Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1392: Chụp ảnh chung

Người đó trở về rồi sao?

Các thầy trò nhìn thấy Hứa Tiểu Lan đang phát biểu ở trên bục lại bỗng nhiên nói ra một câu như vậy, đồng thời còn cười vui vẻ đến như thế, đều không hẹn mà cùng nghĩ đến một người.

"Là chiến thần An Lâm!"

"Nhất định là bạn học An Lâm về rồi!"

"Hả? An thần của tôi! Ở đâu, ở đâu..."

Các thầy trò ở đây đều rối loạn cả lên, nhao nhao nhìn lên bầu trời.

Một hình bóng màu trắng từ xa dần dần bay đến, gương mặt tuấn tú, viên gạch to lớn màu đen, không sai, quả nhiên vẫn là sự phối hợp như ban đầu!

Hiện tường lập tức vang lên tiếng hoan hô và tiếng huýt sáo.

Nói xong, hắn lắc mình biến hóa một cái, một giây sau liền thay xong quần áo.

Toàn bộ trường học, muốn nói đến ai có thể trị được An Lâm, chỉ sợ cũng chỉ có cô gái đang phát biểu trên sân khấu kia thôi!

"Đây là cái gì vậy, đứng ở chỗ này quấy rỗi trật tự của buổi lễ tốt nghiệp! Nhanh chóng thay quần áo, nghe tôi phát biểu!!!" Một giọng nói vô cùng bá đạo mà lại đầy kiêu ngạo truyền đến.

Các thầy trò nhìn thấy bộ dạng này của hắn cũng không nhịn được cười lớn.

Đúng lúc này, tim hắn bỗng nhiên đập mạnh, cảm giác nguy cơ đột ngột sinh ra, một điểm đen từ phía đối diện lao đến!

Nếu đã đến trễ, vậy ngoan ngoãn đợi ở dưới đó đi!

Hoàn cảnh kia, so với lúc hiệu trưởng lên sân khấu phát biểu còn sôi nổi hơn.

Hứa Tiểu Lan nhìn thấy bộ dạng này của An Lâm, cố gắng kìm nén không cười, nghiêm trang đại diện các học sinh phát biểu, về phần để An Lâm phát biểu? Điều đó không thể xảy ra!

Theo bản năng An Lâm đưa tay ra chộp một cái, phát hiện lại là một bộ đạo bào màu trắng viền đỏ.

An Lâm cũng bị sự nhiệt tình của các bạn dọa cho giật nảy mình, sau đó vô cùng vui vẻ chào hỏi: "Hây, chào mọi người, lâu rồi không gặp, rất nhớ mọi người!"

Sau đó im lặng đứng trong đám bạn học lớp một, bộ dạng ngoan ngoãn nghe lời.

An Lâm nhìn chăm chú vào người đang đứng trên sân khấu, cô gái phong nhã tài hoa, trong lòng vô cùng thỏa mãn, cảm thấy lần học ở đại học Liên Hiệp Tu Tiên này không còn bất kỳ tiếc nuối nào nữa.

Toàn thân An Lâm run lên, uy phong trước đó lập tức biến mất không còn, vội vàng trả lời: "Thật xin lỗi! Bạn học Tiểu Lan, anh đi thay quần áo ngay!"

Không chỉ mình hắn không có tiếc nuối gì, các học sinh khác cũng không có tiếc nuối gì.

Loại chuyện như thế này há lại để hắn muốn đẩy cho người khác thì đẩy, muốn thu lại thì thu lại!

Giọng điệu phát biểu của Hứa Tiểu Lan trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều, có lẽ là do cuối cùng tảng đá treo ở trong lòng cũng đã rơi xuống, cô lại biến thành tiểu tiên nữ có nụ cười long lanh, ấm áp lòng người kia.

An Lâm: "..."

"Tiểu Lan, em nghe anh giải thích!" An Lâm gấp gáp nói.

Sau khi học sinh phát biểu xong, cũng là lúc tiên nhân của Thiên Đình đến giảng đạo tại hiện trường.

Hứa Tiểu Lan phát biểu xong, buổi lễ tốt nghiệp bước sang khâu tiếp theo.

Sau cùng, từng cái bằng tốt nghiệp có bìa màu vàng từ trên trời giáng xuống, rơi vào trong tay các học sinh, phía trên đều có thông tin tương ứng của mỗi học sinh.

Người mà bọn họ sùng bái nhất, lấy làm mục tiêu để phấn đấu tiến lên, bây giờ đã đứng trên quảng trường Bạch Thạch, cùng tuyên thệ với bọn họ, cùng tốt nghiệp với bọn họ, như thế này thật tốt!

Đằng sau giấy chứng nhận có khắc to tám chữ "Phù hộ Cửu Châu, phục hưng Nhân tộc".

Phía trên bằng tốt nghiệp có khắc chữ "Bằng tốt nghiệp đại học Liên Hiệp Tu Tiên" mạ vàng, kiểu chữ rồng bay phượng múa, phấn chấn mạnh mẽ, lại có ý nghĩa ngạo nghễ của Thương Khung.

Tấm bằng này tượng trưng cho một trải nghiệp, cũng tượng trưng cho một vinh quang.

Cô đi xuống hòa vào trong đám người, ánh mắt tỏ vẻ không thân thiện nhìn An Lâm.

Trước kia người đến đều là thiên tiên Phản Hư đỉnh phong.

Hôm nay lại là đích thân Thiên Đế đến truyền đạo, người có địa vị cao nhất trong lịch sử từ trước đến nay.

Mỗi câu nói ông ta giảng giải đều vô cùng ngắn gọn, nhưng ẩn chứa ý nghĩa rộng lớn, cho dù học sinh có tu vi như thế nào, đều có thể lĩnh ngộ được những câu nói đó, đến An Lâm và Hứa Tiểu Lan nghe thấy cũng vô cùng có ích.

"Được, buổi tối anh giải thích rõ ràng cho em, đưa kính Chu Tước cho em dùng, nếu như anh nói dối, vậy thì quỳ Kim cương dung nham lưu liên đi!" Hứa Tiểu Lan hừ lạnh nói.

Nếu không, lén đập vỡ kính Chu Tước, sau đó nói với Tiểu Lan không cẩn thận làm hỏng kính Chu Tước rồi được không?

Ngay cả kính Chu Tước cũng được lấy ra để giám sát xem có nói dối không...

Tiểu Lan thật sự càng ngày càng khó đối phó rồi...

Đại học Liên Hiệp Tu Tiên là trường học của toàn bộ giới Cửu Châu, có thiên tài đến từ khắp các đại lục, kết cấu đã không còn hạn chế trong một tông một phái, nó sớm đã trải rộng toàn tộc, lấy việc phục hưng Nhân tộc làm nhiệm vụ của mình.

An Lâm mở bằng tốt nghiệp của mình ra, nhìn thấy phía trên có ảnh của một thiếu niên.

Khuôn mặt của hắn ngây ngô, mang theo một chút bồn chồn lo sợ, nhưng lại mang theo vài phần ngóng trông.

An Lâm lấy lại tinh thần, ảnh chụp này không phải chụp khi hắn vừa nhập học sao? Tại sao bị in lên trên bằng tốt nghiệp vậy?

Nhìn thấy được bộ dạng kinh ngạc của An Lâm, Hứa Tiểu Lan cảm thấy hả hê nói: "Khi chúng ta chụp ảnh tốt nghiệp, không biết anh đã đi đâu rồi, vì vậy đành phải dùng ảnh chụp khi anh vừa mới đến nhập học!"

An Lâm bất đắc dĩ cười một tiếng: "Như thế này cũng rất tốt, nhìn mình trước kia, rồi lại nhìn mình bây giờ, như vậy mới thấy được năm năm nay, anh trưởng thành nhiều thế nào."

Hứa Tiểu Lan giơ cánh tay thon nhỏ ra, vuốt vuốt mặt An Lâm nói: "Ai nha, da mặt càng ngày càng dày rồi! Mới có năm năm mà đao thương bất nhập rồi!"

An Lâm không chịu yếu thế, trở tay vuốt vuốt khuôn mặt trắng mịn của Hứa Tiểu Lan, vui mừng nói: "Lá gan của em cũng càng ngày càng lớn, cũng dám trêu chọc anh trước mặt mọi người, cho rằng kiếm tiên An Lâm anh không dám ra oai sao?"

"Anh buông em ra!" Hứa Tiểu Lan giãy giụa nói.

An Lâm và Hứa Tiểu Lan giống như thần cẩu hiệp lữ, ân ái cưỡi trên người Đại Bạch.

Sau đó, Hứa Tiểu Lan, Hiên Viên Thành, Tô Thiển Vân cũng chụp ảnh cùng với An Lâm.

Đại Bạch tỏ vẻ đáng yêu chụp ảnh lưu niệm cùng với Triệu Hoài Ngân.

Răng rắc!

Hắn đánh thức Đại Bạch đang ngủ say ở lầu nhỏ dậy, sau đó chụp ảnh chung.

Tuy nhiên An Lâm cũng không sợ Đại Bạch bị cướp đi, bây giờ Đại Bạch chính là quyết một tấm lòng với hắn đó.

"Được!" An Lâm mỉm cười nói.

Người đến chính là bốn người Tông Vĩnh Ngôn, Miêu Điềm, Tôn Thắng Liên và Lạc Tử Bình đã tung hoành với hắn tại Vực Vạn Sơn.

Hắn cùng bốn người bạn vui vẻ chụp ảnh chung, mỗi người một tấm.

Tốt nghiệp rồi, tất nhiên niềm vui thú lớn nhất của các sinh viên chính là chụp ảnh tốt nghiệp.

Ngay sau đó, An Lâm lại chụp ảnh cùng với Lưu Đại Bảo, người mà vì tu luyện Thái Dương thần công mà trở nên đen bóng.

Khi Lưu Đại Bảo vừa mới nhập học, cũng là học sinh đứng cuối lớp, bây giờ cũng đã là học sinh xuất sắc Đạo Chi Thể cấp mười rồi, tiến bộ thần tốc. Điều này cũng khiến cho năm đó An Lâm nghi ngờ Lưu Đại Bảo không phải con ruột của Ngọc Đỉnh Chân Nhân sụp đổ rồi.

Nhớ đến năm đó, Lưu Đại Bảo chính mà đối thủ mạnh đầu tiên mà An Lâm phải đối mặt trên con đường tu tiên.

Năm đó tôi và An Lâm chia năm năm, hắn đoán chừng câu nói này có thể khoe khoang không ít năm.

Triệu Hoài Ngân cũng chạy đến chụp ảnh chung với An Lâm, còn công bố muốn chụp chung với Đại Bạch, An Lâm cảm thấy hắn ý không ở trong lời.

Bên cạnh hắn, còn có một cô gái duyên dáng đang cười, cô gái xinh đẹp lạnh lùng ngực lớn, cùng với chàng trai có vóc dáng cường tráng mạnh mẽ.

An Lâm quay người lại nhìn, nhìn thấy một chàng trai ôn tồn lễ độ, tay cầm quạt lông đang nhìn mình.

"Anh An chúng ta cùng chụp ảnh chung đi!" Sau lưng đột nhiên truyền đến một giọng nói.

An Lâm tỏ vẻ khuất nhục xin lỗi trước mặt mọi người.

Sau đó, kiếm Long Tước rút ra khỏi vỏ rồi!

"Anh không buông đó, hắc hắc hắc..." An Lâm sử dụng thủ pháp nhào nắn của Tiểu Tà, xoa nắn khuôn mặt của Hứa Tiểu Lan, nhào nặn thành hình dáng mà mình muốn.

Tô Thiển Vân đứng ở một bên, nhẹ nhàng vỗ về đầu chó của Đại Bạch, cười lên vô cùng xinh đẹp.

Hiên Viên Thành đứng ở một bên khác của Đại Bạch, dựa lưng vào Đại Bạch, lộ ra góc nghiêng hoàn mỹ, ánh mắt hơi nhìn về phía máy ảnh, ánh mắt vừa dịu dàng lại ấm áp.

Răng rắc!

Hình ảnh dừng lại ở khoảng khắc này.

An Lâm, tốt nghiệp rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận