọn rời khỏi nước Nam Thiên Vũ, tự mình tìm một nơi để né tránh trước.

Đến lúc nào đó Nhân tộc bị diệt sạch, hoặc Thiên Nhân tộc và quyền năng Thiên Đạo bị diệt sạch, thì có khi lúc đó cô mới có thể xuất hiện trở lại. Mọi người nghe xong sự lựa chọn này đều lần lượt tỏ vẻ đã hiểu, cũng rất yên tâm về Cửu Thải Thần Tước.

Bàn về bản lĩnh tùy tiện, Tiểu Tước Nữ vẫn rất có tâm đắc.

Trời cao biển rộng, đi đâu mà chẳng được?

Giải quyết xong chuyện của Tiểu Tước Nữ, An Lâm lại một lần nữa nhìn về phía Trần Trần, nhỏ giọng hỏi: "Hiện giờ anh có thể nói cho tôi biết về bí mật của tôi được chưa? Vì sao tôi lại có thể phá vỡ được hai cột năng lượng màu sắc rực rỡ kia?"

Ở nơi này có nhiều người như thế, nhưng hết lần này đến lượt khác Trần Trần lại bảo hắn sử dụng thuật pháp hệ Hắc Ám, dù là ai cũng đều biết rằng, chắc chắn Trần Trần đã biết điều gì đó về An Lâm.

Mọi người cũng không kìm được mà nhìn theo về phía Trần Trần, hiển nhiên họ đều rất tò mò.

Ánh mắt Trần Trần hơi lóe lên, bắt đầu chìm trong im lặng.

"Tôi chính là người bình thường mà." Trần Trần thở dài một tiếng, mặt lộ vẻ ai oán, nói: "Chẳng lẽ là một con người mà ngay cả tư cách nói nhầm xong đổi ý cũng không có sao?"

Một vị lão đại mà lại bày ra cái vẻ mặt đáng thương đấy, có còn cần mặt mũi nữa không?!

An Lâm ngớ người, hắn vạn lần không ngờ tới mình lại chờ được một câu trả lời như thế này.

Mọi người: "..."

An Lâm: "???"

Trần Trần nhìn vẻ mặt này của An Lâm, hơi do dự một lát, cuối cùng vẫn không đành lòng mở miệng nói: "Nói cho cậu biết cũng không sao, nhưng tôi hi vọng cậu có thể giữ bí mật chuyện này, để tránh sẽ dẫn đến một số nhân quả không được tốt..."

An Lâm nhìn về phía Trần Trần, trên mặt lộ vẻ mong đợi, nói: "Anh đã đồng ý với tôi rằng sau khi tôi chém gãy cây cột kia, thì sẽ nói cho tôi biết bí mật liên quan đến tôi."

An Lâm cảm thấy bản thân mình sắp bị chọc giận đến phát cười rồi, rất muốn đánh cho Trần Trần một trận, thế nhưng hắn đánh không lại.

Mọi người: "..."

Trần Trần chớp chớp đôi mắt trong veo, thẳng thắn nói: "Ừ... Nhưng giờ tôi muốn đổi ý rồi."

An Lâm: "..."

Đây là trời đất của riêng Trần Trần, mảnh đất Vô Trần!

"Anh là thiên thử thứ hai của bang Phá Thiên, một lời nói nặng tựa chín cái đỉnh, sao lại có thể đổi ý như thế cơ chứ?" An Lâm kinh ngạc nói.

Mấy người Hứa Tiểu Lan, Thiên Đế đột nhiên không còn thấy rõ dáng vẻ của Trần Trần và An Lâm nữa, cứ như có một lớp đá men phủ lên, bất kể bên trong nói gì thì cũng đừng nghĩ đến chuyện nghe được.

Chuyện này cũng bất đắc dĩ lắm mà...

Nói xong, hắn đột nhiên phóng ra một vòng sáng, bao kín quanh mình và An Lâm.

Bởi vì cô biết, chỉ cần cô hỏi An Lâm, trừ phi là tình huống cực kỳ đặc biệt, nếu không thì An Lâm sẽ không chút giấu diếm cô, cho nên cô vẫn giữ vững vẻ mặt bình tĩnh.

Cái kiểu tôi có một bí mật cực lớn, nhưng tôi lại không nói cho anh biết đâu, tôi chỉ nói với một mình An Lâm thôi, thực sự rất khiến cho người ta muốn thổ huyết mà!!

Mảnh đất Vô Trần có thể xuất hiện trên đại lục Thái Sơ, chuyện này cực kỳ không đơn giản, thậm chí có thể nói là đã khiến cho mọi người quá mức kinh ngạc, điều này chứng minh rằng vùng đất mà Trần Trần tạo ra đã có thể can thiệp đến hiện thực của đại lục Thái Sơ rồi!

Tất cả mọi người cũng đang cố nén không phun máu.

Nói thì nói vậy, nhưng trong lòng của hắn lại đang thầm nhủ, ông đây chỉ là một người bình thường, chẳng lẽ ngay cả tư cách nói nhầm xong đổi ý cũng không có sao?

"A a a a... Tại sao lại vậy chứ?!" Tiểu Tước Nữ chính là một người yêu thích bát quái, còn đang chờ mong hóng được một bí mật động trời cực lớn, thế mà hai người kia lại vụng trộm nói với nhau, quả thực khiến cô muốn phát điên mà!!

"Phải biết rằng, tôi tu luyện theo một loại công pháp đặc biệt, chính mình có thể chặt đứt được nhân quả với Trời, cho dù là thiên thần nắm giữ quyền năng bình thường cũng khó có khă năng hấp thu sức mạnh của tôi một cách bá đạo như thế..."

Trần Trần tiếp tục mở miệng: "Chuyện này phải nói từ lúc tôi bắt đầu tiếp xúc với cột năng lượng màu sắc rực rỡ, lúc đó, tôi chạm vào cột năng lượng, sức mạnh của tôi liền bị một luồng sức mạnh cực kỳ khủng khiếp cắn nuốt hấp thu..."

Không có chuyện đấy đâu!

Không muốn để cho họ biết thì cũng đừng có mà nói ra ngay trước mặt mọi người như thế chứ!

"Ở nơi này, những lời tôi nói với cậu, người khác sẽ không nghe được."

Khuôn mặt thanh tú của Trần Trần đột nhiên trở nên cực kỳ nghiêm túc: "Tiếp theo đây, tôi sẽ nói về bí mật liên quan đến cậu, tôi hi vọng cậu có thể vĩnh viễn chôn chặt nó trong lòng. Một khi để lộ ra ngoài thì sẽ dẫn đến sự thay đổi mà ngay cả cậu hay là tôi cũng đều không thể khống chế được, biết chưa?"

An Lâm nghe thấy vậy liền khẽ giật mình, sau đó hơi gật đầu: "Tôi đồng ý với anh."

Đối với việc mọi người phát điên, Hứa Tiểu Lan thì lại cực kỳ bình tĩnh.

An Lâm giật mình bừng tỉnh, sau khi hắn tiến vào bên trong thế giới Kính Thần, chẳng phải cảm giác mà Đề Na mang đến cho hắn cũng chính là thế này hay sao? Nói cách khác, ở bên trong mảnh đất Vô Trần, Trần Trần chính là Trời?!

Loại cảm giác này rất quen thuộc.

An Lâm tiến vào mảnh đất Vô Trần của Trần Trần, cảm thấy Trần Trần đột nhiên trở nên cực kỳ thần thánh và vĩ đại, cứ như là một vị thần tối cao của đất trời, không chấp nhận được một chút xâm phạm hay khinh nhờn.

An Lâm nghe đến đó cũng gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Lúc đó hắn nhìn thấy vẻ mặt của Trần Trần, rõ ràng chính là kiểu đã phải chịu một loại thua thiệt nào đó, thế mà Trần Trần còn bảo hắn đến sờ cây cột kia, nếu như đổi lại thành những người khác, An Lâm đã sớm nện cho một nhát rồi.

"Cho nên, vì sao anh lại nghĩ tới việc bảo tôi đến sờ cây cột..." An Lâm lại hỏi.

Trần Trần vươn một ngón tay: "Thứ bên trên cột năng lượng màu sắc rực rỡ chính là lực lượng của Thiên Đạo, hơn nữa còn là lực lượng có thuộc tính hắc ám, cậu có thể chất Thiên Minh Đạo, rất gần gũi với Thiên Đạo, Trời không bài xích cậu."

An Lâm khẽ gật đầu, lời này nói rất có đạo lý.

Lời tương tự như thế, hắn cũng đã từng nghe thấy qua miệng đệ nhất thiên tử vực sâu Vạn Ác - Dạ Đế.

Dạ Đế và Lục Áp Đạo Quân cũng có thể chất Thiên Minh Đạo, hắn không phải là người đặc biệt.

Lúc này Trần Trần liền vươn ngón tay thứ hai: "Nếu chỉ có thế thì cũng chưa đủ, điểm thứ hai mới quan trọng, cậu đang giữ hai đại quyền năng tối cao của Thiên Đạo là Phong và Lôi, nếu như lực lượng của cây cột kia cũng là lực lượng của một loại quyền năng nào đó, cậu cũng sẽ có tính đối kháng ở một độ nhất định..."

"Thế nhưng tôi dùng sức mạnh quyền năng cho nổ cây cột, lại hoàn toàn không có tác dụng mà." An Lâm cảm thấy khó hiểu.

Trần Trần lại tiếp tục vươn thêm ngón tay thứ ba: "Đây chính là điều thứ ba mà tôi muốn nói với cậu..."

Trần Trần thì lại cực kỳ bình tĩnh cất tiếng hỏi: "An Lâm, nếu như cậu là thiên thần mang quyền năng bóng tối tối cao, cậu sẽ làm thế nào?"

Một loại khả năng đang phơi bày trần trụi ngay trước mặt hắn, khiến cho hắn có phần hít thở không thông.

Sắc mặt An Lâm trở nên tái nhợt.

"Nếu như nói có một lực lượng nào đó có thể cắn nuốt được sức mạnh của tôi, chỉ sợ cũng chỉ có mỗi sự tồn tại kia mới có tư cách. Mà lực lượng còn sót lại của người đó ở trên cột năng lượng kia, cách tốt nhất đương nhiên chính là dùng sức mạnh của chính người đó để phá vỡ..."

"Chiếc vòng thần cuối cùng của Thiên Thần cảnh là Hắc Ám đúng không? Người mà bọn họ muốn tìm kiếm còn có thể là ai?"

Không để ý tới sự thay đổi cực lớn của vẻ mặt An Lâm, Trần Trần nhìn vào An Lâm, tiếp tục nói: "Phải là lực lượng như thế nào mới có thể hấp thu được quyền năng chí cao vô thượng về cho mình sử dụng? Phải là sự tồn tại như thế nào mới có thể khiến cho cường giả cực mạnh của Thiên Nhân tộc ỷ lại và nuối tiếc..."

An Lâm hơi sửng sốt, trong lòng liền hiện lên vị thiên thần có khuôn mặt khuynh quốc kia.

Cô gái đó có đôi đồng tử màu vàng óng, tóc dài đến tận eo, giọng nói nhẹ nhàng pha chút buồn bã quanh quẩn bên tai: "An Lâm, anh có bằng lòng làm bạn bè với tôi không?"

"Lúc bạn nhìn chăm chú vào vực thẳm..."

"Vực thẳm lại không để ý tới bạn..."

"Tốt... Tốt quá rồi... Cuối cùng chúng ta vẫn là bạn bè..."

"Lúc đầu tôi muốn giết chết anh, sau đó sẽ đi theo anh, không ngờ tới chúng ta còn có thể sống mà trở thành bằng hữu."

"Tôi chờ anh ở trong bóng đêm của sự tử vong và vĩnh hằng..."

Câu nói có vẻ cực kỳ khó hiểu này giống như lời nói của một kẻ bị thần kinh, trước đó An Lâm cũng không hề nghĩ nhiều.

Hiện giờ ngẫm kỹ lại, xâu chuỗi từng manh mối vào với nhau, lại khiến cho hắn cảm thấy kinh ngạc đến độ sợ hãi.

Trần Trần nhìn An Lâm: "Cậu thử nghĩ mà xem, thái độ đặc biệt của Thiên Thần Lâm Ngọc đối với cậu, tại sao cô ta lại muốn nhằm vào cậu, tại sao vừa gặp được cậu thì cảm xúc của cô ta lại cực kỳ dễ dao dộng, nhất là lời mà cô ta nói với cậu trước lúc chết..."

"Ý tôi là... Cậu còn không biết thân phận thực sự của cậu..."

Bầu không khí khó khăn lắm mới ấp ủ ra được cứ như vậy liền bị phá vỡ!

"Ngừng, ngừng!" Trần Trần day day trán, cảm thấy đau não.

An Lâm cười nói: "Tôi là tông chủ của Tứ Cửu tiên tông, Chiến thần Thiên Đình, Thần bếp Thiên Đình, Thiên Thần Sấm Sét, Nhật Lôi Tôn Giả, Cửu Châu Kiếm tiên..."

Ánh mắt của thiếu niên thanh tú đột nhiên trở nên thâm sâu, bầu không khí cũng dần dần biến đổi: "An Lâm... Chỉ sợ ngay cả chính cậu cũng không biết rằng mình có thân phận gì đúng không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận