Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1046: Đại gia cứu mạng

Cơ Đức không ngờ Lam Tiểu Nghê vậy mà cũng có sức mạnh ngưng đọng không gian, đang trong lúc hắn có chút kinh ngạc thì cá nhỏ màu lam đã đụng trúng thân thể hắn.

Ầm ầm!

Sức mạnh tấn công của cá nhỏ màu lam khiến cho không khí cũng phải run sợ.

Nó tấn công ở sau lưng Cơ Đức, khí thế tấn công vô cùng đáng sợ.

Lưng của Cơ Đức bị đụng thủng một lỗ, kèm theo là tiếng xương cốt máu thịt vỡ nát, thân thể bị văng theo hướng Lam Tiểu Nghê, theo đó cũng nôn ra một ngụm máu xanh biếc.

Lam Tiểu Nghê dùng một chiêu giành được chiến thắng, nhưng sắc mặt lại không hề vui mừng.

Cô vốn có dự định trước đó, là khiến cho thân thể Cơ Đức nổ tung, nhưng không ngờ dốc hết sức một đòn cho cá nhỏ màu lam, lại chỉ khiến cơ thể Cơ Đức bị thủng một lỗ.

Phải biết rằng khi ấy Cơ Đức không hề phòng bị, tiếp nhận sự công kích, không thể nói chỉ thế là được.

Cơ Đức vung vẩy cây thương, mỗi lần vung thương lại bắn ra lưỡi dao nhọn màu bach có độ dài vài trăm mét, chém tới trước mặt Lam Tiểu Nghê.

Ngược lại Cơ Đức càng đánh càng hăng, chiếm hết lợi thế.

Tên boss này đã quang minh chính đại muốn chiếm lấy Lam Tiểu Nghê, đây cũng coi là phạm tội rồi đúng không? Không để ý tới cảm nhận của quần chúng ăn dưa này sao?

Giao chiến không bao lâu, Lam Tiểu Nghê liền lâm vào tình thế vô cùng nguy hiểm, đôi tay tuyết trắng mịn màng xuất hiện hai vết máu, đuôi cá thon dài màu lam cũng bị đâm xuất hiện một mảng máu.

Đôi mắt đẹp của Lam Tiểu Nghê tràn đầy tức giận nhìn về phía Cơ Đức, bàn tay trắng khẽ đảo, triệu hồi con cá lam nhỏ che chắn trước mặt, một bên tấn công, một bên lui về phía sau, phòng thủ mạnh, thế nên đã rơi vào thế hạ phong.

Lúc đó Lam Tiểu Nghê lui về phía sau,

Cơ Đức chịu một chiêu của Lam Tiểu Nghê, không chỉ không phẫn nộ, mà ngược lại lại vui sướng cười to nói: "Đánh mạnh mẽ lắm, ta thích! Nhưng mà... Sức mạnh của tôi vượt qua tưởng tượng của người, người sẽ không có cách nào đánh bại tôi được, mau theo tôi đi!"

Ghê tởm, tôi tuyệt đối sẽ không để thua ở nơi này.

Mà An Lâm ở bên ngoài, thấy một màn này cũng không nói gì.

Dứt lời, hắn lại chủ động ra tay, đánh về phía Lam Tiểu Nghê!

Thực lực của Lam Tiểu Nghê cũng không phải tầm thường, lại có chiêu bài cá lam nhỏ và quả cầu bạc chưa sử dụng, nhưng để đối đầu với phản hư cảnh mới nhất thì quá mức miễn cưỡng.

Tiên huyết không rơi lả tả xuống, mà lại bị một sức mạnh hút lấy, tạo thành một đường cong quấn trên đôi tay tuyết trắng mịn màng.

"Ha ha ha ha... Đừng có chống đối nữa! Muốn phản kháng thì nên phản kháng trên giường!"

"Bí thuật thần huyết linh ngư, Ngư Long Vũ!"

Đây là cơ hội tốt nhất của tôi, tôi tuyệt đối không thể để thua.

Mặt lộ tia tàn ác, mạnh mẽ phá nát cổ tay.

Sắc mặt Cơ Đức thay đổi, lấy hai tay che ở trước người.

Âm thanh kinh thiên động địa của rồng bộc phát, thần uy cuồn cuộn uy chấn đất trời.

Cơ Đức kêu thảm một tiếng, cánh tay màu vàng vô cùng vững chắc, bị một đòn của Lam Tiểu Nghê đánh văng tung tóe, cơ thể càng đáng sợ hơn bị đánh cho bay ngược về phía sau.

Sức mạnh cường đại, thậm chí ngay cả sắc mặt An Lâm cũng thay đổi.

Sau khi Lam Tiểu Nghê dùng bí thuật, khí tức uể oải, thở hổn hển dữ dội, một đôi mắt đẹp chăm chú nhìn về phương hướng Cơ Đức.

Ầm ầm ầm! Một dây xích sắc bén cực kì mạnh mẽ từ tay của Lam Tiểu Nghê tung ra.

Hai tay của hắn đã tan nát, thế nhưng các bộ phận trên cơ thể hắn bỗng dưng động đậy, cơ thể màu vàng chậm rãi thu nhỏ lại, thay vào đó hai cánh tay từ từ mọc dài ra.

Cơ Đức ho ra mấy ngụm máu tươi, vô cùng khó khăn đứng dậy.

"Khụ khụ khụ..."

Đuôi của Lam Tiểu Nghê rung lên, cơ thể cũng không lùi lại phía sau, tay phải nắm lại, cánh tay xuất hiện một xích sắt thần long quấn xung quanh, một đòn như rồng đánh ra!

Ầm ầm ầm!

Cơ Đức đụng phải vương tọa của mình, khiến nó nát bấy, khi đó mới dừng lại được.

"Thành công không?"

Một nắm tay nhỏ mà ẩn chứa sức mạnh kinh khủng như thế, thậm chí còn như thể đánh cho không khí tan nát.

An Lâm giờ đây thực sự kinh ngạc: "Rõ ràng là tộc nhân của tộc Linh Ngư, mà lại tạo ra một sức mạnh rồng thuần khiết như vậy!"

Màn va chạm nổ tung đáng sợ, kèm theo đó là âm thanh răng rắc vỡ nát của thứ gì đó.

Ầm ầm ầm!

Trông có vẻ giống như bột mị tạo thành, khiến cho thịt ở cơ thể hợp thành hai cánh tay.

"Thật là nguy hiểm, nếu như bị người bắn trúng tim, nói không chừng tôi không thể giữ được mạng." Cơ Đức nhìn Lam Tiểu Nghê, khí thể cả người tăng mạnh, xem bộ dáng có vẻ vẫn còn có thể tiếp tục chiến đấu.

"Sao lại có thể như thế..."

Lam Tiểu Nghê lui về sau vài bước, trên mặt lộ vẻ tuyệt vọng.

Vừa rồi triệu hồi bí thuật thần huyết linh ngư, Ngư Long Vũ kia, hầu như đã tiêu hao hết tất cả sức mạnh của Lam Tiểu Nghê, kết quả vẫn không giết chết được Cơ Đức, tiếp theo phải đánh thế nào đây?"Hiện giờ thế nào, người còn muốn đánh sao, tôi vẫn có thể chơi với người..."

"Không đánh nữa cũng được, có thể theo tôi ha ha ha ha..."

Cơ Đức cười tà mị, những chiếc vòi ở cằm linh hoạt uốn lượn trên không trung, lại còn ngoắc ngoác với Lam Tiểu Nghê cách đó không xa, nhìn giống như đang chọn đậu.

Cơ thể mềm mại của Lam Tiểu Nghê run lên, ghét bỏ, sợ hãi, lại bất lực...

Các loại tầm tình khác nhau thi nhau xông lên đầu.

"Ha ha ha ha!" An Lâm cười ha ha.

'Rốt cuộc anh muốn thế nào?" Đuôi cá của Lam Tiểu Nghê suýt nữa bị cây thương của Cơ Đức đâm phải, Lam Tiểu Nghê chạy càng nhanh hơn.

Thế nhưng An Lâm lại không có bất kì ý muốn giúp đỡ nào, khuôn mặt lộ vẻ giễu cợt nói: "Trước đây cô đã nói như thế, hiện tại muốn tôi giúp cô, tôi giúp cô chẳng phải khiến cô rất mất mặt sao?"

Quả cầu màu bạc phụ trách phòng thủ hải quái công kích hai bên, con cá lam nhỏ phụ trách kìm chân Cơ Đức, hành trình chạy trốn của Lam Tiểu Nghê có vẻ vô cùng khốn khổ.

Một thân hình màu lam từ trong vùng năng lượng nổ tung nhảy ra ngoài, làn tóc đen nhánh của Lam Tiểu Nghê như nhảy múa sau lưng, một bộ giáo băng lam bao phủ lấy toàn bộ cơ thể mềm mại trắng trẻo, sau khi rơi xuống đất, tiếp tục lao điên cuồng về phía An Lâm.

Pháp thuật ùn ùn kéo tới, nuốt lấy toàn bộ chiếc cầu gỗ.

"An Lâm, mau cứu tôi!!"

Lam Tiểu Nghê vừa lớn tiếng cầu cứu An Lâm, vừa chạy về phía An Lâm như điên.

An Lâm: "..."

An Lâm cười lạnh lùng nói: "Trước đó đồ ngu xuẩn nào đã nói, chỉ có huyết thống cao quý mới có thể vào, bảo vật để cô thu thập, đó là vận mệnh chọn cô?"

"Là tôi! Tôi chính là đồ ngu xuẩn kia!" Viền mắt Lam Tiểu Nghê đỏ bừng, nước mắt hối hận chảy xuống.

An Lâm: "..."

Thừa nhận một cách thành thật như vậy cũng được sao?

"Ngăn cản lại cho ta!" Cơ Đức đi theo sau Lam Tiểu Nghê, hét lên một tiếng.

Hơn mười hải quái hai bên cầu độc mộc đột nhiên động đội, đều hướng Lam Tiểu Nghê thi triển pháp thuật.

Đúng vậy, Lam Tiểu Nghê không nói hai lời, bắt đầu chạy trối chết.

Lúc này, lại thấy được cô nàng công chúa nhân ngư khí thế hung hăng giờ lại quay đầu chạy như điên.

"Chút tài mọn thôi." Cơ Đức vỗ hai tay, trận bão tuyết bị đánh tan nát.

Lam Tiểu Nghê đột nhiên quát lên một tiếng, đôi tay vung lên, vô số bọt nước hóa thành trận bão tuyết mang theo sát ý, ùn ùn đánh tới Cơ Đức.

"Trận Phong Bạo Tuyết!"

Vào giờ khắc này, chẳng biết tại sao Lam Tiểu Nghê lại nhớ đến bóng lưng kia, bóng lưng đó đã để lại cho cô ấn tượng khó quên, khiến cô cảm thấy đó là bóng lưng vô cùng an toàn...

"Đại gia cứu tôi đi!" Lam Tiểu Nghê lớn tiếng hét.

An Lâm: "..."

"Nói dứt khoát như thế, cô sẽ không cảm thấy hổ thẹn sao, cảm giác tội lỗi sao!" An Lâm cả kinh nói.

"Tôi biết anh không phải cha của tôi, tôi mới vuốt mông ngựa anh!" Dáng người Lam Tiểu Nghê nghiêng sang bên, vô cùng mạo hiểm tránh khỏi đòn công kích của Cơ Đức.

An Lâm: "..."

Vuốt mông ngựa? Đây là lần đầu tiên hắn nghe thấy một câu trả lời mới lạ thoát tục như thế.

Cô nàng công chúa nhân ngư này có trình độ sợ chết lớn như vậy sao?

Sắc mặt của Lam Tiểu Nghê ngày càng tái nhợt, hiển nhiên đã đến lúc kiệt sức.
Bạn cần đăng nhập để bình luận