Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1613: Cảnh giới Sáng Thế không đếm xỉa đến

Còn muốn tự mình dẫn đường?

An Lâm và Hứa Tiểu Lan lại khiếp sợ rồi.

Chạy đến nhà của kẻ địch để đánh boss là đại năng siêu cấp, cuối cùng Chúc Âm Lão Tổ của boss lại đích thân dẫn đường đi đánh boss, đây là logic gì vậy?!

"Chuyện này... sự phục vụ này quá tốt rồi nhỉ?" An Lâm được sủng ái mà lo sợ.

"Bình thương thôi mà, ai kêu An Lâm đạo hữu giúp ta mang Y Doãn về chứ?" Đinh Hiểu Như nói với vẻ buồn rầu. Nếu như thời gian có thể quay lại, thì hắn chắc chắn sẽ không nói ra lời nói trước đó! Nhưng lời đã nói ra rồi, nếu như không thực hiện thì mặt của Chúc Âm Lão Tổ hắn không biết để ở đâu?!

"Nhưng tôi muốn nhắc lại một chút, đánh cho tàn phế là được rồi, tuyệt đối đừng đánh chết nó. Mặc dù tôi với nó cũng không qua lại gì cả, nhưng dù sao chỗ này cũng là tôi cai quản..." Đinh Hiểu Như nói một lần nữa.

Hắn theo đám người An Lâm qua đó, còn có một nguyên nhân quan trọng, đó chính là trông coi An Lâm, không để cho An Lâm đánh chết Cửu U Linh Vương...

An Lâm lúc này đáp: "Yên tâm đi tiền bối, tôi chỉ muốn đánh nó một trận tơi bời thôi."

An Lâm nghe đến mức nghiền, thỉnh thoảng còn hỏi thêm vài câu không hiểu.

"Cái đó... Tôi muốn hỏi tiền bối ngài thuộc về phái nào của Quỷ tộc?" An Lâm có chút thấp thỏm hỏi.

An Lâm đang tán ngẫu với Đinh Hiểu Như, đa số là chuyện liên quan đến giới Bỉ Ngạn, Đinh Hiểu Như là anh đại của giới Bỉ Ngạn, biết thứ gì là thâm sâu nhất trong toàn đại lục, hắn cũng là người hễ biết thì nói đã nói thì nói hết, rõ ràng thật sự coi An Lâm là bạn.

"Cứ nói đi đừng ngại." Đinh Hiểu Như vẫn mang dáng vẻ hiền hòa dịu dàng như trước.

An Lâm, Hứa Tiểu Lan, Đề Na đi theo phía sau Đinh Hiểu Như, bay về phía bắc của giới Bỉ Ngạn.

Trên mặt Đinh Hiểu Như vẫn không có bất kỳ vẻ tức giận nào, vừa cười vừa trả lời lại: "Tôi chẳng thuộc về phe nào cả."

Nếu Chúc Âm Lão Tổ không ở đây, hắn nghĩ Cửu U Linh Vương không sống nổi. Chuyện đến nước này, hắn cũng đành phải nể mặt Chúc Âm Lão Tổ.

Đinh Hiểu Như biết An Lâm muốn nói điều gì, bây giờ Quỷ tộc chia làm phái Diệt Nhân, phái Phá Thiên, cùng với phái trung lập, An Lâm hiển nhiên sợ hắn là phái Diệt Nhân...

Tốc độ phi hành của mọi người rất nhanh, không bao lâu đã đi qua non nửa giới Bỉ Ngạn.

Đinh Hiểu Như ôm Lý Y Doãn bay lên trời, cất cao giọng nói: "Đi theo tôi."

"Đúng rồi, có một vấn đề, tôi vẫn luôn muốn hỏi anh." An Lâm đột nhiên không nhịn được mà nói.

"Không, ngay cả trung lập cũng không phải." Đinh Hiểu Như lắc đầu nói.

"Chính là thiên địa có âm dương, giới Bỉ Ngạn là nơi cực âm của thiên địa, đối lập với nơi cực dương của Nam Thiên Vũ quốc, trời sinh nó có pháp tắc Thiên Đạo đặc biệt gia trì, bài trừ tất cả lực lượng thuộc tính dương, bao gồm cả ánh sáng mặt trời, có thể tập hợp năng lượng tính âm một cách tự chủ..." Đinh Hiểu Như chậm rãi phổ cập kiến thức về giới Bỉ Ngạn cho An Lâm.

"Còn có phe phái khác sao?" Khóe miệng An Lâm không nhịn được mà giật giật.

Nếu không phải trước đây Đinh Hiểu Như có vô số cơ hội có thể nhắm vào An Lâm, nhưng lại không động thủ. Thì An Lâm tuyệt đối sẽ không tin một vị thần chí cao cảnh giới Sáng Thế của Quỷ tộc.

An Lâm bối rối: "Trung lập?"

"Sự lựa chọn trên thế gian này rất nhiều, nhưng đây đều là sự lựa chọn được xây dựng trên cơ sở tồn vong... Mà tôi... Từ lâu đã siêu thoát khỏi thế tục, tôi căn bản sẽ không chết, vì sao tôi lại phải đưa ra sự lựa chọn của nơi thế tục?"

"Phe Phá Thiên không phục với vận mệnh bị Thiên Đạo quyết định, bọn họ chủ trương liên hợp sức mạnh với Nhân tộc, đồng thời tiêu diệt sạch sẽ tất cả quyền hành Thiên Đạo, thậm chí còn muốn chiếm lấy Thiên Đạo không trọn vẹn."

Người con trai áo bào tím nói ra lời này, dáng vẻ bá khí đó khiến cho An Lâm và Hứa Tiểu Lan cảm thấy trong lòng chấn động.

"Quyền hành Thiên Đạo giáng xuống thế gian, bao phủ đại chiến bùng phát của toàn bộ thế giới."

"Thảo nào đánh nhau lâu như vậy, ngoại trừ Tây Lý Nhĩ của tộc Chân Ma, thì thần linh cảnh giới Sáng Thế còn lại của đại lục Thái Sơ Đại không có hành động gì..." An Lâm nhíu mày.

Hai con mắt của Đinh Hiểu Như trong veo hiền hậu, ánh mắt lại giống như xuyên phá trời đất phía xa xa, khí tức đột nhiên trở nên lúc ẩn lúc hiện lại quan sát chúng sinh, giống như thần linh chí cao giáng thế.

"Thiên Đạo vô cùng nhạy cảm với hành động của thần linh cảnh giới Sáng Thế, đến một lúc nào đó, họ chỉ có thể trốn ở trong thế giới mà chính mình tạo ra, không dám đặt chân đến đại lục Thái Sơ nửa bước."

"Thế nhưng bây giờ vẫn chưa phải là thời cơ tốt nhất để họ nhúng tay vào. Thần linh Sáng Thế một khi đã nhúng tay, đứng ở phe đối lập với Thiên Đạo, sẽ tận lực mà phản phệ và tấn công Thiên Đạo trước mặt."

Đinh Hiểu Như vừa cười vừa xua xua tay: "Vẫn có không ít thần linh Sáng Thế quan tâm đến sinh linh của đại lục, mặc dù bọn họ sẽ không chết, nhưng nơi này là thổ địa của họ, cũng có vô số tộc linh và con cháu sinh sống ở đây... Những đại lão đó thật sự không thể bỏ lại mọi người."

"Có phe Diệt Nhân, chủ trương phối hợp với quyền hành thiên thần, thanh tẩy tất cả Nhân tộc, lấy được hảo cảm của quyền hành phái cấp tiến, khiến cho Thiên Đạo tha cho chủng tộc còn lại một mạng."

Họ lại lần nữa cảm nhận được sự mạnh mẽ và ngông cuồng tự đại của thần linh Sáng Thế.

"Vì vậy, tai họa ảnh hưởng đến toàn bộ đại lục này, đối với thần linh cảnh giới Sáng Thế mà nói thật sự không có chút đe dọa nào?" Hứa Tiểu Lan lẩm bẩm mở miệng nói.

Đinh Hiểu Như gật gật đầu: "Kết quả xấu nhất chính là thế giới chủ - đại lục Thái Sơ không thể đi đến nữa."

"Cũng có những người lập trường không ổn định, cũng có người phái trung lập quyết tâm chạy trốn chiến tranh, cũng có người phái Bổ Thiên tu bổ lại chỗ thiếu sót của Thiên Đạo..."

Hai tay của Đinh Hiểu Như chắp sau lưng: "Những lực lượng Thiên Đạo bị chính mình áp chế có thể làm khó được tôi sao? Cho dù lực lượng của nó không bị áp chế, chỉ cần tôi trốn vào trong thế giới mà mình tạo ra thì tôi chính là ta trời! Lực lượng Thiên Đạo từ bên ngoài đến, chúng tới một, tôi giết một!"

"Anh sẽ không chết?" An Lâm hơi sửng sốt, truy hỏi, "Thiên Không, Sinh Mệnh, hai quyền hành chí cao, lại chủ trương thanh tẩy tất cả sinh mạng trên đại lục..."

Đinh Hiểu Như nhìn An Lâm, nhẹ nhàng cười một tiếng.

"Đây không phải kết quả mà bọn họ mong muốn, vì vậy điều bọn họ cần phải làm là một đòn tất thắng!"

An Lâm có chút tỉnh ngộ mà gật gật đầu.

Đồng thời, đáy lòng hắn lại có chút nghi hoặc. Hắn vẫn cho rằng Trần Trần cũng là cảnh giới Sáng Thế, cho dù ngay cả mảnh đất Vô Trần cũng đã dùng tới rồi. Nhưng mà, sau khi Trần Trần và Thiên Thần Đại Địa ra tay lại không gặp phải bất kỳ phản phệ nào.

Vì sao bây giờ hắn cứ nhảy nhót liên tục như người không có chuyện gì cả?

Lẽ nào Trần Trần không phải là cảnh giới Sáng Thế?

Vậy hắn ta là cảnh giới gì?

An Lâm thông qua Đinh Hiểu Như, hiểu được tình cảnh khó xử của thần Sáng Thế, đồng thời cũng biết thái độ của Sáng Thế, cùng với đường lui của họ.

Bọn họ không nhất định sẽ vì tử chiến vì đại lục Thái Sơ.

Đây là một tin tức khiến người ta bất an.

Chẳng trách Đinh Hiểu Như lại đồng ý kết bạn với cái đinh trong mắt của quyền hành Thiên Đạo là hắn, hắn căn bản cũng không quan tâm đến ý nghĩ của quyền hành Thiên Đạo!

"Đúng rồi!" Trong đầu An Lâm lóe lên ánh sáng thần kỳ, kích động nói, "Anh nói thần Sáng Thế ở trong thế giới mà mình tạo ra, có thể chống lại sự tập kích của Thiên Đạo. Như vậy nếu như thần Sáng Thế chuyển toàn bộ Nhân Tộc vào bên trong thế giới mà hắn tạo ra, Thiên Đạo không phải là không có cách nào sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận