Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 780: Xử lý khẩu vị nặng

Mấy chục con Thú tộc xông tới.

Chúng nó có mười mấy con có hơi thở khá mạnh, còn có vài chục con hẳn là tới xem trò vui, yếu đến mức An Lâm không nhìn nổi.

Các Thú tộc đều nhìn bọn người không có ý tốt, hoặc là móc ra vũ khí, hoặc là vươn móng vuốt, khoe răng nanh.

Chờ đợi thời cơ nào đó, xé nát bọn người An Lâm thành mảnh vụn.

"Tiểu Lan, chẳng phải chúng ta chỉ sơ ý một chút thôi sao, sao kéo thù lớn dữ vậy?" An Lâm có chút bất đắc dĩ mà nói.

"Tép riu mà thôi, kéo thì kéo." Mày liễu của Hứa Tiểu Lan nhíu lại, vẻ mặt không có vấn đề gì mà nói.

Tiêu Trạch và An Lâm đều mang vẻ mặt kính nể nhìn Hứa Tiểu Lan.

Lời nói này. . . Thần thái này. . . Thật là khí phách!

Cũng vào thời khắc này, mấy chục con Thú tộc đã mang theo ánh mắt khát máu cùng nhào tới.

Thần uy chi thuật!

Hứa Tiểu Lan trở nên ngầu rồi, mà hắn trở nên tầm thường! !

Ánh mắt của hắn hiện lên tia sáng vàng, uy thế tối cao bỗng nhiên khuếch tán.

Má ơi! Đây mới là nơi mấu chốt đó! !

Ngoại trừ mười mấy con Thú tộc khá mạnh, trong giây tiếp theo mấy Thú tộc còn lại cũng đã mắt trợn trắng, miệng sùi bọt mép, hoàn toàn hôn mê bất tỉnh.

Không đúng!

Ánh sáng vàng dao động khuếch tán, bao phủ mấy chục con Thú tộc.

Cuối cùng hắn phát hiện lúc trước cứ cảm thấy có chỗ nào không đúng, rốt cuộc không đúng chỗ nào rồi.

An Lâm đột nhiên lấy lại tinh thần, tại sao gần đây lại bị Hứa Tiểu Lan chiếm thế rồi?

An Lâm bước một bước vầ phía trước, ánh mắt quét về phía một đám Thú tộc, giọng nói lạnh lùng vang lên: "Cả đời An Lâm tôi khi làm việc thì không cần giải thích cho người khác? Một đám cặn bã, quỳ xuống hết cho tôi!"

Thật đáng sợ!

Không được, nhất định phải đổi lại phong cách này.

Tất cả Thú tộc dù có hôn mê hay không thì cảm giác này đều xuất hiện trong lòng.

Trong nháy mắt, tất cả Thú tộc như là nhìn thấy nhân vật gì cực kỳ kinh khủng, bị dọa đến mức đứng ngay tại chỗ, gương mặt hoảng sợ.

Dú cho là những Thú tộc khá mạnh kia thì cũng bị dọa đến mức hai chân mềm nhũn, quỳ trên mặt đất.

Tất cả Thú tộc còn chưa phát ra tiếng kêu thảm thiết thì đã hoàn toàn bị đốt thành một đám khói xanh.

Chuyện này. . . Chúng nó không sợ chết sao?

An Lâm: ". . ."

Lúc này, dù sao chúng nó cũng nên biết được sự lợi hại của mình chứ?

An Lâm cũng rất hiểu chúng nó, dù sao chúng nó ngay cả người mình cũng bắt nạt mà, bắt nạt Nhân tộc một chút hình như cũng không có gì sai.

An Lâm khẽ cười một tiếng, nhìn các Thú tộc bị uy áp của mình làm cho khiếp sợ, rốt cuộc tìm về một chút sự tự tin của khí thế bá vương.

Ba người dạo bước trong thành, xung quanh là Thú tộc kỳ kỳ lạ, chủng loại nhiều đến gần như không hề lặp lại, nếu như liệt kê từng chủng loài vào bách khoa toàn thư, chỉ sợ 100 quyển sách cũng không ghi nổi, bởi vì chỉ tòa thành này thôi cũng chỉ sợ đã có hơn vạn dị thú có hình thái khác nhau.

Tại thành Bạch Hổ, nói không chừng sẽ có đại năng Phản Hư xuất hiện, vẫn nên cẩn thận một chút cho thỏa đáng.

Rời vùng đất chiến đấu, ba người quyết định làm việc khiêm tốn một chút, dồn dập phủ thêm áo bào đen, khiến Thú tộc không thấy rõ dung mạo cụ thể.

Nhưng mà, vượt ngoài dự đoán của An Lâm, nhóm Thú tộc không cầu xin tha thứ, hoặc là chạy trốn, chúng nó lại cùng ngẩng đầu lên, mắt lộ ra ánh sáng hung ác, nhào về phía An Lâm lần nữa, hơn nữa tốc độ càng nhanh hơn!

Lần này Hứa Tiểu Lan ngang nhiên ra tay, nhóm Thú tộc ăn dưa ở đây cũng yên lặng ngậm miệng lại, ánh mắt nhìn lên trời, làm bộ ngắm phong cảnh bốn phía.

Nhân Tộc cách Ác Linh Thú Ngục khá xa, cả hai không có thù oán bao nhiêu.

Nhưng mà Thú tộc của Ác Linh Thú Ngục cũng rất ưa thích bắt nạt đám Nhân tộc ở chỗ này, bởi vậy quan hệ giữa Nhân tộc và Thú tộc của Ác Linh Thú Ngục cũng không tốt, thường xuyên sẽ bùng nổ xung đột.

An Lâm sửng sốt một chút, ngọn lửa nóng rực kinh khủng màu trắng cũng đã phát sau mà đến trước, lao về phía những Thú tộc xông tới, nuốt hết chúng nó như con sóng triều.

Trong ngọn lửa của Hứa Tiểu Lan, cậu cảm nhận được một hơi thở vô cùng thần thánh và tinh khiết, khiến cậu kinh hãi rồi lại sinh lòng tôn kính.

"Sư nương uy vũ!" Hai mắt Tiêu Trạch sáng lên lần nữa, hưng phấn mở miệng nói.

"Đừng lãng phía thời gian ở chỗ này với đám tép riu, chúng ta qua nơi khác đi." Đầu ngón tay màu xanh tươi của Hứa Tiểu Lan còn có Chu Tước Thánh Viêm lấp lóe, dùng giọng điệu bình thản mở miệng nói.

Dù sao An Lâm cũng mở rộng tầm mắt rồi.

Hứa Tiểu Lan cũng như thế, còn thỉnh thoảng nhỏ giọng bàn luận một số Thú tộc trông khôi hài.

Ví dụ như có một dị thú hình cầu da đen, mỗi một lần bước đi đều phải dựa vào chất khí để thôi thúc, cho nên bước đi cứ như đánh rắm vậy, đi một chút thì "Phụt" một chút, hiệu ứng âm thanh cực kỳ hài kịch.

Lại ví dụ như có một con heo biết bay, cánh của con heo này là lỗ tai của nó, to lớn vô cùng, cứ thế mà vỗ vỗ bay về phía trước.

Còn có một dị thú có hình dáng một đóa hoa to lớn, dùng dây leo máu xanh để bước đi, trên đóa hoa đỏ rực, có cái miệng vô cùng lớn, giống như hoa ăn thịt người, nhưng mà nó ăn chay.

Khi đám người An Lâm đi qua bên cạnh nó, cái tay là lá cây màu xanh lục của nó còn đang nắm lấy một cây trúc xanh biếc, dùng cái miệng lớn như chậu máu đang từ từ gặm, nhìn vô cùng khác thường kỳ lạ, lại có vẻ tương phản với hình tượng vốn có của nó.

An Lâm và Hứa Tiểu Lan cứ thế mà nắm tay dạo bước trong thành Bạch Hổ, thưởng thức vẻ phong tình của Ác Linh Thú Ngục, sau khi mệt mỏi thì đi tới một tiệm cơm có phong cách khá cao, đi nếm thử món ăn ngon đặc sắc của địa phương.

"Tới tới tới, hôm nay có món ăn mới rồi! Là thịt của trâu đầu người Kiệt Khắc do đồ tể Đường Lang của bọn ta tự tay giết hôm nay!"

"Thịt của Kiệt Khắc rất dai, đồng thời chứa protein rất cao và năng lượng tinh túy, có thể tăng cường cường độ thân thể! Muốn ăn thì tranh thủ thời gian chút đi! Bọn tôi vừa làm vừa bán!"

Cứ như vậy, hai người một rồng, mới tiến tiệm cơm không bao lâu, cũng chẳng chọn đồ ăn thì đã chạy trối chết rồi. . . .

Hứa Tiểu Lan: "Tôi cũng không có ý kiến."

An Lâm: "Tôi đồng ý!"

"Thầy, đừng tả ngữ văn nữa!" Tiêu Trạch đáng thương nói, "Con thật sự không thấy ngon miệng, chính chúng ta làm chảo đồ ăn để ăn đi!"

An Lâm còn nói trắng ra: "Thú tộc thành Bạch Hổ tình nguyện hi sinh chính mình, cũng phải để cho cư dân trong thành nhét đầy bao tử, loại tinh thần này đáng để khâm phục!"

Hứa Tiểu Lan lẩm bẩm nói: "Thì ra. . . Thịt ở nơi này đều là do thành Bạch Hổ tự sản xuất tự tiêu thụ sao?

Tiếng tranh nhau mua vang bên tai không dứt.

An Lâm: ". . ."

Hứa Tiểu Lan và Tiêu Trạch: ". . ."

Sau khi trâu đầu người bán xong thịt của con trâu đầu người khác thì bắt đầu rao một phần ăn đặc sắc khác.

"Tới tới tới, nơi này còn có một phần ăn mới, là con sên Yêu Vương cứ làm loạn trong đêm lúc trước. Nó bị Bạch Hổ vệ chém chết, lúc này mới bị bán cho quán cơm của ta. Con sên Ám Dạ này nặng tới 100 cân, chất thịt vô cùng tươi non ngon miệng, trơn tuột sướng miệng, là món ngon tuyệt thế hiếm có!" Trâu đầu người tiếp tục thét.

Vừa dứt lời, lại là một trận tranh cướp điên cuồng.

Ba người An Lâm, Hứa Tiểu Lan, Tiêu Trạch nhịn sự buồn nôn xuống, không để cho mình nôn ra.

Bọn họ thật sự không hiểu, con sên có gì tốt để mà cướp?

Khẩu vị của nhóm Thú tộc của Ác Linh Thú Ngục đều nặng như vậy sao? !

"Tôi muốn roi trâu!"

"Tôi muốn cả cái đầu trâu!"

"Tôi muốn một cân thận trâu!"

"Tôi muốn mười cân thịt trâu."

Rất nhiều Thú tộc đến tiệm cơm nghe vậy thì dồn dập bắt đầu tranh mua.

Một con trâu đầu người lớn tiếng hét lớn ở một bên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận