Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1967: Cuộc chiến của thiên tử dự bị

"Giết!!!"

"Giết sạch liên quân giới Cửu Châu!"

"Giết sạch tăng binh, giết sạch tộc Bạch Vũ, giết sạch tộc Chân Ma!"

Khí thế của đám liên quân Thiên Nhân tộc như lửa, điên cuồng đuổi giết.

Ba thiên thần lại càng trong tư thái thần cản giết thần, phật ngăn giết phật.

Nếu như không phải là có chiến lực của các thiên tử dự bị thì đã sớm binh bại như núi đổ rồi.

Thánh thiên sứ Mễ Già Lặc của Thánh Vực Nhạc Viên, Đấu Chiến Thắng Phật của Phật Quốc phương Tây, Tinh Linh vương Vân Mộng Ảnh của Ám Dạ Linh Vực, ba vị thiên tử dự bị này đều đã xuất hiện ở giữa chiến trường, chia nhau ra đối phó với ba thiên thần.

Nhưng thiên tử dự bị vốn vẫn chỉ là thiên tử dự bị, để cho bọn họ chiến đấu với thiên thần chính thức thì cũng đã phải dùng hết tất cả sức lực, vô cùng nguy hiểm.

"Chết!"

"Vực Tinh Linh Vô Quang!"

Vân Mộng Ảnh rất khó chịu, cô rất muốn dời chiến trường đến nơi ít người hơn, nhưng vấn đề là Thiên Thần Sát Lục này chỉ muốn tàn sát, vốn dĩ sẽ không đi theo cô. Cô chỉ vừa rời khỏi một chút, số quân thương vong đã lớn đến như vậy, gấp lên vài lần, thậm chí tốc độ cũng đã tăng lên mười mấy lần.

Tinh linh khẽ xoay eo nhỏ, thân thể đen nhánh nhẹ nhàng lóe lên trong chớp mắt rồi rời khỏi chỗ đang đứng. Sau một khắc, cô không lùi lại mà tiến tới, xuất hiện ở trước mặt Thiên Thần Sát Lục, hai tay đã kết ấn, triển khai một quầng sáng đen kỳ diệu.

Tinh Linh vương Vân Mộng Ảnh lại có thể chống cự được trước các đòn tấn công của thiên thần, lúc đầu thậm chí còn có thể áp chế đối phương. Thế nhưng thiên thần thuộc loại sinh vật càng giết càng mạnh, nó đã lấy đi hàng loạt sinh mệnh của các cường giả trong liên quân giới Cửu Châu, nếu cứ tiếp tục như vậy, dù là Vân Mộng Ảnh thì cũng khó có thể chèo chống tiếp được nữa

Thiên Thần Sát Lục phát hiện mình giống như đã ra khỏi thế giới bình thường, tất cả mọi thứ xung quanh đều trở nên tối đen, một màu đen tối tăm không có ánh mặt trời, nhưng cũng không phải hoàn toàn tối đen, lại có một vầng trăng tròn treo cao giữa đêm tối.

Đấu Chiến Thắng Phật bị phục kích đến mức cả người đều đã bị thương nặng.

Lĩnh vực Ám Hắc Vĩnh Hằng ngay lập tức hiện lên hình tròn mở rộng, bao phủ quanh Thiên Thần Sát Lục.

"Giết giết giết! Tất cả đều là máu tươi, tất cả đều phải chết hết, đều phải trở thành chất dinh dưỡng của ta, giúp ta trở nên mạnh hơn nữa!" Một thiên thần cầm lưỡi hái nhuốm máu trong tay, vẻ mặt như ác quỷ tu la, toàn thân nhuốm đầy máu tươi, vừa quần chiến với Vân Mộng Ảnh lại vừa điên cuồng tóm lấy sinh mệnh của những sinh linh trên chiến trường.

Thánh thiên sứ Mễ Già Lạc đang bị truy đuổi.

Màu đỏ như máu mang theo ý chí hoàn toàn muốn tiêu diệt tất cả, dùng tốc độ cực kỳ khủng khiếp chém về phía dáng người cao gầy thon dài của Tinh Linh vương.

"Thiên Đạo Nhất Chỉ!!!"

Vòng hào quang màu đỏ sậm trên đầu Thiên Thần Sát Lục lóe lên, lưỡi hái trong tay kéo lê không nhìn thấy được bóng trong không khí, mãnh mẽ chém xuống linh vương Ám Dạ Tinh đang ở cách đó không xa.

Vân Mộng Ảnh quát to một tiếng, đầu ngón tay tỏa ra ánh sáng rực rỡ vô cùng.

Vân Mộng Ảnh là tinh linh bóng tối, ở trong vực Tinh Linh Vô Quang, cô chính là chúa tể, cô hoàn toàn có thể trở nên xuất quỷ nhập thần với thân người màu đen, đến cả khí tức cũng không thấy đâu.

Hắn ngẩng đầu nhìn trăng tròn rồi lại thấy một ngón tay thon dài nhỏ nhắn màu đen đặt ngay trên trán của hắn, tỏa ra ánh sáng rực rỡ khó tưởng tượng được.

Xoẹt...

Ánh sáng màu vàng trên ngón tay xuyên qua được mọi thứ, làm nổ tung đầu của Thiên Thần Sát Lục.

"Ha ha ha... Máu tươi đúng là quá ngon, máu tươi của cường giả..." Thiên Thần Sát Lục đã bị mất nửa đầu vẫn lè lưỡi tham lam liếm láp máu tươi trên lưỡi hái.

Trời đất này chỉ có một ngón tay chí cao chí thượng, uy năng vô cùng!

"Nguyệt Quang Song Nhận!" Vân Mộng Ảnh giang hai tay ra, ngưng tụ thành song đao Nguyệt Hoa, "keng keng keng" lại tiếp tục chiến đấu với Thiên Thần Sát Lục. Tập trung đến mức năng lượng tận cùng của Nguyệt Hoa đánh với năng lượng vô cùng điên cuồng của Sát Lục, liên tục va chạm chém giết, lại chia năm xẻ bảy khoảng trời đất xung quanh thêm lần nữa.

Chân ý Phá Thiên thuần túy, bộc phát ầm ầm.

Hơi nóng cuồn cuộn, đánh thẳng vào những sinh linh xung quanh.

Mặt đất khô héo méo mó.

Ở một chiến trường khác.

Ầm ầm!!!

"Đúng là một tên quái vật." Vân Mộng Ảnh nhíu mày.

Đúng lúc này, Thiên Thần Sát Lục đã cầm theo lưỡi hái tiếp tục đánh về phía Vân Mộng Ảnh.

Đột kích không mang lại hiệu quả gì lớn, vực Tinh Linh Vô Quang biến mất.

Vân Mộng Ảnh thở nhẹ một hơi, nhưng còn chưa kịp hít thở trở lại thì ngay lập tức mạnh mẽ hoàn toàn bay lùi lại phía sau, nhưng tốc độ của lưỡi hái lại nhanh hơn, trong nháy mắt đã chém ra một đường bán nguyệt đoạt mệnh.

Nếu phản ứng chậm một chút nữa thôi chỉ sợ thân thể của cô đã bị chém đứt ngang rồi.

Phần eo của cô bị cắt qua thành một vệt máu.

Máu tươi vẩy ra.

Một tiếng trầm đục vang lên.

Hầu Vương hóa thành một ngọn lửa, rơi từ trên không trung xuống, đập rất mạnh xuống mặt đất.

Từ trên bầu trời, Thiên Thần có vòng thần màu bạch kim trên đỉnh đầu, toàn thân nóng rực giống như muốn làm tan chảy hết tất cả mọi thứ, độ nóng tỏa ra còn nóng hơn cả mặt trời, gần như muốn thiêu cháy hết mọi thứ trên mặt đất.

Lông vàng trên người Hầu Vương bị cháy sạch đến mức đen xì quăn queo, áo giáp chịu nhiều lực mạnh bị vỡ, vết rạn phủ kín mặt ngoài, Kim Thân Chiến Thể gần như không thể bị hủy hoại nay đã trọng thương nặng nề. Chỉ có đôi mắt kia vẫn ẩn chứa chiến ý vô tận, cùng với ý chí chiến đấu vĩnh viễn cũng sẽ không khuất phục.

Kẻ địch của hắn rất đáng sợ, là thiên thần khống chế nhiệt độ, người bị thương nặng căn bản không phải đối thủ của hắn ta.

"Đấu Chiến Thắng Phật!"

"Ngộ Không sư phụ!!!"

"Chạy mau đi!"

Các cường giả của Phật Quốc phương Tây thấy một màn như thế thì sắc mặt đều hoàn toàn thay đổi.

"Đấu Chiến Thắng Phật, ngươi không trốn nữa hả?" Thiên Thần Nhiệt Độ tiếp tục nhìn hầu tử phía bên dưới.

Vì nhiệt độ bị hạ thấp đến cực điểm mà người đang sống sống sờ sờ lại phải kết thúc sinh mệnh ngay lập tức.

Vị Bồ Tát kia mở trừng hai mắt, còn chưa kịp chống cự, thân thể đã trở nên cứng ngắc lại, sau đó bị đóng băng, biến thành một tượng băng không còn sự sống, rơi từ trên không trung xuống đất.

Tất cả giống như đều đông cứng lại.

Mọi thứ đông lại.

Sự chuyển động của không khí lập tức dừng lại.

Thiên Thần Nhiệt Độ khẽ nhíu mày: "Hơi đau đấy."

"Ùng ục..."

Bụng co lại rồi lại phình lên.

Đột nhiên có ánh sáng trắng vô tận nổ tung.

Nhiệt độ cao không thể tưởng tượng được thiêu cháy hết tất cả những vật đến gần.

Vị Chiến Phật kia cũng không kịp kêu lên tiếng cuối cùng, toàn thân đã bị hóa thành một thứ chất lỏng, sau đó chất lỏng lại bay hơi, biến thành một đám khói xanh.

"Thanh Đăng!!!" Đấu Chiến Thắng Phật thấy như vậy một màn hốc mắt rạn nứt, lửa giận sôi trào.

Đúng lúc này, dòng thác hàn băng mà Bồ Tát phóng ra đã đánh đến trước mặt Thiên Thần Nhiệt Độ vẫn còn cách đó hơn mười trượng thì toàn bộ nước đã bị đốt nóng đến mức bốc hơi thành khí, đến cả cơ hội để chạm vào người hắn cũng không có thì toàn bộ đã bị đốt thành thể khí nóng rực.

"Cái này mà cũng gọi là hàn băng à?" Thiên Thần Nhiệt Độ nhìn Bồ Tát phía bên dưới, trong mắt không vui không buồn, lạnh lùng đến cực điểm, thân người hắn lóe lên rồi lập tức vọt tới trước mặt Bồ Tát.

Hắn vỗ tay một cái, con phượng hoàng khổng lồ dài hơn mười dặm đã bị một cỗ sức mạnh to lớn đánh tan, ngay cả vị Phật tu kia cũng bị hóa thành khói xanh. Lúc này, Phá Thiên Thiền Chưởng của Chiến Phật đánh thẳng vào bụng của Thiên Thần Nhiệt Độ, làm bụng của hắn lõm xuống, năng lượng phá thiên ầm ầm nổ tung.

Sắc mặt Thiên Thần Nhiệt Độ không thay đổi: "Không biết tự lượng sức mình."

"Huyền Cực Vô Lượng Băng!!!" Cả người Bồ Tát bao phủ bởi không khí lạnh như hàn băng, hai tay dang ngang, hình thành dòng thác hàn băng chảy ngược lên trời, đóng băng tất cả mọi thứ.

"Phá Thiên Thiền Chưởng!" Chiến Phật đánh ra một chưởng.

"Phượng Tường Quỷ Kích!" Một Phật tu cầm thiền trượng trong tay, thân người hóa thành phượng hoàng, hai cánh mở ra rộng hơn mười dặm, kêu lên một tiếng, mạnh mẽ đánh về phía Thiên Thần.

Có ba đại năng Phản Hư liên thủ đánh lén thiên thần, tạo cơ hội cho Đấu Chiến Thắng Phật chạy trốn.

Hắn biết rõ, vừa rồi ba vị Phản Hư muốn giúp Đấu Chiến Thắng Phật tranh thủ một chút thời gian để Đấu Chiến Thắng Phật có thể tiếp tục chạy trốn đấy.

"Ta đổi ý rồi..." Đấu Chiến Thắng Phật ngẩng đầu, hỏa diễm vàng kim hừng hực thiêu đốt toàn thân, hai đồng tử tựa như mặt trời xua tan lớp sương mù dày đặc, nhìn thẳng vào Thiên Thần Nhiệt Độ: "Bây giờ, ta muốn làm thịt ngươi!!!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận