Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1285: Chiến thánh thiên sứ Mễ Già Lặc

Hiên Viên Thành nghe thấy câu này, trên gương mặt đẹp trai tràn đầy vẻ ngạc nhiên.

Hắn quay đầu, phát hiện một người con trai rất quen thuộc, đang chạy về phía hắn.

"An Lâm, sao cậu lại tới đây..." Giọng của Hiên Viên Thành thanh âm rung động lên mấy phần.

Sau đó, hắn lập tức kinh hãi hô lên: "Chạy mau, đối phương rất mạnh, chúng ta bảo tồn sức mạnh trước đã!"

"Trốn? Trong từ điển của tôi không có từ trốn!" Khóe miệng An Lâm cong lên, "Giết chết bọn họ đi!"

Tuyết Lỵ Nhĩ nhìn thấy An Lâm xông tới, trong đôi mắt xinh đẹp thêm mấy phần sắc thái, không nhịn được mà chào hỏi: "Hây, An Lâm, chúng ta lại gặp nhau rồi."

An Lâm cũng nhìn thấy thiên sức xinh đẹp bay trên không trung, lên tiếng nói: "Nể tình chúng ta là trên mức bạn bè, cô mau chóng rời đi, chuyện của anh Thành, tôi có thể không tính toán."

"Hả, trên mức bạn bè? Bây giờ, Bàn Đào mới là chuyện quan trọng nhất." Hai cánh Tuyết Lỵ Nhĩ tỏa ra ánh hào quang rực rỡ, cánh tay ngọc nhà vừa thon dài vừa trắng như tuyết đưa ra làm thành hình dáng bao bọc, một vòng sáng trắng trong chớp mắt khuếch tán hơn ba trăm mét, bao phủ lấy An Lâm và Hiên Viên Thành.

Rầm rầm rầm...

Hai con mắt của Mễ Già Lặc trong veo long lanh, nhìn bụi mù tràn ngập, bình tĩnh nói: "An Lâm, ở trong giới trẻ cậu xứng đáng là đệ nhất. Nhưng ngoài trời còn có trời cao hơn, cường giả trên thế giới này nhiều hơn rất nhiều so với trong tưởng tượng của cậu. Nói ví dụ như, ở trong mắt tôi, cậu đúng là vẫn là thứ tiện tay đã có thể nắm được."

An Lâm giật mình một cái, từ bên trong những kiếm quang hắn cảm nhận được một luồng khí tức cực kỳ nguy hiểm, dường như mỗi một thanh kiếm cũng có thể chém giết được Phi Long hai đầu trước đây!

"An Lâm!" Hiên Viên Thành cảm nhận được sự khủng bố của mưa kiếm, không nhịn được mà sợ hãi hô lên.

"Làm tốt lắm." Mễ Già Lặc khẽ cười rồi nói lời khen ngợi.

Về mặt thực lực mà nói, ở trong mười hai cảnh giới Hợp Đạo tiến vào trong Càn Khôn Ngộ Đạo Nhất Phiến Thiên, cũng là tốp đứng trên tất cả.

"Lồng Thánh Quang!"

Mặt Tuyết Lỵ Nhĩ giãn ra, cười khẽ: "Ha ha, An Lâm, ở đại hội giao lưu luận đạo bốn phương, anh có thể bật chế độ hack dựa vào Vương tiểu nữ. Bây giờ, tôi bật chế độ hack dựa vào thánh thiên sứ của chúng tôi, cũng coi như là phong thủy luân chuyển, thế nào, có ngạc nhiên không, có bất ngờ không?"

Sau đó hắn đưa mắt nhìn sang An Lâm, một tay nhẹ nhàng vung lên, vô số kiếm quang phía sau rơi xuống giống như sao băng, liên tục lao về phía An Lâm.

Tuyết Lỵ Nhĩ đã phát huy đầy đủ tác dụng làm vũ em của cô, xây dựng một cái cũi, là dự định một lưới bắt cả An Lâm và Hiên Viên Thành.

Mặt đất bị kiếm khí xé rách, cơ thể An Lâm cũng bị kiếm quang nuốt sống.

Vượt cấp, tàn sát đối với hắn mà nói, dễ như trở bàn tay!

Hắn không chút do dự mà dùng thuật Đóa Quy Quy (*).

Trên đại điện Thiên Khung, rất nhiều đại năng cũng nhìn chăm chăm vào cuộc chiến của Mễ Già Lặc.

Mễ Già Lặc của vườn Địa Đàng, không phải là cảnh giới Hợp Đạo bình thường, mà là siêu cấp đại năng cảnh giới Hợp Đạo cao cấp nhất, địa vị tương đương với người đứng đầu Ngũ Đế của Thiên Đình, Thiên Đế!

Thực lực của hắn bị áp chế trong cảnh giới Đạo Chi Thể cấp mười thì làm sao?

"Lại đỡ được rồi hả?" Sắc mặt Mễ Già Lặc khẽ thay đổi, hiện lên vẻ kinh hãi.

Vô số vết nứt xuất hiện trên mai rùa hơi trong suốt, nhưng từ đầu đến cuối lại không bị phá tan.

"Anh Thành, còn có thể chiến đấu tiếp không?" Phía sau An Lâm mở rộng ra chiếc cánh, mở miệng hỏi.

Bụi mù tản đi, thân hình An Lâm dần dần xuất hiện.

Thứ hắn phải đối mặt, có thể là cường giả mạnh nhất ở trong không gian này, tuyệt đối không thể có một chút bất cẩn nào.

Ngay cả mọi người ở Tứ Cửu Tiên Tông cũng không nhịn được mà trở nên khẩn trương.

Tuyết Lỵ Nhĩ đang muốn phóng ra pháp thuật khống chế, nhưng trong giây phút đó lại bị mất dấu của An Lâm.

Kiếm Thắng Tà quấn quanh lưu phong, tốc độ ầm ầm tăng vọt.

Chiến Thần Lục kiếm, Phong Kiếm!

Điều khiến cho mọi người không ngờ tới chính là, cái họ thấy không phải là kim quang hộ thể bị đánh ra, mà là ánh sáng xanh mượt của thuật Đóa Quy Quy!

"Có thể!" Hiên Viên Thành hít sâu một hơi, tiên kiếm màu đồng cổ trong tay bùng nổ ra ánh hào quang óng ánh, kiếm ý Vạn Linh Thái Cực vô cùng xa xăm bắt đầu khuếch tán.

"Rất tốt, vậy chúng ta hãy đưa anh đại của vườn Địa Đàng ra khỏi cuộc chơi!"

Khí thế của An Lâm ầm ầm tăng vọt, hai cánh mở ra rồi phóng lên trời.

An Lâm chống đỡ được rồi, dựa vào thực lực của chính mình ngăn cản lại sự công kích của Mễ Già Lặc!

Sáu cánh của Mễ Già Lặc rung lên, cơ thể dùng thân pháp cực kỳ linh hoạt, tránh thoát nhát kiếm của An Lâm.

Ánh kiếm cong cong màu đen phóng lên trời.

"Tiện tay có thể nắm được? Anh đúng là nắm được mai rùa của tôi rồi!" An Lâm hừ lạnh một tiếng, rút kiếm Thắng Tà phía sau ra, đâm một kiếm về phía Mễ Già Lặc.

"Nhanh quá!" Sắc mặt cô thay đổi.

Trong nháy mắt, cảm giác hết sức nguy hiểm xông lên não.

Lưỡi kiếm màu đen xé tan không khí, cuốn lấy luồng không khí, vẽ ra một đường quỹ tích chết chóc.

Đợi đến lúc Tuyết Lỵ Nhĩ phát giác ra, thì cô đã không tránh thoát được chiêu kiếm bất thình lình này rồi!

"Ầm!" Tiếng va chạm kịch liệt vang lên.

Một bóng người chẳng biết lúc nào đã xuất hiện tại trước mặt cô, cầm trong tay kiếm quang chặn lại sự đột kích của kiếm Thắng Tà.

"Mễ Già Lặc đại nhân..." Mặt Tuyết Lỵ Nhĩ lộ vẻ sùng kính mà nhìn bóng lưng của người con trai.

Chiến Thần Lục kiếm lúc nào cũng được việc của An Lâm, bị kiếm Ngưng Tụ Thánh Quang của Mễ Già Lặc đỡ lấy.

"Kiếm thuật không tồi." Mễ Già Lặc mở miệng khen ngợi một câu.

Quả nhiên, một bóng đen xé rách ánh lửa nổ tung, trong nháy mắt tiến tới trước mặt Tuyết Lỵ Nhĩ, đâm vào ngực cô!

Lần nổ tung này tuy rằng không phân địch ta, nhưng hắn biết, cùng ở cảnh giới Đạo Chi Thể cấp mười, bàn về việc da dầy, không ai mạnh hơn An Lâm!

"An Lâm, nắm lấy cơ hội!" Hiên Viên Thành kêu to.

Năng lượng đập vỡ tan vòng tròn như bẻ cành khô, sau đó nuốt sống An Lâm cùng Mễ Già Lặc.

Uy lực nổ tung rất lớn, dường như dùng hết sức mạnh mà Hiên Viên Thành có.

Thánh Hoàn Phược Kích có thể ràng buộc kẻ địch bên trong vòng tròn, nhưng đối với kẻ địch ở ngoài vòng tròn lại không có hiệu quả, tất cả những thứ này, đều đã cho Hiên Viên Thành thời gian chuẩn bị đầy đủ.

Mễ Già Lặc vừa đẹp trai lại mạnh mẽ, tiểu muội nào của tộc Bạch Vũ không thích chứ?

"Dựa vào cơ thể bây giờ của tôi mà dùng Thánh Hoàn Phược Kích, chỉ có thể phát huy ra sức mạnh chưa tới một phần vạn, nhưng cũng đủ để tiêu diệt tất cả sinh linh từ cảnh giới Hoá Thần trở xuống!" Mễ Già Lặc cực kỳ tự tin nói.

An Lâm dưới sự trấn áp của thánh quang, cả người đều bị sức mạnh tràn đầy đè ép, ngay cả cử động một bước cũng khó mà làm được, hoàn toàn biến thành con cừu non đợi làm thịt.

"An Lâm, cậu thua rồi."

Mễ Già Lặc cầm trong tay kiếm quang, xông về phía An Lâm đang bị trói buộc trong không trung.

Đột nhiên, hắn bỗng xoay người, triển khai chiêu thức phòng ngự.

Ầm!

Sự nổ tung kịch liệt xé tan không khí, sóng xung kích rung động bao phủ ngàn mét!!

Năng lượng hủy diệt phóng lên trời, xé tan hai vòng tròn màu vàng.

"Đây là thần kỹ trói buộc dùng lúc Thánh thiên sứ giam cầm một bộ tộc Chân Ma, chiêu này vừa ra, giống như thượng chủ giáng lâm, hàng phục vạn ma. Không nghờ rằng Thánh thiên sứ Mễ Già Lặc vẫn có thể thực hiện với cảnh giới Đạo Chi Thể cấp mười." Tuyết Lỵ Nhĩ nhìn thấy cảnh này, hai con mắt đều lộ ra một luồng kích động cùng sùng kính.

Nơi có ánh sáng thần thánh đi qua, đều bị trói buộc!

Sức mạnh trói buộc vô cùng vô tận, trong chớp mắt phong tỏa ngăn cản mỗi một bộ phận của cơ thể An Lâm.

Vòng tròn màu vàng bùng nổ ra thánh quang cực kỳ tinh khiết, hai hư ảnh vòng tròn màu vàng xuất hiện ở trong đất trời, xoay ngược chiều với nhau, ở giữa là thánh quang uy năng cuồn cuộn.

"Thánh Hoàn Phược Kích." Thánh thiên sứ trước mặt khẽ nói một câu.

An Lâm còn chưa ra chiêu lần nữa, hai cổ tay của Mễ Già Lặc đột nhiên có vòng tròn màu vàng xuất hiện.

Diệt bảo mẫu trước đã!!

Hì hì!

"Thực sự là không nể mặt mũi hả..." Khóe miệng Tuyết Lỵ Nhĩ chảy ra máu tươi, cay đắng cười một tiếng rồi nói.

An Lâm cũng nhếch miệng lên: "Bị loại rồi, ra ngoài xem tôi biểu diễn, nhìn tôi đánh bại Mễ Già Lặc thế nào!"

Lưỡi kiếm rút ra, máu tươi tung toé.

Kim quang hộ thể màu vàng bao phủ toàn thân Tuyết Lỵ Nhĩ, lực lượng không gian truyền đến, khiến cho cơ thể của cô biến mất khỏi thế giới này.

An Lâm xoay người nhìn về phía người con trai được thánh quang cách đó không xa, khẽ cười: "Còn còn lại một người."

(*) Thuật Đóa Quy Quy: Thuật pháp phòng vệ, trên người sẽ xuất hiện một cái mai rùa để trốn tránh đòn tấn công.
Bạn cần đăng nhập để bình luận