Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1293: Hai người này chắc có hận thù gì với nhau đúng không?

Thiên Kiếm tông Liễu Minh Hiên, đệ nhất kiếm tiên của giới Cửu Châu, siêu cấp đại năng cảnh giới Hợp Đạo!

Khi hắn lạnh lùng tuyên bố rằng, cánh rừng đào này đã bị hắn bao thầu thì phản ứng đầu tein6 của các sinh linh đang có mặt không phải là cười nhạo mà chỉ có e ngại cũng như không cam lòng.

"Xong đời rồi, Liễu Minh Hiên đã đến đây, chúng ta phải làm sao bây giờ?"

"Có gì phải sợ chứ! Hắn ta không phải là vô địch tuyệt đối, chúng ta có nhiều người hơn hắn, cho dù là kéo dài thể nào cũng có kéo dài tới khi hắn kiệt sức!"

"Kéo dài tới khi hắn kiệt sức á? Cứ chờ Phong Hành Giả đại nhân của chúng ta tới đây thì chúng ta dư sức đánh một trận với hắn rồi!"

"Bây giờ chúng ta phải làm sao đây?"

"Không thì... mày xông lên đó trước đi nhé?"

"Cút, mày có ngon thì xông lên trước đi!"

Mà ngay cả đám người Hứa Tiểu Lan và Hiên Viên Thành cũng chỉ dám đứng yên không nhúc nhích gì, hiển nhiên họ không hề có ý định liều mạng với Liễu Minh Hiên.

Liễu Minh Hiên muốn làm màu chứ gì, vậy cứ để hắn làm màu là được, chẳng lẽ hắn không cần vào rừng đào cũng có thể cướp được cây bàn đào à?

Được thôi, cứ đánh bại hắn trước đi rồi hãy tính tiếp!

Mọi người nghe vậy đều gật đầu, đó là một biện pháp tốt.

Hiển nhiên, hắn đã biểu lộ thái độ của mình một cách vô cùng rõ ràng.

"Tuân lệnh!" Đám đệ tử của Thiên Kiếm tông cung kính hành lễ, ngay sau đó chạy xộc vào trong rừng đào.

Đám tu sĩ đã chạy tới trước rừng đào, ai nấy đều bắt đầu thấy do dự và e ngại.

Mà một khi hắn đã vào trong mê trận, thì làm gì rảnh để canh giữ bên ngoài cánh rừng đào này nữa chứ?

Muốn đi vào rừng hoa đào này ấy à?

Liễu Minh Hiên thì chỉ đứng đó với vẻ mặt lạnh lùng và ánh nhìn sắc bén hướng thẳng về đằng sau lưng Hồng Đấu, đó là nơi cái quan tài đựng An Lâm, hắn không nói được một lời, chỉ đứng yên chắn trước lối vào cánh rừng hoa đào.

"Thiên Kiếm tông muốn giành được cây bàn đào thì cũng phải đi vào trong rừng đào, chúng ta không cần lo lắng làm gì, chờ sau khi họ đi vào trong rừng đào, chúng ta tìm cách lẻn vào là được!" Hứa Tiểu Lan nhỏ giọng đề nghị.

Họ đang định chờ cho Liễu Minh Hiên đi vào trong rừng hoa đào, kết quả hắn không thèm đi vào trong đó luôn?

Liễu Minh Hiên chỉ đứng yên như vậy thôi, đã đủ để làm đại đa số những sinh linh có mặt chung quanh phải sợ hãi.

Nhưng hắn làm như vậy, cũng vừa hay có thể ngăn cản tình huống có một nhóm người đột nhiên vùng lên xông thẳng vào rừng cướp được cây bàn đào. Dù sao bên trong rừng đào lúc này chỉ toàn là đệ tử của Thiên Kiếm Tông, cây bàn nào không thuộc về Thiên Kiếm tông thì còn có thể thuộc về ai đây?

Lúc này Liễu Minh Hiên xoay người lại, nói với năm người đứng đằng sau mình: "Những sinh linh bước vào trong rừng đào này, cơ bản đều đã bị nốc-ao, các người vào trong đó cướp cây bàn đào đi, tôi sẽ đứng canh giữ ngoài này."

Cách thành viên của Tứ Cửu tiên tông: "..."

Sắc mặt cô ta lập tức thay đổi, cô ta muốn làm gì đó để phòng ngự chống lại đòn tấn công kia, nhưng tiếc là đã muộn mất rồi.

Chu San lộ ra vẻ mặt khinh thường, dáng vẻ vênh váo tự đắc của ta như muốn thả ra hết toàn bộ oán hận chất chứa trong lòng mình vậy.

Chu San trừng to hai mắt, vươn tay chỉ thẳng vào Liễu Thiên Huyễn, người hơn run lên: "Cô... cô..."

"Trong bữa tiệc bàn đào, chồng tôi vì bận tâm mặt mũi của Thiên Đình, nên mới không ra tay."

Liễu Minh Hiên nghe vậy sửng người ra, nghẹn lời không nói được câu nào.

Lúc này một cô gái có vẻ ngoài khá xinh đẹp không đi theo đệ tử Thiên Kiếm tông vào trong rừng nào, mà là đi tới đứng bên cạnh Liễu Minh Hiên, cười lạnh nhìn chằm chằm đám người An Lâm.

Trong lòng Liễu Minh Hiên nơi áy náy, ông ta quay sang trừng Chu San một cái.

Nhưng trước chuyện này, Liễu Minh Hiên lại tỏ thái độ thờ ơ, không hề phản ứng gì...

Hiển nhiên, lúc nãy Chu San chỉ vào đám người của Tứ Cửu tiên tông mắng "một đám chuột nhắt" cũng đã càn quét hết mọi người của Tứ Cửu tiên tông, trong đó có cả Liễu Thiên Huyễn luôn rồi.

"Bây giờ chồng tôi đã không cần phải nể mặt ai nữa, nhìn cái dáng vẻ nhát gan lúc này của các người xem, dáng vẻ to gan dám la lối trước mặt bọn tôi ngày xưa đi đâu mất rồi thế? Ha ha ha, suy cho cùng cũng chỉ là một đám chuột nhắt nhát gan mà thôi."

Tuy rằng quan hệ giữa bà ta và Liễu Thiên Huyễn không được tốt cho lắm, nhưng còn chưa tệ tới mức mắng chửi nhau ngay trước mặt bàn dân thiên hạ thế này. Vậy mà bây giờ, Liễu Thiên Huyễn làm thế này, có khác gì muốn xé rách mặt với bà ta đâu chứ.

"Huyễn Huyễn, mày hơi quá đáng rồi đó, sao mày có thể mắng mẹ kế của mình trước mặt nhiều người như vậy?!" Sắc mặt Liễu Minh Hiên hiện lên vẻ tức giận, chỉ trích Liễu Thiên Huyễn.

Liễu Thiên Huyễn chỉ vào Chu San hỏi lại: "Tôi mắng bà ta ấy à? Bà ta mắng tôi là là thứ chuột nhắt, sao ông không chỉ trích bà ta trước đi?"

Ngay khi cô ta vừa dứt lời, thì một cột sáng năng lượng đáng sợ đã xông tới đập thẳng vào mặt cô ta với tốc độ cực kì nhanh.

"Có một con chó đang sủa bậy, tôi chỉ muốn làm cho nó câm miệng lại mà thôi, chẳng lẽ không được à?" Liễu Thiên Huyễn giương đôi mắt tím linh lung của mình lên, dùng chất giọng lạnh tanh và mạnh mẽ trả lời.

"Huyễn Huyễn, mày đang làm cái gì đó?!" Liễu Minh Hiên tức giận quát to.

Ngay khoảnh khắc mấu chốt nhất, thanh kiếm màu đồng cổ của Liễu Minh Hiên bay ra khỏi vỏ, thả ra kiếm khí chém nát cột sáng năng lượng nọ.

Chu San bị trừng thì cúi đầu, hơi lùi ra sau mấy bước.

Nhưng hai mắt Liễu Thiên Huyễn lại loé lên ánh sáng lạnh tanh: "Đừng tưởng rằng bà cứu mạng cha tôi thì có thể đứng đây chỉ dâu mắng hoè các kiểu. Dám mắng chửi bạn bè tôi à! Ai dám mắng bạn bè tôi, tôi sẽ chém kẻ đó ngay!"

"Minh Hiên..." Chu San tỏ ra đáng thương nhìn về phía Liễu Minh Hiên, trong mắt hiện rõ vẻ uất ức và nước mắt.

"Em đi vào trong đó trước đi, ta sẽ ở đây cản họ lại." Liễu Minh Hiên lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ nói.

"Không được, em sẽ ở lại đây với anh, em muốn cùng tiến cùng lùi với anh." Chu San nhìn Liễu Minh Hiên đầy thâm tình, ngữ khí vô cùng kiên định, nói.

Liễu Thiên Huyễn thấy Chu San như thế này, trong lòng lại thấy buồn nôn, bàn tay mềm mại không ngừng ma sát lên chiếc nhẫn không gian màu xanh, như đang suy nghĩ gì đó.

Lúc này Chu San lại chuyển tầm mắt sang đám cường giả còn lại bên ngoài, cười lạnh nói: "Mấy người cứ ngoan ngoãn đứng đây hết cho tôi, có chồng tôi ở đây, thì ai cũng đừng mơ bước vào được cánh rừng nào này!"

An Lâm nghe câu này nhịn không được hỏi: "Cô ả này có thù oán gì với Liễu Minh Hiên à? Sao cô ả cứ không ngừng kéo thù hận khắp nơi cho Liễu Minh Hiên thế này?"

Liễu Minh Hiên: "..."

"Minh Hiên, em không có ý đó, em cảm thấy tự chúng ta có thể cướp được hết số cây bàn đào, cho nên không cần thiết phải bắt tay rồi chia cho hai kẻ của điện Sang Thế đó làm gì..." Chu San vội vàng lên tiếng giải thích.

Hồng Đấu thì càng quá đáng hơn, ôm bụng phát ra tiếng cười to như máy kéo.

Đám người Hứa Tiểu Lan và Hiên Viên Thành không nhịn nổi nữa, trực tiếp bật cười ha ha.

"Xem đi, tôi đã nói rồi mà, cô ả này chắc chắn có thù oán gì đó với Liễu Minh Hiên." An Lâm nằm trong quan tài làm động tác buông tay.

Hai đại năng của điện Sang Thế, lập tức hùng hổ quay mũi kiếm về phía Thiên Kiếm tông.

Nước mì trong chén của Lạp Diện Thánh Quân sôi lên sùng sục: "Dám nhục nhã Lạp Diện Thánh Quân này cơ à? Đúng là muốn chết mà, mau đánh chết bà ta đi!"

"Minh Hiên, An Lâm đã nói tới nước này, anh còn không đi ra dạy cho hắn ta một bài học à? Nghe nói hắn ta cũng có một gốc bàn đào đấy, hay chúng ta nhân cơ hội này cướp của hắn đi..." Chu San mở miệng khuyên Liễu Minh Hiên.

"Tứ Cửu tiên tông không chỉ có một gốc cây cây bàn đào, mà là có tới tận hai cây!" Đúng lục này, cách đó không xa, Lạp Diện Thánh Quân tấn công và đuổi theo đoàn người Tứ Cửu tiên tông một lúc lâu nhưng vẫn không thu hoạch được gì, chạy tới lớn tiếng nói: "Liễu Minh Hiên đạo hữu, chi bằng hai bên chúng ta bắt tay nhau đối phó đám người của Tứ Cửu tiên tông trước nhé, sau đó chúng ta chia bốn sáu!"

"Gâu! Bọn tôi sáu, mấy người bốn." Hắc Khuyển nói vô cùng phấn khởi.

Ầm ầm!

Một sợi mì văng ra, trực tiếp đập cho con chó đen té nhào xuống đất, đập ra một cái lỗ sâu trên mặt đất.

"Bọn tôi bốn, các vị sáu, được không?" Lạp Diện Thánh Quân nói.

Bọn nó đánh không thắng, như vậy thì cứ bắt tay với Thiên Kiếm tông, vậy thì cho dù Tứ Cửu tiên tông có mạnh tới mức nào, cũng rất khó có thể chống lại sự bắt tay của họ.

Chu San nghe xông lập tức tức nổi khùng: "Mấy người tính thứ gì chứ, dám đòi bắt tay với Thiên Kiếm tông bọn ta? Không muốn chết thì mau cút ra thật xa cho tôi!!"

"Con mẹ nó! Bà ta đang mắng chúng ta kia kìa!" Hắc Khuyển nhe răng trợn mắt quát.

Nhưng thiếu nữ ma pháp mặc trang phục thuỷ thủ thì lại cười tới vô cùng sung sướng, như cánh hoa rung động, như thể kẻ vừa bị hạ thấp không phải là cha cô vậy.

Liễu Minh Hiên thì trực tiếp nheo mắt lại, ông ta có hơi muốn rút kiếm chém người rồi đó.

Sắc mặt Chu San lập tức đen kịt, con mẹ nó mấy cái đó không phải đều là đang chỉ chồng bà ta à?

"Không phải tôi khoe khoang hay làm màu gì đâu, nhưng nếu tôi có thể chui ra khỏi cái quan tài này, thì gì mà Liễu Minh Hiên, gì mà kiếm tiên đệ nhất giới Cửu Châu, tông chủ Thiên Kiếm tông, tôi cũng có thể dùng một kiếm chém chết!" An Lâm từ tốn nói.

Chu San vừa xấu hổ vừa buồn bực quát: "An Lâm, cậu đã nằm trong quan tài rồi mà không chịu câm miệng lại được chút nào à?!"

"Hì hì..." Liễu Thiên Huyễn bật cười ha ha, con tức vất vả lắm mới tích cóp được một tí của cô, đã bị lời trêu chọc của An Lâm làm tan biến sạch sẽ.

"Anh biết." Liễu Minh Hiên lạnh lùng gật đầu.

Chu San tuy rằng nói chuyện không chịu dùng đầu óc để suy nghĩ, nhưng bà ta nghĩ cái gì trong đầu thì hắn vẫn biết rất rõ.

Lúc này, Lạp Diện Thánh Quân và Hắc Khuyển, đã bắt đầu đánh về phía Liễu Minh Hiên!
Bạn cần đăng nhập để bình luận