Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 727: Trận chiến ngấm ngầm của thế giới

Cơ thể tôi liên tiếp bị vét sạch để sạc năng lượng cho cái hộp Thiên Cơ này.

Kết quả trong thời khắc sống còn, cô còn cho tôi một cái bạt tai?

An Lâm kinh ngạc.

Ma Anh cũng kinh ngạc, từ xưa tới nay chưa từng có ai bạt tai nó mạnh như vậy.

Cái bạt tai này không chỉ là tát trên mặt nó, mà còn tát vào sâu trong linh hồn của nó, giống như một người mẹ hiền muốn dùng một cái tát thật đau để tát tỉnh đứa con lầm đường lạc lối.

"Rít rít rít..."

Nước mắt bằng máu rơi xuống từ trong đôi mắt trống không của Ma Anh.

Cả người nó run rẩy, bấy giác quỳ gối trên mặt đất.

Cơ thể Ma Anh chầm chậm thu nhỏ lại, mái tóc màu xanh lục cũng rơi ra, lại trở thành trọc lốc.

"Chuyện này... cuối cùng cũng kết thúc rồi!" Hai chân An Lâm mềm nhũn, ngồi liệt trên mặt đất, thở hổn hển một cách kịch liệt.

Ầm ầm!

Không, thậm chí nó còn nhỏ hơn so với trước đây, đôi cánh thịt phía sau thu lại không thấy nữa, hai mắt nhắm nghiền, cơ thể béo trắng cuộn tròn lại, giống như ngủ say vậy. Vòng sáng trắng bao phủ khắp cơ thể của nó, khiến cho nó có vẻ điềm tĩnh khác thường, ngũ quan như đúc từ ngọc, đâu còn vẻ dữ tợn mà kỳ dị vốn dĩ trước đây nữa.

Âm thanh của Ma Anh lại trở nên đáng yêu.

Nghĩ đến đây, trái tim An Lâm lại đau thắt lại, suýt chút nữa thì khí huyết không ổn.

"Mẹ... Con sai rồi, mẹ đừng bỏ con..."

Trận chiến này, có thể nói là hắn đã phải phát huy cực hạn, gần như đã ném ra tất cả những con át chủ bài, bao gồm sáu linh kiếm có giá trị cực kỳ cao...

Ba giây, hai giây, một giây...

Âm thanh trong veo như thanh tuyền vang lên, giống như lời khóc lóc kể lể của một tiểu thiên sứ.

Sau khi dòng dung nham màu xanh lục được phóng thích triệt để, Ma Anh đã biến lại thành kích thước ban đầu.

Mặc dù Ma Anh đáng sợ, Đại Bạch sợ đến mức mặc kệ tất cả, ngay cả sự tồn tại cũng không dám để nó biết.

Dung nham nóng rực màu xanh lục trào ra từ trong vòng sáng bảy màu trên đỉnh đầu Ma Anh chảy vào trong vũng lõm.

Thế nhưng bây giờ Ma Anh biến thành dáng vẻ lương thiện dễ bắt nạt, nó cũng không thể kiềm chế nổi lực Hồng Hoang trong cơ thể nữa, dù sao thì đánh đấm với trẻ con thì nó vẫn làm được.

Mẹ nó, đau lòng quá! Mấy triệu linh thạch mất rồi!!

"Anh An, có muốn tôi đánh đòn cuối giúp anh không? Gâu!" Đại Bạch lấy lại dáng vẻ của một con chó to lớn, chạy về phía An Lâm, mài đao soàn soạt hướng về phía Ma Anh, một dáng vẻ oai phong lẫm liệt.

Thậm chí Đại Bạch còn rón rén lùi lại mấy bước, sợ sát khí của mình kích thích đến Ma Anh, một dáng vẻ kinh sợ hiện rõ.

"Đợi một chút!" Lúc này, Tiếng của Bạch Lăng đột nhiên truyền đến, "Sức mạnh của Ma Anh đã kiệt quệ, nó đã bước vào kỳ ngủ đông, tạm thời sẽ không hại người nữa, nếu như hai người chủ động tấn công nó, nó sẽ phát cơ chế tự vệ và sẽ tỉnh dậy lần nữa..."

An Lâm hoàn toàn thả lỏng, lúc này đây, hắn mới phát hiện tình trạng của mình thảm hại thế nào, cơ thể chấn thương nghiêm trọng, nội tạng gần như vỡ tan, sức mạnh tiêu hao nghiêm trọng.

An Lâm chần chừ một chút, cuối cùng gật đầu: "Giết chết nó! Đừng bị vẻ ngoài thiên sứ lừa gạt, ngộ nhỡ nó trở về như cũ thì chúng ta tiêu đời rồi!"

Liều thôi! Không phải là một viên tiên đan sao?

Tục ngữ nói thật đúng, hổ rơi vào chốn bình địa, đến chó cũng có thể khinh rẻ, chó không biết đánh kẻ sa cơ thì cũng không phải là chó tốt!

An Lâm đập viên tiên đan này, rồi lại thu Đạt Ba đã gần như hư hỏng vào trong nhẫn không gian.

Tiên đan trong tay hắn, là một viên tiên đan bát phẩm, tên là Huyết Doanh La Sát đan, là cướp đoạt được từ tiểu đệ Huyết tộc, cũng là viên Huyết Doanh La Sát đan cuối cùng rồi. Công dụng của nó là khôi phục khí huyết và thương tích với tốc độ cực kỳ nhanh, là siêu cấp thần đan vô cùng thích hợp để sử dụng trong chiến đấu!

Đã khắc kim nhiều như vậy rồi, khắc thêm một viên tiên đan cũng không có gì là ghê gớm!

"Tuân mệnh, gâu!" Đại Bạch cười khà khà, bắt đầu đánh về phía Ma Anh.

Nếu như khôi phục thật sự thì cũng phải mất mười ngày nửa tháng.

Hắn suy nghĩ một lúc rồi lấy ra một viên đan dược màu máu, trên mặt hiện lên chút đau lòng.

Tình huống bây giờ, nói không chừng sau này còn chiến đấu nữa, phải cố gắng hết sức hồi phục thương tích mới được.

Lời nói này dọa đến mức An Lâm và Đại Bạch đều thay đổi sắc mặt.

Tình trạng của cô dường như tốt hơn lúc trước rất nhiều, nói chuyện cũng nhẹ nhàng hơn một chút.

"Đừng lo, đợi tôi nắm được quyền khống chế nơi này một lần nữa thì có thể khống chế được Ma Anh rồi." Bạch Lăng khẽ nở nụ cười, dịu dàng an ủi.

Mẹ kiếp, suýt chút nữa là tự đâm đầu vào tường rồi!

Người máy màu bạc này có thể thông qua việc hấp thu năng lượng linh thạch mà tự chữa trị, đáng tiếc, trong nhẫn không gian của hắn đã không còn viên linh thạch nào, tất cả linh thạch đã bị Lâm Quân Quân vét sạch một cách triệt để.

A! Thật đáng thương!

Lúc này đây An Lâm cũng không thể nói là nghèo rớt mồng tơi, hắn vẫn là cường hào của giới Tu Tiên, chỉ là những thứ đáng giá đều biến thành hiện vật cả rồi, giống như một số cường hào trên trái đất, có mấy chục căn biệt thự, mấy chục nghìn mét vuông mảnh đất, có máy bay, có du thuyền, thế nhưng đi trên đường phố lại không có tiền mặt mua trứng luộc nước trà, vô cùng đáng thương...

Thật thê thảm!

An Lâm xúc động một hồi, bắt đầu đi về phía Đông Quách.

"Ngồi dậy." An Lâm nói.

Đông Quách đang nằm trên Huyết Hồn Ngọc Quán vẻ mặt ngơ ngác: "???"

An Lâm chỉ chỉ hai lỗ máu trên người mình, mở miệng nói: "Vết thương của tôi khá nặng, để tôi hồi phục thương tích trước đi, anh ra bên ngoài mà hồi phục thương tích, dù sao tôi mạnh hơn anh nhiều, phải mau chóng khôi phục sức chiến đấu chính của quân chúng ta, đây mới là chuyện quan trọng nhất!"

Trong lòng Đông Quách co rúm lại, lại bị đâm một nhát kiếm tàn nhẫn nữa.

"Vì thế, hai cô mặc kệ rồi?" An Lâm mở miệng nói.

Bạch Lăng lại mang vẻ mặt không hề gì, cười nói: "Nữ Oa là có ý gì thì tôi không biết, thế nhưng ít nhất Hắc Linh Xà không chịu phục. Cũng đúng, dù sao cô ấy đã làm nhiều năm như vậy, tôi vừa đến, cô ấy đã bị ép phải buông bỏ, tâm huyết trước đây trôi theo dòng nước, dù là ai cũng sẽ không chịu phục."

Hắn kích động nói: "Nói cách khác, bây giờ thế lực của Nữ Oa nhìn thấy người của Tử Tinh đến, sau đó vẫn không nỡ nhượng lại phòng nghiên cứu này?"

An Lâm vừa nghe thấy vậy thì hứng thú ngay, liên quan đến đại năng Nữ Oa trong truyền thuyết, bất kể là ai cũng sẽ có hứng thú. Hơn nữa nghe ngữ khí của Bạch Lăng, Hắc Linh Xà chính là thành viên của phe Nữ Oa!

Bạch Lăng gật đầu nói: "Nơi này là phòng nghiên cứu số sáu của Tử Tinh, còn gọi là phòng nghiên cứu Phượng Hoàng. Nơi này vốn dĩ thuộc về Tử Tinh, chỉ có điều sau khi nền văn minh của Tử Tinh bị tiêu diệt, Nữ Oa đã thế chỗ nắm giữ phòng nghiên cứu này thôi."

Hắn tổng hợp lại những tình huống trước đây, thì đã có không ít suy đoán.

Vẻ mặt An Lâm hờ hững, xua xua tay: "Thao tác cơ bản, không cần phải ngạc nhiên."

Khóe miệng Bạch Lăng hơi co lại, nhưng rất nhanh đã trở lại bình thường, dù sao đức hạnh của An Lâm cô cũng có biết một chút, cô tiếp tục nói: "Nói thật, tốc độ trở thành một người cực mạnh của anh là nhanh nhất trong tất cả những người tôi đã nhìn thấy, thật sự rất khiến người ta kinh ngạc, có phải là anh có bí quyết nào đó để trở nên mạnh như bây giờ phải không?"

Hỏi câu này sẽ rất khó khiến người ta trả lời.

"Có lẽ là vậy, bởi vì tôi có vầng sáng của vai chính nhỉ?" An Lâm thở dài một hơi.

Ừ, hắn có hệ thống Chiến Thần.

Đó chính là vầng sáng của vai chính, không có sai sót gì cả!

Bạch Lăng: "..."

Bạch Lăng thật sự không biết phải tiếp lời như nào, cô chưa từng gặp người nào tự tin thản nhiên như thế.

"Đúng rồi, cô đến đây là muốn tranh đoạt quyền của thế giới này? Hắc Linh Xà là đối thủ của cô sao?" An Lâm đột nhiên mở miệng nói.

Cô nhẹ nhàng mở miệng nói: "An Lâm, lâu rồi không gặp, không ngờ rằng anh lại trở nên mạnh như vậy, ngay cả đại sát khí này của Ma Anh cũng không làm gì được anh."

Bạch Lăng nhìn thấy cảnh này, khuôn mặt nhỏ lạnh băng tuyệt diễm không khỏi hiện ra ý cười.

An Lâm nằm trong hòm, Huyết Hồn Ngọc Quán có thể hấp thu linh vận của ngọn núi này để làm sức mạnh bổ sung cho bản thân, mà hắn lại còn đập một viên Huyết Doanh La Sát đan, dưới sự gia trì trị liệu song song, thương tích đang được tu bổ với tốc độ cực nhanh ở tu bổ, quá tuyệt vời!

Thế giới lấy võ vi tôn này, tình người là cái lãnh đạm vô tình như thế, khiến người ta không thể cảm nhận được một chút ấm áp nào...

Mặc dù rất muốn phản bác, thế nhưng hắn hoàn toàn không tìm được lời nào để phản bác!

Hắn mang theo vẻ mặt khóc không ra nước mắt mà bước ra khỏi chiếc hòm, vừa cắn linh đan vừa lẳng lặng ngồi thiền ở bên cạnh.

"Hở..." Bạch Lăng khẽ mỉm cười, "Tôi với cô ấy đánh cược một lần, cô ấy buông bỏ quyền hành, sau đó chúng tôi so tài xem ai nắm được triệt để quyền của phòng nghiên cứu này trước, người đó chính là chủ nhân của phòng nghiên cứu này!"

Hai mắt An Lâm sáng ngời, cao hứng nói: "Cô đúng là đầu não của phòng nghiên cứu Tử Tinh, là sự tồn tại giống như được hack vậy, nói như vậy, cô chẳng phải là thắng chắc rồi?!"

"Không, theo tình huống trước mắt mà nói, tôi thua chắc rồi."

"Nếu không thì anh nghĩ vì sao tôi lại ở đây, rảnh rỗi tán ngẫu với anh như vậy?"

Bạch Lăng thở dài một hơi rồi nói.

An Lâm: "..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận