Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1608: Bên nhau lâu dài tức là tình sâu nghĩa nặng

Trong lòng Lý Y Doãn xúc động, ngơ ngác nhìn người con trai trước mắt.

An Lâm đứng ở một bên, tiếp tục mở miệng nói: "Mùi vị bị phản bội khó chịu chứ? Cô nhìn kỹ lại xem là ai, sau khi bị phản bội và trải qua nỗi tuyệt vọng giống như thế giới bị hủy diệt, vẫn ở lại bên cạnh cô, bảo vệ cô, mang cho cô sự quan tâm ấm áp nhất?"

"Ở bên nhau lâu dài tức là tình sâu nghĩa nặng, mấy trăm năm... Cô biết anh ấy đã trải qua như thế nào không? Rõ ràng anh ấy đã bị hạ cảnh giới, rơi vào giai đoạn đau khổ nhất của cuộc đời, nhưng người anh ấy quan tâm nhất vẫn là cô!"

"So với Hằng Nga thì sao? Đã sớm tìm một tình yêu mới rồi!"

"Đừng để bề ngoài của Hằng Nga lừa! Cô ta chính là thứ phụ nữ cặn bã!"

"Cô cần đi theo trái tim mình, nhận ra chân ái của mình. Thử nghĩ một chút xem, nếu như Đinh Hiểu Như rời bỏ cô, cô sẽ thế nào?"

Pháo đạn liên hoàn của An Lâm, bắn phá vào lòng Lý Y Doãn, mục tiêu chí mạng.

"Không, không phải như thế..." Hai con ngươi của Lý Y Doãn có chút rã rời, ôm đầu, đột nhiên quay đầu bỏ chạy, chạy về căn nhà cách đó không xa, một tiếng "ầm" vang lên, đóng cửa lại một cách mạnh mẽ.

"Hả?" Đinh Hiểu Như ngây người.

Chúc Âm Lão Tổ lúng túng chạy về phía căn nhà nhỏ, nơi nào có chút dáng vẻ của thần chí cao Quỷ tộc, cảnh tượng này khiến cho An Lâm cảm thấy có chút ngẩn ngơ.

"An Lâm đạo hữu, thật sự vô cùng cảm ơn anh! Tôi chưa từng nhìn thấy Lý Y Doãn để lộ ra ánh mắt giống như trước đây, tôi cuối cùng cũng nhìn thấy hy vọng lại ở bên cô ấy một lần nữa rồi." Đinh Hiểu Như mang theo vẻ mặt cảm kích mà nói.

Đinh Hiểu Như bỗng nhiên tỉnh ngộ, lúc người con gái chịu sự đả kích lớn, phòng tuyến trong lòng là yếu ớt nhất, vào lúc ấy nhất định phải nắm lấy thời gian mà ra tay, cho cô ấy chỗ dựa và sự ấm áp!

Đinh Hiểu Như không phải người ngu, tất nhiên cũng hiểu đạo lý này.

"An Lâm, sao anh có thể có bức ảnh kia?" Người con gái mang sắc mặc ung dung hỏi.

"Y Doãn!" Đinh Hiểu Như có chút đau lòng mà hô lên.

An Lâm vừa lòng thỏa ý mà cất bức ảnh đi.

Hắn nhìn người con trai thân mặc trang phục trắng không gió mà bay bên cạnh, chẳng biết vì sao, viền mắt có chút nóng, cảm thấy hình ảnh của người con trai dường như lại cao lớn thêm mấy phần.

"Để cho cô ấy yên tĩnh đi, có thể tạo ra sự thay đổi tâm trạng lớn như vậy, rõ ràng chúng ta đã thành công hơn nửa, tiếp theo thì xem cô ấy có thể nghĩ thông suốt không, liệu có thể quay trở về bên anh một lần nữa hay không." An Lâm giống như ông lão đã từng trải qua tất cả tang thương của nhân gian, chắp tay sau lưng, khẽ mở miệng nói.

"Mau đi sưởi ấm Y Doãn của anh đi!" An Lâm cười mắng.

"Anh đã lấy rồi tùy ý bỏ vào trong nhẫn không gian, xưa nay chưa từng xem, chỉ là có một ấn tượng thật sự không ngờ tới là bây giờ nó có thể sinh ra tác dụng thần diệu."

An Lâm lại tức giận nói: "Còn đứng ngây người ở đây làm gì?"

Hứa Tiểu Lan nghe thấy vậy cũng gật gật đầu, đây cũng không đơn giản là tác dụng thần diệu.

Lúc này Hứa Tiểu Lan lại bước những bước nhẹ nhàng uyển chuyển đến, ánh sáng của biển hoa màu trắng, chiếu rọi trên khuôn mặt cô đến mức sáng trong mà rung động lòng người như trăng sáng.

Trong lòng An Lâm khẽ run, cũng nói với vẻ mặt ung dung: "Ha ha, đây là bức ảnh mà tết trung thu Nguyệt Thố tặng anh, nói là bức ảnh mà nó đột nhiên cao hứng lên chụp..."

Khóe miệng An Lâm khẽ co lại.

Thay đổi góc độ, chỉ cần khiến cho Lý Y Doãn bị người con gái hoàn mỹ nhất trên thế giới này, người con gái mà cô yêu sâu đậm nhất, tàn nhẫn phản bội một lần, thì gái cong tự nhiên cũng có thể bị đả kích đến mức thẳng trở lại...

Nhưng lời nói thật này, nếu như nói với Tiểu Lan...

Có thể nói, nếu là không phân đoạn bức ảnh này, bọn họ căn bản không thể nào phá vỡ được hàng rào tình cảm kiên định của Lý Y Doãn. Chính là bởi vì hình ảnh trên thạch anh lưu niệm, đã đánh tan tất cả tín ngưỡng của Lý Y Doãn!

Hứa Tiểu Lan suy nghĩ một chút, cảm thấy cũng có lý.

Đây quả thực là đòn đả kích chủ chốt!

Tô Tô trong ấn tượng của cô, rõ ràng không phải là bách hợp!

Hàng Nga hoành đao đoạt ái, bẻ cong Lý Y Doãn. Lý Y Doãn cắm sừng Đinh Hiểu Như, Đinh Hiểu Như hạ cảnh giới, bây giờ Hằng Nga lại cắm sừng Lý Y Doãn, lại còn ở bên cạnh Tô Tô...

Nói thật, liên tiếp xảy ra nhiều việc như vậy, đầu của cô cũng trở nên rối bời.

Cũng không cần phải cưỡng ép bẻ thẳng Lý Y Doãn.

An Lâm vắt hết óc, lúc này ánh sáng thần kỳ mới lóe lên, thở dài nói: "Ôi... thông qua tấm hình kia, em có lẽ cũng nhìn ra điều gì chứ? Anh như này là vì tốt cho Tô Tô! Anh lén lút bảo Nguyệt Thố chụp ảnh, sau đó anh chuyển bức ảnh cho Tô Tín, để Tô Tín sớm phòng bị!"

"Dù sao, anh cũng không muốn Tô Tô bị người con gái cặn bã Hằng Nga vứt bỏ!"

An Lâm mang vẻ mặt vô cùng đau đớn: "Đáng tiếc, Tô Tín lại không tin lời anh, ngay cả bức ảnh cũng được trả lại nguyên vẹn..."

Hứa Tiểu Lan không phủ nhận tác dụng của bức ảnh, chỉ là nghiêng nghiêng đầu, cười mà như không cười: "Nhưng tấm hình kia là ảnh của Hằng Nga và Tô Tô nhìn nhau một cách thâm tình, sao Nguyệt Thố lại đưa bức ảnh đó cho anh, em luôn cảm thấy chuyện này không đúng lắm..."

Bạn nghĩ mà xem suy nghĩ một chút, bức ảnh chụp chung của đệ nhất mỹ nữ giới Cửu Châu và đệ nhất mỹ nữ Tiên Liên Đại, nhìn nhau thâm tình dưới ánh trăng... Ngẫm lại cũng thật hưng phấn! Ai nghe thấy mà không hứng thú chứ?

Thế nhưng, hắn cũng không thể nói thật với Tiểu Lan, bức ảnh này là hắn tiêu tốn một linh đan cấp cao để đổi với Nguyệt Thố nhỉ? Lúc đó hắn chỉ là muốn cầm bức ảnh xem qua!

Hứa Tiểu Lan thông minh nhanh trí, nào dễ lừa như vậy.

Mình lại bị giấu diếm hơn một trăm năm?

Trời ạ!!

Từng chuyện nói ra cũng không ai tin, cứ trần trụi mà xảy ra trước mắt, làm cho đầu óc của Hứa Tiểu Lan choáng váng, cả người cũng không ổn rồi...

Đề Na đúng là người tương đối bình tĩnh.

Cô tiếp nhận những thứ mới vẫn rất nhanh, dù sao thì nữ thần Sáng Thế luôn có một trái tim bao dung bác ái, chỉ là bách hợp thôi mà? Bên trong thế giới Thần Kính cũng có hiện tượng này, cô sớm đã không cảm thấy kinh ngạc rồi.

"Không ngờ rằng chúng ta hoàn thành nhiệm vụ này thuận lợi như thế, cũng không khó làm như trong tưởng tượng." Đề Na vui vẻ xoay một vòng trên hư không mà nói.

"Còn không phải là uy lực to lớn của bức ảnh anh đưa sao." An Lâm cười ha ha nói.

Hứa Tiểu Lan rất tán thành mà gật đầu: "Đổi sang cách khác, chúng ta thật sự chưa chắc đã thành công. Mà bức ảnh này, trên trời dưới đất chỉ có một. Nói cách khác, tất cả những thứ này vừa vặn được chúng ta gặp phải, đây chính là tiên duyên của chúng ta..."

"Công lao lần này, anh lớn nhất, có ý kiến khác không." An Lâm đắc ý nói.

Hứa Tiểu Lan và Đề Na cùng "ô" một tiếng, nhưng cũng không bày tỏ ý kiến khác. Chỉ là muốn lấy hoa Minh Giới Đạo thôi mà, An Lâm vểnh mông lên, hai người bọn họ đã biết An Lâm muốn làm gì rồi.

Các cô không nói lời nào, một người là chẳng muốn quan tâm, một người là cảm thấy chủ nhân lớn nhất, nên để để chủ nhân đi.

Một lát sau, Đinh Hiểu Như đi ra.

Trên mặt hắn mang vẻ buồn vui đan xen.

An Lâm và Hứa Tiểu Lan mau chóng đi tới hỏi dò tình hình.

"Cũng còn may, cô ấy cũng không từ chối ý tốt của tôi, tôi nghĩ chuyện mà An Lâm đạo hữu anh làm, đã làm cho cô ấy nhận rõ được tình cảm của cô ấy lần nữa nhỉ? Nhưng cô ấy cũng không bày tỏ rõ ràng, chỉ nói vẫn muốn yên tĩnh một lúc..." Đinh Hiểu Như cười gượng mở miệng nói.

An Lâm hưng phấn: "Vậy thì chứng tỏ là có hy vọng rồi! Thêm ít sức mạnh!!"

"Chỉ còn một bước nữa là xong." Tiểu Lan cười nói.

"Chúng ta kích thích cô ấy một chút!" An Lâm nói.

Đinh Hiểu Như trở nên hứng thú: "Kích thích thế nào?"

An Lâm hưng phấn nói: "Tôi với Tiểu Lan đi diễn cảnh ân ái!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận