Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1592: Khép lại cánh cửa đồng xanh

Cánh cửa đồng xanh cao đến một trăm nghìn trượng, đứng sừng sững giữa hai đại lục nho nhỏ, trông cực kỳ hùng vĩ, tiến lại gần liền mang đến cho con người một cảm giác áp lực vô hình, khiến con người cảm thấy bản thân mình cực kỳ nhỏ bé.

Nhóm An Lâm đứng ở xung quanh chỗ cánh cửa đồng xanh để đẩy nó ra, giống hệt như loài kiến đang đẩy một cánh cửa cực kỳ lớn, không đúng, có lẽ là còn không bằng cả con kiến, mà giống như một con trùng siêu nhỏ đang đẩy cửa hơn.

Nhưng điều này cũng không phải vấn đề.

Ngọn núi thần cao trăm nghìn trượng mà An Lâm còn có tự tin dùng một kiếm bổ đôi.

Đẩy một cánh cửa đồng xanh cao trăm nghìn trượng, tuy rằng khó khăn, nhưng cũng không phải không thể đẩy được đúng không?

Nhưng đến lúc thật sự đẩy nó rồi thì hắn mới phát hiện ra rằng những gì hắn từng nghĩ quá mức ngây thơ, cánh cửa đồng xanh cao trăm nghìn trượng này căn bản không phải chỉ là một cánh cửa đồng cao lớn hơn bình thường một chút.

Mọi người trong tiểu đội Phá Lộ cùng hợp lực đẩy cánh cửa đồng xanh nhưng nó lại vẫn im lìm không nhúc nhích tí nào, đây căn bản chính là điều bất thường! Nếu như chỉ là một cánh cửa đồng cao trăm nghìn trượng bình thường, không hề chém gió hay quá chê bai, dù là bất cứ một đại năng cảnh giới Hợp Đạo siêu cấp nào mà dùng hết toàn lực cũng đều có thể đẩy được nó!

"Chuyện gì vậy, cánh cửa này có chỗ nào đó rất lạ." Hứa Tiểu Lan hoang mang nói.

Ầm ầm ầm, đùng đùng đùng, phụt phụt phụt...

Lần này thì mọi người lại càng thêm tuyệt vọng hơn.

Uỳnh uỳnh uỳnh...

Thế nhưng cánh cửa đồng xanh vẫn im lìm như cũ, không mảy may hao tổn tí gì.

Hiên Viên Thành không ngờ suy nghĩ của hắn lại được mọi người đồng ý, loại cảm giác thỏa mãn khi được người khác công nhận khiến trên gương mặt tuấn mỹ của hắn xuất hiện nụ cười vui mừng.

"Cánh cửa đồng xanh này cứ như đã hòa thành một thể với trời đất, nhận được sự cố định và bảo vệ của phép tắc mạnh mẽ tuyệt đối, dùng sức mạnh bình thường căn bản không có cách nào xê dịch hay phá vỡ được nó..." Thiên Đế mở Mắt Thông Thiên, tiến hành phân tích.

"Hay là đừng đẩy nữa, cho nổ nó luôn đi." Hiên Viên Thành đề nghị.

"Có chuyện gì vậy, cái này căn bản không phải là một cánh cửa bằng đồng xanh thôi đúng không, làm gì có cánh cửa đồng xanh nào lại cứng đến vậy?" Hai tay Hiên Viên Thành cào cào tóc, có vẻ hơi thấy bại nhìn cánh cửa được làm bằng đồng cực lớn trước mặt.

Cứ như vậy, mọi người cùng bắt đầu hành trình cho nổ cánh cửa.

Thế mà mọi người lại đều cảm thấy đề nghị của Hiên Viên Thành cũng khá ổn.

Sau một loạt tiếng động cho nổ cánh cửa cực kỳ mãnh liệt.

"Chúng tôi cũng đã cho nổ cả trụ cửa rồi... Không có tác dụng..." Tô Thiển Vân nhẹ giọng nói.

Uỳnh uỳnh, uỳnh uỳnh, uỳnh uỳnh uỳnh...

"Theo lý mà nói, cứ coi như là có sức mạnh quyền năng của Thiên Thần Đại Địa bổ sung không ngừng, chắc hẳn Trần Trần cũng không sợ mới đúng, sao lại không phá nổi đây?" An Lâm hơi hoang mang.

"Không ngờ đến kẻ địch còn diệt xong rồi, mà chúng ta lại không thể phá được cái cánh cửa này? Cũng quá buồn phiền rồi." Khả Khả Tư Đế không thể nào chấp nhận nổi kết quả này.

Sau đó, ông lại chuyển mắt nhìn sang một phương hướng khác, ở đó có hai cột năng lượng màu sắc rực rỡ đang nối thẳng với trời xanh: "Có lẽ, phá vỡ trụ cửa kia chính là điểm mấu chốt."

"Hả? Tôi cũng phải qua đó sờ sao?" An Lâm giật mình thốt lên.

"Cột năng lượng màu sắc rực rỡ này quả nhiên có vấn đề!" Thiếu niên thanh tú mở miệng nói.

Trong lòng An Lâm đang rất chối từ.

Hắn bay về phía cột trụ có màu sắc rực rỡ, chạm nhẹ lên trên cột năng lượng, sau đó liền cảm nhận được một luồng sức mạnh thần bí, không ngờ nó lại đang điên cuồng hấp thu sức mạnh bên trong cơ thể hắn!

Một luồng sức mạnh lập tức chuyển động, nhanh chóng tiến lại gần An Lâm, sau đó nhanh chóng tản đi.

Trần Trần cũng có phần bó tay hết cách với chuyện này.

Mặt An Lâm cũng đen luôn: "Hóa ra anh cũng biết là tôi sẽ không có việc gì à?"

Trên mặt Trần Trần lập tức xuất hiện vẻ vui mừng như điên: "Cậu không sao, ấy vậy mà cậu lại không sao, điều này quả thật quá tốt rồi!"

An Lâm chớp chớp mắt, cứ như là đang sờ một cái cột bình thường, hơi nghiêng đầu một chút nhìn về phía Trần Trần, dường như đang muốn hỏi: Sau đó thì sao?

Trần Trần lập tức thu tay về, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.

Nhưng nhìn thấy ánh mắt chững chạc đàng hoàng lại cực kỳ sạch sẽ này của Trần Trần, An Lâm do dự một lúc lâu, cuối cùng vẫn bay tới.

Không phải chỉ là sờ một cái cột thôi sao, có gì ghê gớm đâu cơ chứ, cũng không tin chỉ sờ cột một lát mà mang thai luôn được?!

An Lâm hít sâu một hơi, đặt một bàn tay lên trên cây cột.

Hắn hơi trầm ngâm một lát, tựa như đang tự hỏi cái gì đó, đột nhiên liền đưa mắt nhìn sang An Lâm, mở miệng: "An Lâm, cậu cũng đến sờ thử xem."

Nói đùa cái gì vậy!

Cứ như là một người bước đi không cẩn thận bị rơi xuống hố, sau đó lại đột nhiên nói với người đi cùng với mình ở bên ngoài hố rằng, này, cậu cũng rơi thử xuống đây xem sao đi.

Theo như phản ứng mạnh mẽ vừa rồi của Trần Trần, rõ ràng là cột năng lượng màu sắc rực rỡ này có vấn đề, với tình huống như thế mà còn bảo hắn qua đó sờ thử là có ý gì đây?

Trần Trần cố gắng khiến bản thân mình tỉnh tảo lại, chẳng qua là đôi mắt nhìn về phía An Lâm lại càng thêm nóng rực.

"An Lâm, bây giờ cậu hãy thử một chút xem, vận chuyển thuật pháp hệ Hắc Ám, công kích vào cột năng lượng có màu sắc rực rỡ." Trần Trần lại mở miệng nói.

Lần này thì An Lâm không làm theo nữa: "Rốt cuộc anh đã phát hiện ra cái gì? Mau nói rõ ràng cho tôi biết, nếu không tôi sẽ không làm."

Ầm ầm...

Từng tiếng nổ mạnh vang dội truyền khắp trời đất.

Thông đạo nối liền hai giới sụp đổ, lực lượng hỗn độn đang cuồn cuộn bảo vệ bản thân giữa trời đất, khiến không gian bị phá vỡ đang dần có xu thế khép kín lại.

Trần Trần gấp giọng nói: "Mau! Không gian giữa hai giới bắt đầu khép lại rồi, việc cấp bách chúng ta phải làm chính là đẩy cánh cửa lớn vào trong dòng chảy hỗn độn, sau đó tôi sẽ giải thích với cậu về tiền căn hậu quả!"

Nếu ngày nào đó chưa loại bỏ cánh cửa này, Thiên Nhân tộc rất có khả năng sẽ căn cứ vào tọa độ của đại lục Thái Sơ thông qua cánh cửa lớn này để dựng lại con đường thông giữa hai giới. Nếu như mất đi cánh cửa, tọa độ cũng biến mất, đối phương muốn dựng lại một con đường thông giữa hai giới sẽ mất rất nhiều thời gian, thậm chí còn phải bỏ ra đến vạn năm.

Đương nhiên An Lâm cũng biết rõ nặng nhẹ, vừa nãy lúc phá cánh cửa lớn, thứ hắn sử dụng chính là sức mạnh quyền năng ở mức độ cao nhất, hắn cũng không hề sử dụng đến thuật pháp hệ Hắc Ám, hiện giờ Trần Trần đã đề nghị, hắn liền cố gắng sử dụng thử một chút vậy.

Mọi người trong tiểu đội Phá Lộ cùng lớn tiếng hò reo, không ngừng kích động đẩy cánh cửa lớn, cánh cửa đồng xanh mà vừa nãy không có cách nào đẩy được dù chỉ một chút hiện giờ đã bị đẩy ra, phát ra những tiếng vang ầm ầm, cuối cùng bị đẩy thẳng vào trong không gian vỡ vụn!

"Mọi người cùng hợp lực đẩy cánh cửa đồng này ra ngoài không gian nào!" Trần Trần kích động nói.

Hai cánh cửa bằng đồng phát ra tiếng động "ken két", bởi vì cây cột bị đổ sụp mà phát sinh sự thay đổi.

Cây cột năng lượng còn lại cũng ầm vang đổ sụp dưới nhát chém của An Lâm.

An Lâm không ngừng cố gắng, khua kiếm chém về một cây cột năng lượng khác.

Mấy người Tôn Vũ Lạc, Hiên Viên Thành, Bạch Linh Xà đều không ngừng sợ hãi thán phục, lại cực kỳ kích động xen lẫn ngạc nhiên nhìn một màn trước mắt.

Cây cột có vẻ như đã tồn tại rất nhiều năm kia đột nhiên bị kiếm khí hắc ám thấm dần.

Kiếm khí hắc ám không ngừng cắt sâu vào bên trong, cây cột cao trăm nghìn trượng dường như đang rên rỉ cực độ thê lương, sau đó liền vỡ ra...

"Xoạt..."

Kiếm khí màu đen chặt đứt ngang cột năng lượng cao vút đến tận mây!!

Tất cả mọi người cùng mở to hai mắt, ngơ ngác nhìn cảnh tượng diễn ra trước mắt.

"Thực sự bị chém đứt rồi..."

"Trời ạ, rõ ràng trước đó chúng ta hợp lực mãi mà không thể phá nổi!"

"Chủ nhân thật lợi hại..."

"Thần An quá đỉnh!!"

"Oành!!"

Kiếm khí đen kịt nhanh chóng phủ kín bầu trời trong nháy mắt, kéo dài hơn trăm dặm, khí thế cực kỳ bá đạo được phóng ra từ bên trong thanh kiếm tựa như một vị Thần vương chí cao chí thượng, vạch nên một đường cong u ám.

An Lâm cầm kiếm Thắng Tà trong tay, chém ngang về phía cột năng lượng màu sắc rực rỡ cao trăm nghìn trượng.

"Tà Kiếm Thuật – Ngự Thần Vương!"

An Lâm gọi một tiếng, kiếm Thắng Tà sau lưng liền bay ra khỏi vỏ, vạch nên một đường cong xinh đẹp giữa không trung, rơi vào trong lòng bàn tay hắn, chân ý kiếm đạo Hắc Ám vừa to lớn lại bá đạo phóng thẳng lên tận trời.

"Tiểu Tà."

Không gian vỡ vụn từ từ đóng kín lại.

Trên thế gian đã không còn Nam Thiên Môn nữa!!
Bạn cần đăng nhập để bình luận