Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1843: Cứu Trần Trần

Sắc mặt của Cổ Long Đế biến đổi, khiếp sợ nói: "Trời ạ, An Lâm này... Vậy mà có thể đồng thời sử dụng năm loại Quyền Bính Chi Lực?"

Tuyết Nhan thấy một An Lâm phấn đấu quên mình như thế, trong lúc nhất thời cũng giật mình đứng ngẩn ngơ tại chỗ.

An Lâm có thể vì Trần Trần làm đến mức này, cô còn có tư cách gì ngăn cản An Lâm cứu Trần Trần?

"Ùng ùng."

Từ không gian xung quanh lại có một cổ lực lượng đánh về phía An Lâm!

" Nguy rồi, đại trận tự phòng vệ của Phá Thiên Bang đã bị kích hoạt rồi!" Tây Lý Nhĩ thay đổi sắc mặt, ngay lập tức vận dụng lực lượng, chế trụ công kích của trận pháp.

Đại trận tự phòng ngự của Phá Thiên Bang hiển nhiên là coi An Lâm thành Quyền Bính Thiên Thần nên đã tự kích hoạt muốn xử lí cậu. Dù sao sức mạnh sử dụng quả thật quá giống lực lượng của Quyền Bính Thiên Thần. Không đó, đó thực sự là lực lượng của Quyền Bính Thiên Thần mới đúng!

An Lâm đã tìm được một chút sơ hở của hạt giống quang minh, nhưng vẫn cần lực lượng để phá vỡ nó. Lực lượng ánh sáng này có cấp bậc cao đến đáng sợ, sức mạnh tầm thường ngay cả tư cách để chạm đến nó cũng không có.

Tuyết Nhan đã kích động không nói lên lời, không hề chớp mắt nhìn cảnh tượng phía trước, hai tay nắm chặt lại, móng tay đâm vào lòng bàn tay mà không hề hay biết.

Lỗ máu trước ngực Trần Trần không có lực lượng của hạt giống quang minh đánh sâu vào bắt đầu khép lại với tốc độ lấy mắt thường cũng có thể thấy được, rất nhanh thì khôi phục như lúc ban đầu.

Năm loại sức mạnh thuộc về lực lượng Quyền Bính, xông tới vị trí mà An Lâm phán định là có sơ hở, dựa theo quỹ đạo nhất định mà không ngừng đâm vào. Quang minh kia tinh khiết lại ẩn chứa hy vọng vô tận, ở dưới sự tấn công liên tiếp, đột nhiên xuất hiện một vết nhỏ màu đen.

Trạng thái vĩnh hằng của Quang Minh một khi bị đánh vỡ thì sẽ biến thành trạng thái hoàn toàn đảo ngược. Mảnh nhỏ màu đen tuyền nằm trong quang minh tinh khiết càng ngày càng lớn hơn, cuối cùng hoàn toàn nuốt hết quang minh, tan biến trong vô hình.

Vĩnh hằng bất diệt vẫn đang không ngừng nổ mạnh, chớp sáng.

"Tôi không sao." Trần Trần lắc đầu một cái, chật vật mở hai mắt ra, nhìn về phía An Lâm: "An Lâm, cảm ơn cậu, tôi thật sự không nghĩ tới, có thể giúp tôi thanh trừ hạt giống quang minh."

Nhưng mà An Lâm không có chút hoảng hốt nào, bởi vì hắn cũng nắm giữ Quyền Bính Chi Lực.

"Phốc." Hắn phun ra một ngụm máu đen, sau đó bắt đầu ho khan kịch liệt.

Có kim loại hí lên, sấm chớp gầm rú, núi non chấn động, ngọn lửa bùng cháy, cuồng phong gào thét.

và Quang Minh Thiên Thần đều sử dụng Quyền Bính Chi Lực, mặc dù cấp bậc không giống nhau, nhưng dù gì cũng có cùng thuộc tính, lực bài xích sẽ thấp đi rất nhiều. Cạy ra một lỗ hổng nhỏ trên lực lượng của hắn, vẫn có thể làm được. Một Quyền Bính không làm được thì dùng hai cái Quyền Bính, hai cái không được, vậy thì cả năm cái cùng xông lên đi!

Rõ ràng Trần Trần đã tập trung hết sự chú ý chìm sâu vào nơi Vô Trần, giờ phút này lại giống như tâm hữu linh tê chủ động phối hợp với lực lượng của An Lâm, cùng nhau hợp sức phát động tổng tiến công với hạt giống quang minh ở trước ngực.

An Lâm trước mắt hắn lúc này, hai con ngươi hằn lên những tia máu, đôi mắt chảy ra huyết lệ, sắc mặt tái nhợt tới mức tận cùng, ngay cả khí tức cũng biến đổi, giống như là nến tàn trước gió vậy, giống như thổi một cái là sẽ tắt.

"Vậy mà lại thành công?" Tây Lý Nhĩ lộ ra vẻ mặt khó tin.

"Anh không có việc gì là tốt rồi, tôi cũng coi như có chút tác dụng. Dáng vẻ phía trước của anh thật sự là khiến cho người ta lo lắng." Trên mặt An Lâm hiện ra một nụ cười.

"Trần Trần. Anh không sao chứ?" Tuyết Nhan kích động đi qua đỡ đối phương.

Đợi đến khi hắn thấy rõ dáng vẻ của nam tử trước mắt, lời nói giống như bị kẹt trong cổ họng, đồng tử chợt co rụt lại.

Trần Trần vội vã xông tới, ôm lấy An Lâm, không để ý máu tươi dính lên áo gai giản dị của hắn, khuôn mặt tràn đầy lạnh nhạt lúc này lại phủ đầy lo lắng, khóe mắt cũng không nhịn được mà đỏ lên.

"An Lâm!!!"

Tây Lý Nhĩ đứng một bên cũng than thở: "Trước đó vì giúp An Lâm đạt được Hỏa Chi Quyền Bính, không ngừng chọc giận khiến cho Quang Minh Thiên Thần cũng phải xuất thủ. Tôi vốn có chút không hiểu được, nhưng mà bây giờ, tôi cảm thấy tất cả những gì làm, đều là đáng giá."

Trần Trần há to miệng, dáng vẻ của bây giờ mới đúng là khiến cho người ta lo lắng đấy!

Giữa một vùng tăm tối.

Vì nụ cười này mà lỗ mũi và lỗ tai cũng bắt đầu tràn ra máu tươi.

An Lâm đang chìm trong mộng mị, đột nhiên thấy được một luồng ánh sáng tinh khiết.

Cũng không biết thời gian đã trôi qua bao lâu.

Mê mẩn mờ mịt.

An Lâm còn muốn nói thêm gì nữa, nhưng mệt mỏi cực kì khiến cảm giác muốn hôn mê, ý thức dần dần bị chiếm lĩnh, khiến chìm vào trong bóng tối.

Tuyết Nhan mím chặt môi, nhớ lại cảnh tượng lúc trước cô đối xử thế nào với An Lâm, trong lòng tràn đầy xấu hổ, ngay cả gương mặt lạnh lùng cũng cảm thấy có chút nóng lên..

Về phần Cổ Long Đế, ngoại trừ thở dài ra cô cũng không biết phải nói gì nữa. thanh niên An Lâm này, lần lượt đổi mới tam quan của cô, đặc biệt là khi hạt giống quang minh mà ngay cả Tây Lý Nhĩ cũng không thanh trừ được cũng bị An Lâm tìm ra sơ hở rồi giải quyết, nếu nói trong lòng không có chút bội phục nào, vậy thì là giả.

Tu sĩ mà lúc trước thấy cô cũng phải trốn trong vỏ rùa, bây giờ đã trưởng thành còn lợi hại hơn cả cô. Cổ Long Đế cho rằng, cô trưởng thành như thế đã là rất nhanh rồi, nhưng mà khi lấy ra so sánh với An Lâm thì chẳng khác nào Tiểu Vu so với Đại Vu vậy.

"An Lâm Tông Chủ!"

Trần Trần ôm An Lâm đang thất khiếu đổ máu, liều mạng dùng sức mạnh ổn định thương thế của cậu.

"Dù sao bằng chính sức mạnh của tôi, sớm muộn gì cũng có thể gạt cỗ lực lượng kia ra."

"An Lâm, việc gì phải làm vậy."

có một loại cảm giác, người thân bạn bè của và cả những đệ tử khác trong tông môn, thế giới mà đang sinh sống, tất cả đều đang ở trong quầng sáng tinh khiết kia. Ánh sáng tượng trưng cho tất cả sự sống và sinh mệnh, tốt đẹp và hy vọng, tất cả mọi thứ khao khát và muốn bảo vệ.

muốn đến gần ánh sáng kia, nhưng có làm cách nào cũng không với tới được.

chỉ có thể đứng trong một vùng tối không có điểm dừng, không ngừng giãy giụa, nhìn về ánh sáng ở phía xa, giống như con cá bị mắc cạn, ngoài việc giãy giụa ra, thì chỉ có thể tuyệt vọng chờ đợi cái chết buông xuống.

"Không. Không muốn."

"Cứu tôi, để cho tôi tới đó!"

An Lâm nắm tay lại, chụp vào ánh sáng kia, lại phát hiện phía trước là bóng tối, giống như thêm một chút thô ráp, lại mang theo một chút ấm áp.

Quầng sáng kia cũng càng ngày càng sáng.

Cuối cùng An Lâm mở mắt ra.

phát hiện một tay mình đang nắm lấy quần áo của Trần Trần, một cái tay khác... đang sờ lồng ngực của Trần Trần.

"Á" An Lâm ngây ngẩn, bầu không khí có chút lúng túng.

Tuyết Nhan ngồi ở một bên, cả khuôn mặt nhỏ nhắn đều tối lại.

Ngược lại thần sắc trên mặt Trần Trần vẫn tự nhiên như cũ, vui vẻ cười nói: "An Lâm, cuối cùng cũng tỉnh rồi, đã cảm thấy khỏe hơn chưa?"

Lúc này An Lâm mới buông hai tay ra, cẩn thận kiểm tra trạng thái thân thể một lúc, phát hiện thương thế do bị phản phệ đều đang khôi phục, hơn nữa cảm giác cả người đều tràn trề tinh lực, giống như là trạng thái hoàn toàn khôi phục!

"Này! Tôi không sao rồi!" An Lâm hưng phấn nói.

"Đương nhiên rồi, Trần Trần đã lấy đan dược quý giá mà anh ấy cất giữ đã lâu, đều đút cho ăn." Tuyết Nhan ở một bên nhẹ giọng thì thầm.

Trần Trần liếc mắt nhìn Tuyết Nhan một cái.

Tuyết Nhan lập tức im miệng.

Nhưng chốc lát, cô lại nói: "An Lâm."

"Ừ? Sao vậy?" An Lâm nhìn về phía thiếu nữ dung mạo tinh xảo đang ngồi một bên.

Tuyết Nhan hít sâu một hơi, nói: "Thật xin lỗi, những lời trước đó tôi nói với rất quá đáng, tôi sai rồi."

"Không sao, cô cũng là vì tốt cho Trần Trần, tôi hiểu mà." An Lâm rất mỉm cười rộng lượng nói.

Tuyết Nhan cũng nhoẻn miệng cười, giống như tuyết liên nở rộ trên núi cao, mỹ lệ mà thoát tục.

"An Lâm, cám ơn cậu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận