Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 318: An Lâm rơi vào mộng cảnh

Trong bóng tối, An Lâm cảm giác được một bàn tay nhỏ ấm áp đang sờ lên trán mình.

Thân thể hắn áp theo tấm ván gỗ lay động nghe được tiếng bánh xe lăn đều và tiếng vó ngựa.

Cảnh này thật quỷ dị!

An Lâm nhanh chóng tỉnh ngủ, lập tức mở hai mắt ngồi dậy.

"A!" Tiếng thét chói tai của một cô gái vang lên bên cạnh, sau đó bàn tay trắng nõn rụt về giống như bị điện giật, đôi mắt bồ câu nhìn chằm chằm An Lâm.

"Người giữ mộ?" An Lâm cũng thấy được cô gái mặc áo trắng kia, mở miệng hỏi.

"Ngươi... Ngươi nói cái gì?" Cô gái có chút hoảng sợ.

An Lâm phục hồi tinh thần, hắn vừa mới dùng ngôn ngữ hiện đại mà cô gái này nói chuyện lại dùng tiếng Hán.

Loại cảnh tượng này... Là nghĩa địa?

"À, nơi này là sa mạc Phi Vân." Cô gái áo trắng mở miệng trả lời.

Dời tầm mắt về nơi này, hắn đang ngồi ở trên thùng một chiếc xe ngựa rộng rãi.

Hắn hít vào một ngụm khí lạnh, mặt có chút trắng bệch mở miệng hỏi: "Cô nương, xin hỏi nơi này là nơi nào?"

"Hả?" An Lâm chớp chớp mắt.

An Lâm nhìn cô gái kia, cười ha ha.

"Cô là người giữ mộ sao?" An Lâm dùng tiếng Hán hỏi lại.

Khóe miệng An Lâm hơi hơi giật giật: "Đại lục Thái Sơ?"

Hắn đưa mắt nhìn sang bốn phía, một mảnh sa mạc hoang vu có tầm nhìn vô cùng rộng, còn có thể nhìn thấy chim ưng bay lượn phía chân trời, mặt trời treo cao, ánh mặt trời vô cùng tươi đẹp.

Cô gái nghe vậy lại ngẩn ngơ: "Tiên sinh, ngài đang nói gì vậy, tôi là đại phu mà!"

An Lâm: "..."

Đây là mơ hay thật, hay là ảo cảnh nào đó sao?

Xung quanh là một đám ngựa có vẻ vô cùng to lớn mạnh mẽ, chúng đang kéo một xe hàng hóa, còn có mấy chục người hông đeo kiếm đang cưỡi ngựa đi theo bên cạnh.

Giả, chắc chắn là giả!

Lông mày cô gái áo trắng nhăn lại, nghiêm túc nhìn An Lâm một cái: "Ngươi có vẻ không ổn, có phải gặp phải chuyện gì hay không? Chỗ chúng ta là đại lục Chiến Khí, đại lục Thái Sơ là cái gì?"

Đại lục Chiến Khí?

"Hí!"

"A! Ngươi làm gì vậy!" cô gái áo trắng trừng mắt hét lớn.

"Bạch Thư Nhạn, cô làm sao vậy?" Một người đàn ông vọt tới đây, thấy máu trên mặt cô gái, đang muốn tức giận sau đó lại thấy vết máu trên cánh tay An Lâm thì không khỏi giật mình.

"Nếu là mộng, vậy thì tỉnh lại cho ta!"

Cô bỗng nhiên cảm thấy không có cách nào phản bác, hơn nữa hắn nói cực kỳ có lý, đưa mắt nhìn sang người đàn ông trước mặt.

Nạp giới hắn chớp lóe, kiếm Thắng Tà xuất hiện ở trong tay.

Người đàn ông xa lạ thấy thế lại bắt đầu nổi giận nói: "Đã nói cô không nên cứu người không rõ lai lịch lên đây, cô lại không chịu nghe, như vậy không phải là gia tăng thêm gánh nặng cho thương đội chúng ta sao? Tên phiền toái này lại còn lãng phí đồ ăn, lãng phí thuốc..."

Bạch Thư Nhạn: "..."

An Lâm cũng nhìn cô, vươn cánh tay đang chảy máu tươi đến trước mặt cô, trịnh trọng nói: "Nghe nói cô là đại phu, xử lý giúp tôi."

An Lâm hét lớn một tiếng, kiếm Thắng Tà đột nhiên hướng cánh tay của mình chém.

"Không có việc gì, chỉ là cảm xúc của nam tử này hình như không được ổn định, hắn vừa mới rút kiếm chém mình." Cô gái vội vàng giải thích.

Người đàn ông: "...Đây gọi là không có việc gì sao? Vạn nhất tên thần kinh này bỗng nhiên cầm kiếm chém cô thì làm sao bây giờ?"

Bạch Thư Nhạn: "..."

Sau đó cô bị máu tươi bắn tung tóe lên mặt.

Hắn mơ hồ nhìn cánh tay của mình, đầu quên suy nghĩ.

"Mẹ kiếp! Chẳng lẽ không phải mộng?"

An Lâm cắn chặt răng, nhìn vết máu trên cánh tay hít vào một hơi, một loại đau xé da thịt truyền khắp toàn thân.

"Đủ rồi! Nếu ngươi thực sự cảm thấy bất mãn quá, cứ ném ta ra khỏi đoàn xe là được!"

Thư Nhạn lạnh mặt, quát nhẹ một câu.

Người đàn ông xa lạ bị ngắt lời, sắc mặt trầm xuống bất định nhìn An Lâm, sau đó vung ống tay áo tức giận bỏ đi.

Thương đội này chỉ có một đại phu, là nghề nghiệp hiếm thấy, nếu ném cô lại nơi này, nếu thương đội bị dị thú sa mạc tập kích bị thương, có thể sẽ không có ai trị liệu.

Huống hồ chỉ dựa vào thân phận của cô hắn cũng không có can đảm làm như vậy.

"Người đàn ông vừa rồi là người đứng đầu thương đội Trần Mông. Hắn nói chuyện vô cùng dông dài đáng ghét, ngươi chớ để trong lòng." Bạch Thư Nhạn dùng nước rửa sạch mặt, lau vết máu trên mặt, một lần nữa lộ ra mặt mũi tinh xảo tươi đẹp.

Sau đó, cô liền rửa sạch miệng vết thương trên cánh tay cho An Lâm, đắp thuốc lên sau đó nhẹ nhàng băng bó.

An Lâm không hề tỏ thái độ gì chỉ mờ mịt nhìn bốn phía, trong miệng nói lảm nhảm đủ loại.

Hắn lại lấy bùa truyền âm ra xem thử, phát hiện không có bất kỳ tín hiệu nào.

Những con Cự Lang này lớn nhỏ ước chừng một trượng, trong mắt lộ ra khí tức nguy hiểm.

Đột nhiên hơn mười con Cự Lang màu nâu nhạt xuất hiện trên sườn núi.

Mấy chục người nhao nhao rút trường kiếm bên hông ra, vẻ mặt ngưng trọng nhìn động tĩnh chỗ sườn núi.

"Dị thú đột kích, mọi người cẩn thận!" Trần Mông cao giọng hô.

Lúc này, mặt đất bỗng nhiên chấn động.

"Ầm ầm..."

"Ha ha, Chiến khí đại lục, du ngoạn Chiến khí? Vậy có phải có chiến giả, chiến sư, đại chiến sư, chiến linh, chiến vương, chiến hoàng, chiến tông, chiến tôn, chiến thánh, chiến đế hay không?" An Lâm cười lạnh, không biết là cười nhạo mình hay là cười nhạo thế giới này.

"Ừm? Sao ngươi biết nhiều cảnh giới như vậy? Không phải chỉ có sáu cảnh giới chiến sư, chiến linh, chiến vương, chiến hoàng, chiến thánh, chiến đế sao?" Bạch Thư Nhạn ngạc nhiên nói.

An Lâm giật giật khóe miệng: "Ha ha."

Hắn có câu nhất định phải nói, lão tử phải đi lăng mộ Thủ Dương, nhưng lại đen đủi xuyên việt đến chỗ Chiến khí đại lục là chuyện gì đây? Đây là tình tiết khiến người ta phát điên mà!

Là xuyên việt dở hơi còn chưa tính, nhưng hắn đang trên đường tiến đến đích mà.

Lúc này cho một mình hắn tới phó bản Chiến khí đại lục? Đây không phải muốn hành xác sao?

Không thể không nói, An Lâm đã đến bên bờ sụp đổ.

Hắn không thể chấp nhận số mệnh cũng không muốn cứ chấp nhận như vậy.

Hắn còn có bằng hữu, còn có thân nhân, còn có rất nhiều gì đó không thể dứt bỏ...

"Đây là Chiến khí! Loại hình Chiến khí của ta là chữa thương, ngươi không phải là mất trí nhớ đó chứ, ngay cả cái này cũng không biết?" Vẻ mặt Bạch Thư Nhạn tò mò nhìn An Lâm, không rõ vì sao hắn lại hỏi vấn đề mà ngay cả đứa trẻ ba tuổi cũng biết.

"Ánh sáng màu trắng này là gì?" Hắn ngạc nhiên nói.

Sắc mặt An Lâm hơi thay đổi chút, hắn cảm nhận được một cỗ lực lượng khác thường.

Sau khi băng bó xong, hai tay trắng thuần của cô liền nhẹ nhàng đụng vào miệng vết thương An Lâm, ánh sáng màu trắng bắt đầu di động.

Trong khoảng thời gian này, Bạch Thư Nhạn băng bó vô cùng nghiêm túc.

Cầm điện thoại ra, không tín hiệu.

"Tới rồi! Đây là Lang Vương sa mạc, mỗi một con đều có thực lực cấp bậc Chiến Linh..." Mặt Bạch Thư Nhạn trắng bệch, đầy vẻ kinh hoảng.

An Lâm nhìn những con sói này, hỏi: "Cấp bậc Chiến Linh? Rất mạnh sao?"

Giờ phút này Thư Nhạn tựa hồ đã quen với sự ngu ngơ của An Lâm, mở miệng giải thích: "Thương đội chúng ta chỉ có Trần Mông và tôi là Chiến Linh, những người còn lại đều là chiến sư. Mà Chiến khí của tôi lại là chữa thương, nhiều lắm chỉ có thể đối phó được với một con Lang Vương sa mạc..."

"Cho nên các ngươi quá yếu." An Lâm lạnh nhạt gật đầu.

Bạch Thư Nhạn tức giận nói: "Ngươi bày ra vẻ mặt này là có ý gì, chúng ta chết ngươi cũng phải chết đó! Ngươi không thể bày tỏ thái độ chút sao, thật đúng là cứu một con sói mắt trắng mà."

"Tỷ tỷ đừng khẩn trương, ta là muốn thành người đàn ông nổi nhất hôm nay, hơn mười con Lang Vương sa mạc mà thôi, trong nháy mắt là ta có thể diệt." An Lâm vẻ mặt nghiêm nghị nói.

Khóe miệng Thư Nhạn giật giật, thầm nghĩ quả nhiên mình đã cứu một tên thần kinh rồi.

Cô không để ý tới An Lâm nữa mà chạy đến bên người Trần Mông đứng cùng mấy chục thành viên thương đội, giằng co cùng hơn mười con Lang Vương sa mạc, hi vọng ép được Lang Vương sa mạc đi.

Nhưng mà không như mong muốn, Lang Vương sa mạc càng hưng phấn rồi.

Hơn mười con Lang Vương sa mạc mang theo khí thế thị huyết hướng thương đội xông lên nhe ra răng nanh bén nhọn.

Thành viên thương đội nhao nhao sợ tới mức run rẩy toàn thân, ngay cả Trần Mông và Bạch Thư Nhạn sắc mặt cũng trắng bệch, nhưng bọn họ không thể không rút kiếm nghênh chiến, loại tình huống hiện tại này nếu như lựa chọn chạy trốn, thì chắc chắn phải chết, không thể nghi ngờ!

"Vù!"

Một đạo kiếm khí ánh ngọc chém ngang không trung mang theo khí thế dời núi lấp biển mà đến, nghiền nát hơn mười con Lang Vương sa mạc.

"Ầm ầm!" Năng lượng khủng bố phóng ra thẳng tắp, ngay cả đá vụn trên sườn núi cũng liên tiếp bị chém thành hai đoạn giống như một vùng đất bị cắt đứt vậy.

Tất cả mọi người ngẩn ngơ tại chỗ, chấn kinh nhìn cảnh tượng trước mặt.

Bạch Thư Nhạn dường như có cảm giác quay đầu về phía sau.

Thành viên thương đội còn lại bao gồm Trần Mông cũng là hướng phía sau trợn tròn mắt.

Một người đàn ông ăn mặc kỳ quái, vẻ mặt lạnh nhạt đang thu hồi trường kiếm vào nạp giới, hớn hở nói:

"Kết thúc công việc!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận