Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 832: Hành trình đến giới Bỉ Ngạn

Sau khi ý thức được điểm này, sắc mặt mọi người đều có chút không tốt.

Trên gương mặt xinh đẹp của Hứa Tiểu Lan còn hiện ra vẻ chán ghét.

Các lãnh địa thế lực lớn trên đại lục này, nếu các sinh linh có một cuộc bỏ phiếu về nơi không muốn đến nhất, vậy giới Bỉ Ngạn tuyệt đối có thể xếp vị trí thứ ba.

Điều này không phải nói nơi đó đáng ghét cỡ nào, buồn nôn cỡ nào.

Mà là... không muốn đến nơi đó!

Sinh linh của giới Bỉ Ngạn đều rất không bình thường, không giống như sinh linh, ở lâu rồi thì bản thân cũng dễ dàng trở nên không bình thường, bệnh thần kinh sẽ lây lan!

Hơn nữa, nơi đó quả thật cũng có nhiều thứ đã chết, người ta nhìn lại cảm thấy rất không thoải mái, người nhát gan đi đến đó càng dễ bị dọa cho thần kinh không bình thường.

Ngoài điểm đó ra, quy tắc trời đất ở đó cũng rất đặc biệt.

Đông Phương Tráng Thực sử dụng tất cả sức mạnh, không ngừng tăng tốc.

"Đây chính là giới Bỉ Ngạn sao? Nhìn thật là đẹp!" An Lâm tỏ vẻ ngạc nhiên nói.

Chính vì yếu tố này mà rất nhiều sinh linh của giới Bỉ Ngạn đều tu luyện theo đạo của người chết hoặc là quỷ hồn. Ở đó thường xuyên gặp được những người giả thần giả quỷ...

Ở đây không thể dùng sức mạnh không gian được nữa, Đông Phương Tráng Thực cũng đã kiệt sức. Tiêu Trạch bắt đầu tiếp sức, biến thân thành rồng đen dài nghìn trượng, cõng mọi người tiếp tục bay về phía trước.

Càng là sự tồn tại gần với cái chết thì sức mạnh càng được tăng mạnh.

Mặt đất được phủ đầy màu sắc rực rỡ, tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ, giống như được phủ thêm một lớp tơ lụa tuyệt đẹp.

Không gian ở đó được thiên đạo chiếu cố, là một khối hoàn chỉnh, khiến các đại năng không thể nào sử dụng sức mạnh không gian.

Đúng vậy, ấn tượng đầu tiên ở đây đối với người ta chính là vẻ đẹp.

Càng là sự tồn tại có sức sống mạnh mẽ thì sức mạnh càng bị trời đất áp chế.

Bầu trời nơi đó, ánh mặt trời không chiếu tới, mãi mãi đều là đêm tối.

Cuối cùng, sau mười lăm phút, bọn họ đã an toàn đến dải đất ráp ranh với giới Bỉ Ngạn.

"Bây giờ chúng ta đi về hướng nào?" Tiêu Trạch hỏi.

Đám người An Lâm không hề thích giới Bỉ Ngạn, nhưng không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể đi thôi.

Đông Phương Tráng Thực xoa cằm: "Chắc chắn Thần Bức Đại Đế cũng đuổi theo đến giới Bỉ Ngạn rồi, hơn nữa nói không chừng đã liên hệ với siêu cấp đại năng Hợp Đạo của giới Bỉ Ngạn để phối hợp đuổi bắt chúng ta. Bây giờ hướng biên giới của giới Cửu Châu cũng đã bị phong tỏa, chúng ta đi thu thập một vài tài liệu trước đi. Tôi luyện chế một loại đan dược có thể che giấu khí tức của chúng ta đến mức tối đa!"

Bầu trời đã tối tăm, càng đi sâu vào trong thì trời càng lúc càng tối, cuối cùng hoàn toàn biến thành bầu trời đêm đen như mực. Giống như là bù đắp lại sự đơn điệu của bầu trời, mặt đất của giới Bỉ Ngạn vô cùng đẹp.

Các loại thực vật vô cùng đẹp mắt và mê người, nở rộ trên mặt đất, có loài biết phát ra ánh sáng, có loài biết múa may theo gió, khiến An Lâm được mở rộng tầm mắt.

Cốt Ngọc Tiên Trùng lắc đầu, đắc ý nói.

"Đương nhiên rồi, tôi rất quen thuộc chỗ này, những cánh bướm Bỉ Ngạn dập dìu bên những cánh hoa Bỉ Ngạn, mãi mãi không bao giờ thấy được hoa nở lá rụng. Người lĩnh ngộ được cảnh giới nhân quả sống chết sẽ lựa chọn tới chỗ này đầu tiên!"

Hai nghìn dặm đường, chỉ mười lăm phút là bọn họ đã đi hết.

"Hướng mười một độ phía đông nam, ngoài hai mươi dặm có một tòa Đan thành nổi tiếng trong giới Bỉ Ngạn, chúng ta có thể đến đó thu thập vật liệu." Lúc này Cốt Ngọc Tiên Trùng đột nhiên mở miệng nói.

Những Thú tộc còn lại đều rất dễ thương.

Có một tiền bối đáng tin ở đây thật là tốt, ngay cả luyện đan cũng biết, thật đáng khen!

Bọn chúng được gọi là chó địa ngục, sở hữu năng lực thăm dò cực mạnh.

Đám người An Lâm đi dọc theo bậc thang lên phía trên, nhanh chóng đứng trước cửa lớn vô cùng hùng vĩ. Có hai con chó ba đầu không hề cảm nhận được dao động nào của sự sống, toàn thân chúng đen sì, cao đến mười trượng đang đứng ở hai bên cửa lớn. Tròng mắt màu đỏ tỏa ra ánh sáng hung dữ.

Đan thành lơ lửng ở trên bầu trời cao, phạm vi mấy trăm dặm xung quanh cấm pháp trận không gian hoạt động.

An Lâm vui vẻ nói: "Tiểu Cốt, cô đã đến giới Bỉ Ngạn rồi à?"

Bọn họ đáp xuống bên ngoài Đan thành. An Lâm, Hứa Tiểu Lan, Đông Phương Tráng Thực đều mặc quần áo tương đối kín đáo, Tiêu Trạch biến thành bộ dạng một chàng thiếu niên loài người, dù sao cũng phải tránh né sự truy đuổi của Thần Bức Đại Đế, bọn họ vẫn nên khiêm tốn chút thì tốt hơn.

Cốt Ngọc Tiên Trùng cũng biến thành một con bươm bướm nhỏ đậu trên vai An Lâm. Áo Ngưu, ếch xanh, Thổ Bát Thử, Thao Thiết (*) cũng biến thành hình dạng nhỏ nhắn, đi sau lưng mọi người giống như thú cưng vậy.

Ngoài Thao Thiết có hơi xấu một chút ra.

"Tôi lĩnh ngộ được lực hóa điệp ở giới Bỉ Nhạn này."

Hai bên chỉ so độ kiên trì và thủ đoạn thôi, xem ai không nhịn được trước.

Còn về việc truy kích của siêu cấp đại năng Hợp Đạo à? Khu vực giới Bỉ Ngạn lớn như vậy lại không có đại trận Thiên Nhãn, có thể bố trí phòng vệ ở biên giới cũng đã khá lắm rồi, sao có thể dễ dàng tìm được bọn họ như vậy.

Lần này hay rồi, ngay cả hướng dẫn viên du lịch cũng có, ở giới Bỉ Ngạn mọi người có thể nói là như cá gặp nước.

Chó địa ngục chịu trách nhiệm canh gác ở cửa, mỗi một sinh linh bước vào cửa đều phải trải qua sự kiểm tra của bọn chúng.

Bây giờ đã có không ít sinh linh đang xếp hàng, chờ tiến vào Đan thành.

"Ngươi... không có tư cách đi vào!" Giọng nói trầm thấp lại nặng nề đột nhiên vang lên.

Người rắn đang cầm thẻ thông hành màu vàng trong tay liền biến sắc, đang định bỏ chạy. Nhưng tốc độ của chó địa ngục nhanh hơn, chỉ một lần chớp hiện đã lập tức đến trước mặt người rắn, cái miệng khổng lồ dính đầy máu tươi há ra, cắn lấy thân thể của người đó.

"Á..." Người rắn hét thảm một tiếng.

Không có bất cứ sinh linh nào để ý tới, tất cả chỉ im lặng nhìn tất cả những điều này.

Thân thể người rắn bị chó địa ngục cắn nát, sau đó bị nuốt vào trong bụng.

An Lâm kinh ngạc, lẽ nào không có tư cách đi vào thì cũng ngay cả cơ hội rời đi cũng không có à?

Đây là quy củ chó má gì vậy?

Vô số sinh linh vui vẻ nhảy múa bên cạnh, vô cùng náo nhiệt.

Quảng trường trong thành có đài phun nước âm nhạc được tạo thành bởi Hỏa Diễm Viêm Dịch và Cực Hàn Băng Dịch, đan vào nhau và tạo ra các hình ảnh huyền ảo trên không trung, khiến bầu trời tối đen như mực không còn vắng lặng nữa.

Những ngôi nhà mềm mại như những viên thạch trái cây, còn có nhà nạm cả đá quý xung quanh và trên mặt đất.

Đây là một tòa thành vô cùng xa hoa, đường lớn được lát gạch đá bằng linh ngọc tốt nhất, trên mỗi một cột đèn đường cỡ lớn đều có một viên nguyên thạch, vừa có thể chiếu sáng lại có thể cung cấp nguyên khí nồng đậm.

Mọi người nhanh chóng đi qua con đường cầu vồng, tới thành nổi tiếng của giới Bỉ Ngạn, Đan thành!

Thao Thiết cười vui vẻ.

An Lâm âm thầm xúc động.

Xem ra Tiểu Cốt đã sống rất tốt ở giới Bỉ Ngạn.

Sau khi vào cửa, bọn họ nhìn thấy một con đường đi thẳng tới trung tâm thành.

Con đường này được tạo thành từ những năng lượng với màu sắc khác nhau, giống như con đường cầu vồng, đẹp đẽ lại huyền ảo, nối thẳng đến thành Đan lơ lửng trên không trung.

An Lâm nắm tay Hứa Tiểu Lan, không ngừng đi về phía trước, chân bước trên con đường cầu vồng mềm mại, giống như giẫm trên bọt biển vậy.

Thao Thiết nhìn thấy cái cầu kia lại càng muốn ăn hơn, thò lưỡi liếm một cái, năng lượng ẩn chứa trong con đường cầu vồng khiến nó hưng phấn, định cắn một cái, kết quả bị Đông Phương Tráng Thực dùng một tay nhấc bổng lên.

"Khiêm tốn một chút đi, đừng cái gì cũng ăn như vậy!" Ông chú mắng.

Thao Thiết chu miệng ra, quái vật thân dê mặt người chu miệng làm cho An Lâm không thể thưởng thức nổi.

Đông Phương Tráng Thực thì lại mềm lòng, mở miệng nói: "Chờ tới lúc rời đi sẽ cho phép mày ăn một miếng."

Những sinh linh giới Bỉ Ngạn đang xếp hàng chờ đợi phía sau đã quen im lặng lại lộ vẻ kinh ngạc nhìn đám người An Lâm. Bọn họ không nhịn được mà bàn tán ầm ĩ, rõ ràng cảm thấy tò mò về những nhân vật này.

Hứa Tiểu Lan và đám người Tiêu Trạch lặng lẽ đi theo phía sau hắn.

"Ừ." An Lâm trả lời một câu với giọng điệu trầm thấp, ngang nhiên đi ở phía trước.

Hắn lấy ra thẻ thông hành màu đen mà Cốt Ngọc Tiên Trùng đã đưa cho lúc trước. Đôi mắt của hai con chó địa ngục kia lóe lên ánh sáng màu đỏ, lập tức cúi đầu, tỏ vẻ cung kính nói: "Cung kính đón Thượng chủ tới đây!"

Chẳng bao lâu lại đến lượt đám người An Lâm.

Có điều hắn cũng không sợ hai con chó địa ngục kia, có vẻ như cảnh giới của bọn nó cũng chỉ là Hóa Thần trung kỳ mà thôi, hắn có thể một quyền đấm chết hai con.

An Lâm cảm thấy có tám chữ, cơ bản có thể miêu tả được ấn tượng đầu tiên của hắn đối với tòa thành này.

Rực rỡ huy hoàng, huyền ảo chói mắt!

*Thao Thiết: một hình tượng thường được tìm thấy trên các vật dụng thời nhà Chu, Thương, có hình dạng một gương mặt chính diện của thần thú, đối xứng hai bên, với cặp mắt to và thường là không có phần hàm dưới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận