Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1801: Sức mạnh không thể tưởng tượng

Lê Minh, pháo đài cấp chiến lược của thế lực Hoa Thái - một trong ba thế lực hàng đầu của địa cầu, đã dung hợp vô số kết tinh của khoa học kỹ thuật quân sự đỉnh cao, vũ khí đáng sợ có thể dễ dàng san bằng một đất nước, bây giờ lại bị Thanh La nguyên soái cắt thành hai nửa chỉ bằng một chiêu!!

Thứ bị chém cùng còn có hạt nhân năng lượng của pháo đài Lê Minh.

Năng lượng bên trong hạt nhân năng lượng bị mất khống chế, năng lượng hủy diệt phá hủy pháo đài to lớn chỉ trong nháy mắt.

Đám mây hình nấm bay lên bầu trời, trời đất rung động, ánh lửa ngút trời, giống như tận thế.

Dù là người điều khiển cỗ máy hay là nhà khoa học ở tiền tuyến đều cảm thấy dường như một loại tín ngưỡng nào đó đã sụp đỏ, sau đó là sự tuyệt vọng khó có thể diễn tả thành lời.

"Người được Thiên Nhân tộc gọi là nguyên soái, nam thiên nhân kia chắc là cảnh giới Thiên Khải nhỉ... Loại lực lượng này đã vượt quá sức tưởng tượng của tôi..." Ánh mắt Mạc Giai ảm đạm.

"Không thể nào, pháo đài Lê Minh là vũ khí mạnh nhất của chúng ta mà, sao có thể không đỡ nổi một đòn của đối phương chứ?" Đới Lý Khắc liên tục lắc đầu, ánh mắt có chút rã rời.

Pháo đài Lê Minh bị hủy diệt chỉ bằng một chiêu giống như cơn ác mông đáng sợ nhất quanh quẩn trong lòng tất cả mọi người.

Đừng nói giao chiến trực tiếp nữa, những cỗ máy này ngay cả một tiếng gào của đối phương cũng không chống đỡ nổi.

Mặc dù cô không coi trọng sức mạnh của giới tu hành, nhưng trước mắt cũng chỉ có thể gửi hy vọng vào những tu hành giả thần bí này.

Sóng âm kỳ dị phá hủy ba cỗ máy trong nháy mắt.

"Không, chúng ta còn có lực lượng tu sĩ. Tu sĩ cảnh giới Phản Hư của Hoa Quốc còn chưa ra tay, nói không chừng bọn họ sẽ có cách đối phó với nguyên soái này..." Mạc Giai vẫn không muốn từ bỏ.

Ba cỗ máy màu trắng bạc đánh về phía Thanh La nguyên soái từ ba hướng khác nhau, trong tay phun ra ánh kiếm hạt nguyên tử năng lượng cao, năng lượng ẩn chứa trong hạt nguyên tử có thể dễ dàng chém gãy những thứ làm từ kim loại.

"Sự tồn tài này là vô địch...", vẻ mặt Đới Lý Khắc suy sụp nhìn Thanh La đang liên tục phá hủy cỗ máy, giống như đang nhìn lời tựa của tận thế.

Lục Thần đạo trưởng vất vả lắm mới tìm được một điểm đánh lén, giờ phút này cũng không biết phải nổ súng như thế nào.

"Ha ha, tu sĩ?" Đới Lý Khắc nhếch nhếch khóe miệng, "Tôi chính là thành viên nòng cốt của liên minh Mỹ Liên Cơ Nhân, Nguyên Anh minh chủ của chúng ta được gọi là nhân loại có gien cải tạo hoàn mỹ nhất, cùng đẳng cấp với cường giả đứng đầu Đông Phương Vưu Mộc, nhưng hắn cũng nói thẳng nếu giao chiến trực tiếp cũng không thể phá hủy nổi pháo đài Lê Minh."

"Gầm!" Bạch Long dưới chân Thanh La đột nhiên gào lên một tiếng.

"Nếu mình bắn lén chắc đối phương chỉ cần dùng một ngón tay đã đâm chết mình luôn. Mẹ ơi, chỉ là một trò chơi ăn gà thôi mà, kết quả bên đối phương có cả thần tiên thì làm sao mà chơi được?" Lục Thần đạo trưởng run lẩy bẩy, cảm thấy vẫn nên yên lặng núp trong bụi cỏ là được rồi.

"Xong rồi, lần này hoàn toàn xong rồi... Không có ai ngăn cản được hắn..." Đới Lý Khắc không ngừng lắc đầu, trong mắt tràn đầy tuyệt vọng.

Vẻ mặt Đới Lý Khắc ngẩn ra.

Người điều khiển cỗ máy cũng chảy máu thất khiếu mà chết.

Đột nhiên, mây gió nổi lên.

"Mà Thanh La nguyên soái trước mắt thì sao? Chỉ cần một ngón tay thôi, pháo đài Lê Minh đã sụp đổ, sự chênh lệch giữa hai bên còn cần tôi phải nói nữa à?"

"Không, một nguyên soái cảnh giới Thiên Khải làm sao có thể vô địch, cho dù tu hành giả cấp bậc Phản Hư không ngăn được, trái đất chúng ta còn có chỗ dựa vững chắc..." Mạc Giai mím môi nói.

Khuôn mặt Mạc Giai lộ ra sự khổ sở, lần đầu tiên cô cảm thấy con người nhỏ bé và yếu ớt như vậy.

Đây mới là chiêu thức hủy thiên diệt địa!

"Nhân loại là rác rưởi? Ngươi còn chưa có tư cách nói câu này!"

"Chủng tộc ti tiện, hãy chịu Thiên Phạt đi." Hai tay Thanh La nguyên soái hướng về phía bầu trời, hơn mười nghìn thanh Thiên Kiếm ẩn chứa uy năng kinh khủng xuất hiện trong tầng mây chĩa về phía vô số sinh linh trên mặt đất.

Mọi người còn chưa kịp phản ứng lại thì vô số Thiên Kiếm đã tan tành mây khói.

Trên bầu trời xuất hiện từng thanh Thiên Kiếm màu trắng đang treo ngược

"An Lâm..." Thanh Hà Kiếm Tiên có chút mệt lả ngã ngồi xuống đất, trên mặt xuất hiện nụ cười sống sót sau tai nạn, "Thiếu chút nữa thì chết ở đó rồi, may mà được cứu."

"An Lâm tiên sinh!!" Quang Tử Đạn tiên tử thấy người tới, nước mắt tràn mi.

Một người con trai tuấn tú mặc trang phục cưỡi một con chó trắng to lớn hạ xuống, hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người.

Ngay cả Mạc Giai, Đới Lý Khắc và các nhân viên nghiên cứu khoa học ngoài trăm dặm cũng bị bao phủ bên trong.

Xa xa,

Đột nhiên có thanh âm vang vọng trời đất.

Tia sáng chợt lóe.

"Đây chính là sức mạnh của trời?"

Muốn tránh cũng không được, không thể tránh né!

Thiên Kiếm rung rung, sau đó rơi xuống như mưa.

Thanh La nguyên soái nhìn khuôn mặt tuyệt vọng của tu sĩ và binh lính phía dưới, nhàn nhạt mở miệng: "Nhân loại sinh ra đã là một sai lầm, đối với trời mà nói thì mấy người chính là rác rưởi, rác rưởi thì phải diệt trừ, cho nên, bây giờ mấy người cũng biến mất đi."

"An Lâm là ai?" Đới Lý Khắc sống ở nước ngoài nên chưa kịp phản ứng.

Đôi mắt Mạc Giai tràn đầy hy vọng: "Là hắn, nếu hắn ra tay, không chừng còn có thể..."

Từng cường giả Thiên Nhân tộc đã đánh về phía người con trai kia.

Đột nhiên, một ngọn lửa nóng cháy rơi xuống từ trên bầu trời, làm cho các cường giả Thiên Nhân tộc xung quanh hóa thành tro bụi chỉ trong nháy mắt.

Na Tra chân đạp Phong Hỏa Luân phá vỡ tầng mây bay xuống, mũi giáo còn có ngọn lửa quấn quanh.

Thanh La nguyên soái nhìn người con trai đang nhanh chong nhào về phía mình, bóng dáng dần dần dung hợp với người nào đó, trên mặt lần đầu tiên hiện lên vẻ hoảng sợ.

"Ngươi chính là..."

Bùm!!!

An Lâm đập một cái...

Hư không vặn vẹo, tia chớp nhấp nháy.

Quá trâu bò!!

Mọi người không nhịn được hít sâu một hơi.

Ánh mắt giết người...

Đôi mắt An Lâm dừng lại một cái, tất cả những Thiên Nhân tộc còn sót lại đều bị một cái trợn mắt của An Lâm làm cho nổ tung tại chỗ.

Giờ phút này, hình ảnh người con trai mặc trang phục trắng cưỡi một con chó to ngạo nghễ đứng trên bầu trời đã khắc sâu vào trong lòng của tất cả mọi người.

Thanh La nguyên soái lúc trước còn giống như người không kẻ nào ngăn cản nổi, lại bị một cái phất tay của An Lâm đập chết?

Thanh La nguyên soái chém đôi pháo đài chỉ bằng một chiêu cũng đã đủ làm người khiếp sợ rồi. Bây giờ, An Lâm chỉ cần phất tay một cái đã giết chết Thanh La nguyên soái, sự chấn động này trước nay chưa từng có.

Ngay cả các tu sĩ biết thân phận của An Lâm cũng cảm thấy giống như ảo giác. Bọn họ biết An Lâm trâu bò, nhưng không biết hắn lại trâu bò đến vậy!

Loại thực lực này đã vượt quá sức tưởng tượng của bọn họ.

Lục Thần đạo trưởng lén lút lắp ống ngắm ăn dưa cũng trợn to mắt, lẩm bẩm nói: "Mới nói tới một thần tiên, bây giờ lại xuất hiện một An lão gia? Cấp độ của thế giới này tôi nhìn sao cũng không hiểu nổi..."

Người chấn động nhất không ai bằng Đới Lý Khắc.

Hắn là người cực kì coi thường chuyện tu hành, hắn nghĩ tu hành nhiều lắm cũng chỉ đến được mấy bậc như Nguyên Anh, chỉ có phát triển khoa học mới có thể nắm giữ những khả năng vô hạn.

Nhưng bây giờ, An Lâm lại dạy cho hắn một bài học.

Một người, cũng có thể nắm giữ những khả năng vô hạn, cũng có thể đạt được mức độ hắn không thể tưởng tượng nổi.

Tất cả mọi người đều mở to mắt ngơ ngác nhìn một cảnh tượng trước mắt, đầu óc trống rỗng.

Yên tĩnh, yên tĩnh giống như đã chết.

Trời đất đột nhiên trở lên thanh tịnh.

Thanh La nguyên soái bị đánh thành phấn vụn.

Một giây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận