Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1764: Tìm kiếm trên chiến trường cổ xưa thần bí

Hành Tinh Nhỏ to lớn nằm rạp trên mặt đất, nhìn về phía trước với vẻ mặt hơi sợ sệt: "Nơi này chính là chiến trường cổ xưa rồi, cũng không biết đã trải qua bao nhiêu cuộc chiến lớn, khiến cả khu vực này hoàn toàn biến thành đất chết."

Nơi này là cực Hắc Thiên, cường độ ánh sáng trên bầu trời cực kỳ thiếu thốn, vốn dĩ nó nên bao phủ bởi màu đen nhưng bởi vì mặt đất và bầu trời phía trước còn sót lại rất nhiều luồng năng lượng khủng bố đang không ngừng phát ra ánh sáng, chúng đã chiếu sáng cho cả vùng đất này, cho nên chỉ lộ ra một vẻ nguy hiểm trí mạng.

Đám An Lâm, Hứa Tiểu Lan nhảy xuống khỏi quả địa cầu, cực kỳ hứng thú đánh giá hoàn cảnh trước mặt.

Phía trước có rất nhiều dấu vết chiến tranh khiến người nhìn phải thấy giật mình, có dấu vết cả một ngọn núi lớn bị chém thành hai nửa. Có vết tích mặt đất lõm xuống một hố đen như mực không biết sâu bao nhiêu. Có không gian bị phá ra, cho đến giờ vẫn còn chưa khép lại, từ bên trong vẫn tản ra vô số dòng chảy hỗn độn không phân trắng đen đang chảy khắp bốn phía.

Bạch Linh Xà từ từ nhắm hai mắt lại, cảm nhận một cách tinh tế, sau đó mới nhẹ giọng mở miệng nói: "Phía trước có hồn lực rất mạnh đang trôi lượn, còn có cả lực lượng của Chân Ma, trừ những thứ đó ra còn có một loại lực lượng cực kỳ xa lạ nhưng cũng rất mạnh, tôi chưa bao giờ gặp..."

"Hư Linh tộc và Chân Ma tộc đã từng đánh nhau ở nơi đây? Còn có cả một chủng tộc xa lạ?" Hắc Linh Xà bỗng tổng kết kết quả thăm dò của Bạch Linh Xà.

"Còn có một chủng tộc xa lạ? Chuyện này thật thú vị..." An Lâm cảm thấy hứng thú.

"Nếu An Lâm tông chủ đã hài lòng như thế vậy tôi có thể đi được rồi chứ?" Sương Hàn Ngụy Tinh thử thăm dò, dè dặt mở miệng.

Một tên ác ma khủng bố như anh mà lại nói rằng muốn bảo vệ tôi?

Thân hình Sương Hàn Ngụy Tinh bỗng run lên: "Đừng đánh tôi, tôi co nhỏ lại, tôi co..."

"Không sao, anh cứ co nhỏ thân hình đi, tôi bảo vệ anh!" An Lâm vung tay lên.

"Còn sững sờ ở chỗ này làm gì? Rốt cuộc là có thu nhỏ hay không?" Giọng nói của An Lâm ngập tràn khí lạnh.

"Anh đã không còn là đứa bé nữa rồi, chẳng lẽ đường đường một Hợp Đạo cảnh mà không có nổi bản lĩnh co nhỏ hình thể sao?" An Lâm lạnh lùng nói.

Sương Hàn Ngụy Tinh tủi thân nói: "Thứ tôi tu luyện là đại đạo tinh cầu, càng lớn thì càng mạnh... Hiện giờ anh ép buộc tôi thu nhỏ thân hình thế này đương nhiên cảnh giới của tôi cũng sẽ bị áp chế một khoảng rất lớn.

"Vội cái gì?" An Lâm nhướn mày: "Chờ sau khi tôi thu hoạch xong đã rồi anh mới có thể đi. Giờ thì anh đi theo phía sau tôi."

Rất nhanh, Sương Hàn Ngụy Tinh đã thu nhỏ thân hình xuống bằng với kích cỡ một cái đầu người, bay trong không khí, nhưng đồng thời tu vi của nó cũng ha xuống thành Phản Hư sơ kỳ, còn thấp hơn cả cảnh giới của An Lâm.

"Co nhỏ thân hình thì sức mạnh của tôi cũng sẽ bị giảm theo..." Sương Hàn Ngụy Tinh giải thích.

"Tuyệt đối không thể, thân thể tôi lớn thế này, rất dễ bị các loại năng lượng còn sót lại và dòng chảy hỗn độn làm bị thương, không phải vừa nãy tôi đã nói rồi đấy sao, anh thả tôi đi đi..." Sương Hàn Ngụy Tinh khẩn cầu.

Sao cái câu này cứ khó tin thế nào ấy...

Sương Hàn Ngụy Tinh sắp phát điên mất: "Không giống nhau, chúng ta không giống nhau mfa, lão đại An Lâm!"

Sương Hàn Ngụy Tinh: "..."

An Lâm là loại Phản Hư có thể treo Hợp Đọa đỉnh phong lên đánh, còn Phản Hư như nó thì bất cứ Hợp Đạo nào cũng đều có thể treo nó lên đánh! Hai thứ này có thể giống nhau được sao?

Tất cả mọi người đều tấm tắc lấy làm kỳ lạ.

An Lâm vỗ vỗ Ngụy Tinh, an ủi: "Không việc gì hết, không phải vẫn là cảnh giới Phản Hư đấy sao? Tôi cũng là Phản Hư trung kỳ, không có gì không được cả."

"Hay là chúng ta chia ra hành động đi." An Lâm đề nghị.

Mọi người cùng tiến thẳng về phía trước, gặp phải những khu vực chết chóc như khí độc, hỏa tập, hồn diệt thì họ đều phá bỏ bằng chính thực lực tuyệt đối của mình, căn bản không một thứ gì có thể ngăn cản bước chân họ.

"Gặp phải vấn đề hay nguy hiểm nào khó giải quyết thì hãy liên hệ với nhau bằng thứ này." An Lâm đưa cho mỗi người một quả cầu màu đen: "Chỉ cần dùng nguyên khí vận chuyển quả cầu đen, chỉ cần chúng ta không cách nhau hơn trăm vạn dặm thì năm người giữa cầu đen còn lại đều có thể lập tức biết được vị trí của đối phương."

Huyết phong lạnh thấu xương như đao thổi tới.

An Lâm mang theo quả địa cầu tiến thẳng về phía trước, tra xét hoàn cảnh xung quanh, đa số thời gian đều đào trúng thi thể, những thi thể này đa số là của cường giả Chân Ma tộc, cũng có thể coi như một món bảo bối, ngoài ra còn một số linh khí, tiên khí bị nát vỡ, cầm lấy đi bán trao tay cũng có thể kiếm lời được không ít tiền.

Tất cả mọi người cùng bước vào chiến trường cổ xưa.

Nghe xong lời phàn nàn của An Lâm, toàn thân Sương Hàn Ngụy Tinh bỗng run lên, vội vàng bổ cứu: "Đừng gấp, đồ tốt nhất định còn ở phía sau, chúng ta càng vào sâu trong chiến trường nhất định có thể tìm ra được đồ tốt!"

"Haiz... so sánh với mấy thứ cây cỏ rác rưởi thì quả thật nơi này toàn bảo vật đầy đất, nhưng tại sao tôi lại cứ cảm giác như mình đang nhặt toàn món đồ bỏ thế này?"

An Lâm đứng ở bên trên bộ hài cốt Ma Thần đầu thân cao trăm trượng lục lọi tìm kiếm, sau đó vẻ mặt trở nên chán nản.

Đối với hắn, loại máu tanh đủ để giết chết tất cả sinh linh này cũng chỉ là gió mát phất nhẹ vào mặt mà thôi.

Liễu Minh Hiên, Liễu Thiên Huyễn, Hắc Linh Xà, Bạch Linh Xà, Hứa Tiểu Lan, đều cầm một quả.

Sương Hàn Ngụy Tinh không cần cầm, nó có An Lâm che chở rồi.

Liễu Minh Hiên và Liễu Thiên Huyễn đi chung một đường, những người còn lại mỗi người đi theo một hướng khác nhau, tự mình thăm dò.

Nơi này quả thật chính là chiến trường thượng cổ, rất nhiều đại năng đã từng đánh nhau ở đây, thậm chí có những loại lực lượng còn sót lại có thể khiến tim An Lâm đập nhanh, nhưng lại có rất ít bảo vật kỳ lạ. Ngoại trừ cố ép đào ra một số tài nguyên thi thể hay bảo vật cấp Linh thì chẳng phát hiện thêm được gì, quả thật không phù hợp với cấp bậc chiến trường kiểu này.

Nếu như mọi người cùng nhau hành động mà gặp được một khóm cỏ Chu Tiên, ở đây có tổng cộng sáu người, thử nói xem nên chia cho ai đây? Đây đúng là sự lựa chọn rất khó mà.

Chiến trường thượng cổ quá lớn, thích hợp chia ra hành động để tìm kiếm cơ duyên, thứ nhất có thể mở rộng được phạm vi tìm kiếm, thứ hai là nếu gặp được bảo vật cũng không cần xoắn xuýt xem nên chia cho ai.

Hứa Tiểu Lan nhìn về cr khu vực rộng lớn mênh mông trước mặt, đồng ý với đề nghị này.

Sương Hàn Ngụy Tinh sợ An Lâm không vui sẽ tức giận lây sang nó.

Nó còn hi vọng An Lâm có thể vui vẻ hơn những người khác nhiều, nhận lấy được những bảo vật mà hắn muốn, nếu thế thì nó mới có cơ hội được An Lâm thả đi.

An Lâm khẽ gật đầu, đối với hắn, những thứ này đúng là chẳng được xếp vào mắt, đơn giản chính là lười nhìn.

Hắn nhặt được tổng cộng bảy món bảo vật rơi ra từ trên người Kiếm Nguyên Đại Đế, Hỗn Độn Ma Cầu, Ám Hồn Đại Đế, Mang Hồn Xà, Địa Uyên Đại Đế, Khô Lâu Thôn Thần, Tẫn, đã sớm thành người giàu có rồi. Còn những bảo vật rơi trên chiến trường này trong mắt hắn quả thực cũng chẳng khác gì món đồ bỏ đi.

An Lâm đi thẳng một đường, càng đi càng vào sâu bên trong.

Nhưng vẫn chưa thấy một bảo vật sáng chói nào.

"Chuyện gì xảy ra? Luôn cảm thấy không đúng lắm thì phải, có vẻ như nơi này đã bị những sinh linh khác nhanh chân đến trước, vơ vét hết một lượt rồi..." An Lâm càng tìm càng thấy phiền muộn.

Sương Hàn Ngụy Tinh nghe nói như thế lập tức không phục: "Không thể nào, Linh giới vừa mới được mở ra không bao lâu, khu vực này được mở ra lần đầu tiên, tôi là sinh linh phát hiện ra nơi này đầu tiên, sao lại có thể có những sinh linh khác nhanh chân đến trước được."

"Thật ra, anh chàng kia nói cũng không sai, bảo vật ở nơi này đều đã bị chúng ta vơ vét hết rồi, các ngươi chỉ là đám đến nhặt đồ bỏ đi mà thôi..." Giọng nói nhẹ nhàng đáng yêu đột nhiên truyền đến từ phía sau.

Sương Hàn Ngụy Tinh giật nảy mình, lập tức quay người liền nhìn thấy một cô gái Chân Ma tộc uy phong ngời ngời trong bộ chiến giáp màu đỏ như máu, tay cầm trường thương, mỉm cười nhìn họ.

Lúc này, một giọng nói đàn ông lại từ phía trước truyền đến: "Huyền Thương Ma Thánh, đừng có phí lời với hai tên phế vật Phản Hư này, tranh thủ thời gian giải quyết bọn chúng, sau đó trợ giúp Ma Cơ đại nhân."

Phía trước, một cường giả Chân Ma tộc chắp hai tay sau lưng nhìn An Lâm bằng vẻ mặt lạnh lùng...
Bạn cần đăng nhập để bình luận